Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Khi nàng ta nói chuyện có hơi dừng lại một chút, tầm mắt như vô tình lướt nhanh qua gương mặt của hắn, nghiên cứu biểu tình của hắn.
Đáng tiếc, nhìn nửa ngày, vẫn không phát hiện ra hắn có phản ứng khác lạ nào cho nên đành tiếp tục nói: "Đợi đến khi ta tìm được thứ mình cần nhất định sẽ lập tức rời đi, sẽ không dây dưa với ngài.
Có được không?"
Giọng nói của nàng ta nhè nhẹ như từng đợt sóng vỗ truyền vào tai Túc Bạch.
Túc Bạch nhìn nữ nhân trước mắt.
Những gì nàng ta nói rất có khả năng là thật.
Độc trong người hắn chỉ có máu của Yêu Vương mới có thể giải được.
Nhưng...!vẫn cảm thấy còn thiếu cái gì đó.
Hắn rũ mắt, hai hàng lông mi dài cong vút che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Im lặng không nói một chữ.
Cùng Hàm Linh Phi rời khỏi hang động.
Hàm Linh Phi đi phía sau, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.
Vị Ma tôn này chính là người mạnh nhất tu chân giới sao?
Có được hắn sẽ có thể thống trị thế giới này.
Nàng ta vừa đi theo Túc Bạch vừa suy nghĩ.
Đã không cự tuyệt thì chính là đồng ý.
Người nam nhân này dù là thực lực hay dung mạo đều rất hợp khẩu vị của nàng ta.
Vì để đánh thức hắn, nàng ta đã phí không ít sức lực.
Hiện tại, cuối cùng cũng chịu tỉnh.
Vậy thì con đường thống trị thế giới này của nàng ta cũng không còn xa nữa.
Nàng ta xuyên từ mạt thế đến đây đã được hơn ba tháng.
Trong lúc vô tình trói định được một hệ thống.
Hệ thống kia tự xưng là hệ thống mạnh nhất.
Giúp nàng ta sáng lập ra không gian, cung cấp cho nàng ta linh tuyền và một thương thành có thể tùy ý trao đổi vũ khí.
Cuộc sống của nàng ta ở thế giới này cũng không tệ lắm.
Đợi đến khi nàng ta thu vị Ma tôn này vào trong tay, trên trời dưới đất, còn người nào có thể cản đường nàng ta?
Hàm Linh Phi cúi đầu, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý.
Bước chân nhanh chóng đuổi theo Túc Bạch, cùng hắn đi ra ngoài sơn động.
...!
Thời điểm Nam Nhiễm từ bên ngoài trở về.
Trong tay còn cầm không ít trái cây.
Vừa ăn trái cây vừa đi vào trong sơn động.
Kết quả.
Chỉ thấy cái người nằm trên giường băng kia đã biến mất.
Nam Nhiễm gặm trái cây, đi dạo quanh sơn động một vòng.
A? Dạ minh châu đâu rồi?
Sau khi tìm khắp sơn động một vòng, cô ngồi xuống giường băng.
Một tay xay eo, mở miệng hỏi: "Kể cho ta nghe trước đó nơi này đã xảy ra chuyện gì."
Hệ thống vừa nghe, có hơi rối rắm: [ký chủ, hệ thống không có công năng này.]
Nhưng nó vừa dứt lời đã thấy tiểu hắc cầu kia giống như một ngôi sao màu đen đang từ từ di chuyển lên cao.
Rồi dừng ở trong không trung.
Bốn phía sơn động đột nhiên phát ra tiếng động.
Đầu tiên là giọng nói của một nữ tử.
"Tỉnh?"
Sau đó là giọng nói lạnh lùng của nam tử: "Người nào?"
"Hàm Linh Phi."
"Người tu chân phái."
"Hàm Linh Phi cung nghênh Ma tôn xuất thế."
...!
...!
Cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ cứ thế hiện lên trước mắt Nam Nhiễm.
Hệ thống hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn tiểu hắc cầu kia giống như đang nhìn một quái vật nào đó.
Đây rốt cuộc là thứ gì?
Còn có công năng ghi âm?
Vấn đề là tiểu hắc cầu kia cũng không ở đây lúc hai người kia nói chuyện.
Làm sao nó biết được trong sơn động đã xảy ra chuyện gì?
Đợi tiểu hắc cầu phát xong.
Nó giống như bị rút hết lực lượng, lạch cạch từ trên không rơi xuống.
Trực tiếp rớt xuống giường băng.
[Ầm!] Giường băng và tiểu hắc cầu va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai.
Nam Nhiễm ăn trái cây.
Giống như đã tập thành thói quen.
Trước kia lúc còn bị nhốt ở địa lao, trong một lần vô tình cô phát hiện ra tiểu hắc cầu có loại năng lực này.
Nó có thể tua lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong nửa canh giờ trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...