Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Nam Nhiễm theo dòng người vào sâu trong Cổ Tương thành.
Bất tri bất giác, càng ngày càng có nhiều ánh mắt vô tình hay cố ý lướt nhanh qua khuôn mặt của Nam Nhiễm.
Trong ánh mắt mỗi người đều hiện lên tia kinh diễm.
Cho dù Chúa sáng thế có đích thân tới đây thì e rằng cũng không thể tạo ra được gương mặt hoàn mĩ hơn thế này.
Thậm chí có người bởi vì nhìn Nam Nhiễm quá mê mẩn mà trực tiếp đâm đầu vào cột.
Nam Nhiễm gặm trái cây, hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Cứ đi thẳng một mạch từ cổng thành đến một tiệm ăn lớn mới chịu dừng lại.
Mùi thịt nướng thơm ngào ngạt phát ra từ trong cửa tiệm.
Hấp dẫn sự chú ý của Nam Nhiễm.
Cô mới dừng lại chưa được một giây, bên trong đã truyền ra tiếng đánh nhau.
Một thanh trường kiếm chém xuống.
Bàn ăn bị chia thành tám mảnh.
Trong đó có một khúc gỗ bay thẳng ra ngoài, rơi xuống cạnh chân Nam Nhiễm.
Nhìn vào cửa tiệm, hình như có một đám người mặc y phục màu lam của đệ tử tu tiên, trong tay cầm trường kiếm, đang đánh nhau với một nữ tử ma tu.
Nữ tử ma tu kia mặc một thân hồng y, trong tay cầm một cây roi, cả người toát ra hơi thở tàn nhẫn, khó gần.
Một nữ đệ tử thuộc tiên tu mở miệng.
"Đồ Khả Tình! Về Thanh Sơn Phái nhận tội với ta!"
Nữ tử ma tu đứng ở trung tâm có lẽ chính là Đồ Khả Tình trong miệng người kia.
Chỉ nghe nàng cười nhạo một tiếng.
"Nhận tội? Ta có tội gì?"
Đám đệ tử tiên tu kia tức giận.
"Có tội gì? Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra những lời này? Ngươi giết sư phụ, đánh gãy chân của đại sư huynh.
Bỏ trốn rồi nhập ma.
Phải chịu thiên đao vạn quả cũng không quá đáng."
Đồ Khả Tình vừa nghe lời này, nhịn không được bật cười, nàng cười đến mức hai mắt ươn ướt.
Sau đó, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
"Bởi vì sư phụ của các ngươi đáng chết."
Những lời này của nàng đã thành công chọc giận đám người kia.
Đám đệ tử Thanh Sơn Phái thay nhau rút kiếm, xông lên ra tay với Đồ Khả Tình.
Rất có bộ dáng không chết sẽ không ngừng.
Nam Nhiễm đi vào tiệm ăn.
Tìm một góc gần đó ngồi xuống.
Cô đang đói bụng, không muốn động thủ.
Nhưng quả cầu pha lê bị vây đánh kia cũng thật thú vị.
Nam Nhiễm gọi một con dê nướng xong, liền ngồi ở đó chờ đợi, vừa nhìn tiệm ăn vừa đánh giá hiện trường đánh nhau ở phía xa.
Một tay cô chống cằm, mái tóc rũ xuống.
Hệ thống nhìn bộ dáng này của ký chủ.
Cảm thấy ký chủ nhà mình càng ngày càng thích hóng chuyện.
Nhớ năm đó, thời điểm ký chủ vừa mới thoát ra khỏi địa lao, ngoại trừ ăn thì chính là ngủ, ngoại trừ ngủ chính là dạ minh châu.
Mấy chuyện khác, chưa từng lọt vào mắt của cô.
Nhưng hiện tại.
Lại có thể ngồi xem mấy người kia đánh nhau.
Tất cả khách trong tiệm ăn sớm đã bỏ chạy, chỉ có cô ngồi ở đó, vững vàng bất động như một ngọn núi.
Đồ Khả Tình này, năng lực cũng không tồi.
Không những một người đấu với bảy người mà qua một nén nhang vẫn chưa rơi vào thế hạ phong.
Đến khi, ánh mắt của Đồ Khả Tình trong lúc vô tình liếc qua bóng người Nam Nhiễm đang ngồi trong góc.
Thì mới hơi thất thần một chút, phản ứng cũng theo đó chậm lại, một giây sau lưng của nàng bị người ta chém một đao.
Rơi vào thế hạ phong.
Nàng cố gắng chống cự, chạy nhanh về phía cửa sổ, rồi nhảy xuống.
Nam Nhiễm uống một ngụm trà, khóe môi khẽ cong, nở nụ cười nhàn nhạt.
Không chút để ý nói.
"Thật không ngờ ta lại có lực hấp dẫn như vậy."
Hệ thống cũng không nghĩ tới.
Gương mặt này của ký chủ chẳng những có thể mê hoặc nam nhân mà còn có thể khiến nữ tử ma tu kia nhìn đến ngây người.
Cùng với giọng nói của cô, những đệ tử tiên tu kia đã sớm nhảy ra cửa sổ đuổi theo Đồ Khả Tình.
Bàn ghế, đồ vật trong tiệm ăn bị bọn họ phá tanh tành.
Tốc độ mang đồ ăn lên của tiệm ăn rất nhanh.
Chốc lát một con dê nướng đã được đặt trước mặt Nam Nhiễm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...