Mí mắt Nam Nhiễm giật giật.
"Có thể không?"
Tiểu Hắc Long hứng khởi: [đương nhiên có thể! Ta là một hệ thống vô cùng lợi hại.]
Dứt lời, Tiểu Hắc Long lại hỏi: [đinh đinh, xin hỏi ký chủ, yêu cầu của cô là muốn lấy lại tiểu hắc cầu ở trong địa lao có phải không?]
"Ừ."
Cô chậm rì trả lời.
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí nói: [xin ký chủ chờ một lát.]
Nói xong, Tiểu Hắc Long lập tức ngậm miệng.
Lúc này, bước chân của Nam Nhiễm hơi ngừng lại.
Cô đứng trước một cây đại thụ lớn.
Một tay chống lên thân cây, một tay chậm rãi sờ eo của mình vài cái.
Chậc.
Dạ minh châu bị đóng băng thì rất tốt.
Nhưng muốn ngủ cùng hắn cũng quá vất vả.
Nếu không phải cô đánh hắn bất tỉnh.
Không chừng cuối cùng người ngất xỉu là ai còn không biết được.
Vừa cân nhắc, vừa nhẹ nhàng xoa eo.
Vốn còn muốn đi vào sâu thêm một chút.
Nhưng thân thể hiện tại của cô không cho phép, eo đau quá.
Thôi, ở đây cũng được.
Cô dựa người vào thân cây, mái tóc dài xõa sau lưng, nghiêng đầu, cả người mang theo hơi thở lười nhác.
Vết bớt hình bông hoa ở khóe mắt phải càng khiến cô trông thập phần vô tội.
Bất quá, cô vừa mở miệng đã hoàn toàn đánh nát hình tượng thuần kiết vô tội của mình.
"Ê, ngươi tìm Yêu Vương để làm gì?"
Cái ngữ điệu bề nghễ và lười biếng này không hề hợp với một bông hoa nhỏ mà giống hệt một loài hoa ăn thịt người.
Cô Tô Trần nhìn nữ tử mặc bạch y ở trước mắt, đối với sự trở mặt của nàng, hai mày hắn giật giật vài cái.
"Yêu Vương đang ở đâu?"
Môi đỏ của Nam Nhiễm khẽ cong.
"Nhân loại muốn tìm Yêu Vương, đều không phải thứ tốt."
Đáy mắt của Cô Tô Trần đột nhiên hiện lên cảm xúc khó thấy.
Giống như cảm nhận được bản thân đang bị người trước mắt lừa gạt.
Nàng chỉ muốn kéo dài thời gian không hề có ý định nói cho hắn biết Yêu Vương đang ở đâu.
Trường kiếm trong tay thoát khỏi vỏ, nhanh chóng đâm về phía Nam Nhiễm.
Nhưng lần này lại không giống như lúc trước, có thể thuận lợi bắt được Nam Nhiễm.
Chỉ thấy, không biết từ chỗ nào nhảy ra một tiểu hắc cầu, trực tiếp cản lại kiếm khí của trường kiếm.
Tiểu hắc cầu kia chỉ lớn bằng nửa bàn tay của một người trưởng thành.
Toàn thân phát ra ánh sáng màu đen, giống hệt một cục than.
Nếu ném nó vào đống than thì cũng không khiến người khác cảm thấy có điểm gì khác thường.
Hai tay Cô Tô Trần cầm Thiên Trúc Kiếm, dùng sức đâm về phía tiểu hắc cầu.
[Phanh!]
Lực lượng hai bên va chạm vào nhau.
Cô Tô Trần bị ép lui về sau ba bước.
Tiểu hắc cầu cũng bị ép về sau, thuận thế cho nó chạy về phía Nam Nhiễm.
Tiểu hắc cầu hình như đang rất vui, cứ chạy vòng vòng xoay quanh người Nam Nhiễm.
Một tay Nam Nhiễm bắt lấy tiểu hắc cầu, giơ lên, ném tiểu hắc cầu về phía Cô Tô Trần.
Tiểu hắc cầu ở trong không trung vẽ ra một vòng cung hoàn mĩ, sau đó rơi thẳng vào mặt Cô Tô Trần.
Cô Tô Trần giơ tay Thiên Trúc Kiếm trong tay lên, muốn cản tiểu hắc cầu lại.
Nhưng, có một chuyện thần kỳ xảy ra.
Chỉ thấy, tiểu hắc cầu đột nhiên biến thành một thanh trường kiếm đen tuyền.
Không những thế, trường kiếm đen như mực này bất luận là hình dạng hay hoa văn trên thân kiếm, tất cả đều giống Thiên Trúc Kiếm như đúc.
Nếu phải bắt buộc tìm ra điểm khác nhau thì toàn thân thanh kiếm này đều phủ một màu đen vừa nhìn đã biết nó là đồ giả.
Hai thanh Thiên Trúc Kiếm va chạm vào nhau.
Nam Nhiễm mặc một thân bạch y xuất hiện trên không trung, một tay cầm lấy chuôi kiếm của thanh Thiên Trúc Kiếm giả, cảm nhận lực lượng cường đại của nó.
Môi đỏ cong lên, nở nụ cười tươi như hoa, hai con người đen như mực nhìn chằm chằm Cô Tô Trần.
Thấp giọng nói một câu: "Ở địa bàn của ta, chưa từng có một ai đánh thắng được ta."
Vừa dứt lời, thanh Thiên Trúc Kiếm đen tuyền trên tay cô liền bộc phát ra lực lượng cường đại.
Lúc này, không biết vì sao, Cô Tô Trần lại chớp mắt một cái, thất thần phân tâm nhìn Nam Nhiễm.
Giây tiếp theo Cô Tô Trần trực tiếp bị Nam Nhiễm đánh văng ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...