Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Nam Nhiễm giơ tay, cầm một cái đùi dê.
Đang chuẩn bị ăn một bữa thật ngon.
Thì bỗng nhiên, Đồ Khả Tình vốn bị đuổi giết lại chạy vào từ cửa chính của cửa tiệm.
Hơn nữa mục tiêu lần này của nàng rất rõ ràng, đó chính là Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm vừa cắn một miếng thịt dê, đã thấy Đồ Khả Tình đi đến trước mặt cô.
Trên tay cầm roi dài, thở hồng hộc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Nửa ngày sau, mới nghe nàng mở miệng nói một câu.
"Không biết ba năm trước cô nương có từng đi qua một nơi gọi là Thánh Sơn không?"
Nam Nhiễm ngước mặt, không chút để ý liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Liên quan gì đến ngươi?"
Đồ Khả Tinh vừa mới nghe giọng nói của Nam Nhiễm, tựa hồ như đã xác định được cái gì đó, hai tay ôm quyền, hành lễ với Nam Nhiễm.
"Ân công."
Ba năm trước, nàng bị trọng thương nhưng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Một đường không ngừng bôn ba, chạy đến chân núi Thánh Sơn thì thể lực đã cạn kiệt, ngất xỉu.
Đêm mưa ngày ấy, nàng cho rằng bản thân đã phải chết tại đây.
Không ngờ, có một nữ tử mặc bạch y, giống như trích tiên hạ phàm, cầm ô xuất hiện trước mặt nàng.
Nữ tử kia đút cho nàng một giọt máu.
Cứu sống nàng.
Nữ tử kia đỡ nàng vào một sơn động để tránh mưa.
Còn nhẹ nhàng nói với nàng.
"Ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại, tất cả thống khổ đều sẽ biến mất."
Sáng sớm hôm sau, tất cả vết thương trên người nàng đều đã đóng vảy, có vết thương còn lành hẳn không để lại chút dấu vết nào.
Nàng muốn cảm tạ ân nhân đã cứu mạng.
Nhưng tìm khắp cả ngọn núi vẫn không gặp được ân công.
Ban nãy, trong lúc đánh nhau với mấy người Thanh Sơn Phái kia, Đồ Khả Tình vô tình nhìn thấy Nam Nhiễm.
Cũng nhìn thấy được vết bớt hình cánh hoa bên khóe mắt của cô.
Cộng thêm một thân bạch y và thân hình mảnh khảnh hoàn toàn trùng khớp với đêm mưa ngày ấy.
Nên mới thất thần, để đám người kia chém một đao, rồi vội vàng đào tẩu.
Nam Nhiễm nghe nàng gọi mình là ân công.
Trong đầu liền hiện lên ký ức của ba năm trước.
Hình như, lúc nguyên thân mới hóa hình chuẩn bị xuống núi đã vô tình cứu một người.
Mí mắt cô hạ xuống.
"Thì ra là ngươi."
Đồ Khả Tình biết ân công đã nhận ra nàng.
Trịnh trọng nói: "Năm đó ân cứu mạng của ân công, Khả Tình không có gì để báo đáp.
Không có ân công, sẽ không có ta của hiện tại.
Mạng của Khả Tình là của ân công."
Nam Nhiễm gặm đùi dê, tiếng da dê nướng nổ tanh tách tanh tách nghe vô cùng vui tai.
Mùi hương thơm phức lan tỏa khắp cả tiệm ăn.
Cô mở miệng: "Thanh toán bàn này đi."
Ngay cả một chút khách khí, Nam Nhiễm cũng không có.
Trái lại Đồ Khả Tình còn đáp ứng đến vui vẻ.
Trực tiếp móc bạc ra thanh toán bàn ăn này.
Không những thế còn gọi thêm rất nhiều món điểm tâm khác, rồi ngồi xuống vị trí đối diện với Nam Nhiễm.
Đồ Khả Tình vừa uống trà vừa như vô tình đưa mắt nhìn Nam Nhiễm.
Sau đó giống như cảm thấy bản thân nhìn trộm người khác như vậy có hơi không tốt.
Nên chậm chạp dời tầm mắt sang chỗ khác.
Hành động như thế cứ lặp đi lặp nhiều lần.
Đến nỗi Nam Nhiễm phải bỏ đôi đũa trong tay xuống.
Nghiêng đầu nhìn chằm chằm Đồ Khả Tình ở đối diện.
"Còn không đi?"
Đồ Khả Tình sửng sốt, bị nước trà trong miệng làm sặc.
"Khụ khụ khụ."
Sao nàng cứ cảm thấy ân công hiện tại và ân công trong tưởng tượng của nàng có điểm gì đó không giống nhau nhỉ?
Nàng cứ tưởng ân công là một người ôn nhu, ấm áp còn vô cùng lương thiện.
Nhưng...!
Hình như tính tình của ân công không được tốt lắm.
Với tính cách của Đồ Khả Tình, nếu người ta đã nói đến trình độ này rồi.
Tất nhiên nàng sẽ quay đầu rời đi không nói một lời.
Nhưng...!nàng rất muốn báo ân.
Trong lòng luôn cảm kích nữ tử ba năm trước đã cứu nàng thoát khỏi bờ vực sinh tử.
Nàng sợ nếu lần này bỏ đi về sau sẽ không thể gặp lại ân công nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...