Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ


Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn lưỡi kiếm trên cổ mình rồi đưa mắt nhìn người đứng đối diện.

Hai mày cau chặt.

Vẻ mặt Cô Tô Trần lạnh băng.

"Yêu Vương ở đâu?"
Hình như hắn rất chắc chắn Nam Nhiễm sẽ biết nơi ở của Yêu Vương.

Nếu Nam Nhiễm còn không chịu nói thì một giây sau nhất định sẽ bị giết chết tại đây.

Nam Nhiễm vừa muốn giơ tay dời lưỡi kiếm trên cổ mình sang một bên.

Đã nghe thấy thanh âm nhắc nhở của hệ thống: [ký chủ, thanh kiếm này là Thiên Trúc Kiếm, Thánh khí của núi Thanh Thành, cơ thể của cô không chống lại lực lượng của nó.]
Hệ thống vừa nói xong, động tác của Nam Nhiễm cũng ngừng lại.

Tầm mắt lướt qua Thánh khí.

Nói với hệ thống.


"Ta muốn một loại Thánh khí giống như thế."
[đinh đinh, thông qua kiểm tra cây kiếm này có đặc tính của vũ khí cấp A, yêu cầu của cô đang được phê duyệt, nhưng có đến 99% khả năng không được thông qua.]
Nam Nhiễm trầm mặc.

Cô còn cần cái hệ thống vô dụng này làm gì?
Nghĩ tới đây, Nam Nhiễm lại liếc mắt nhìn Cô Tô Trần.

Chậm rãi nói: "Chỗ này không tiện nói, đổi sang nơi khác."
Cô Tô Trần không nói chuyện.

Tầm mắt nhanh chóng đánh giá từ trên xuống dưới cả người Nam Nhiễm một lượt, giống như đang tự hỏi có phải Nam Nhiễm muốn kéo dài thời gian hay không.

Nhưng diện mạo này của Nam Nhiễm thật sự quá có tính lừa gạt.

Hai mắt chỉ cần chớp chớp vài cái, đứng yên không nói chuyện thì toàn thân đã toát ra hơi thở thuần khiết, thiên chân.

Khiến người khác nhịn không được phải tin những gì cô nói.

Cô Tô Trần rũ mắt, chớp mắt một cái, thu trường kiếm trên tay lại.

Sở dĩ hắn dám thu hồi kiếm là vì hắn có tự tin, dù nàng có muốn chạy hắn cũng có thể bắt lại.

Mí mắt Nam Nhiễm khẽ run, hai tay đặt sau lưng, bộ dáng thong dong như đang tản bộ giống thường ngày.

Một chút cũng không có dáng vẻ khẩn trương vì bị người khác uy hiếp.

Cứ bình thản đi vào sâu trong rừng.

Hiện giờ, sương mù trên Thánh Sơn đã tan hết.

Để lộ cảnh sắc tuyệt đẹp của nơi này.

Mỗi một góc của Thánh Sơn đều bị cây xanh che phủ, cây nào cây nấy cũng xanh um tươi tốt, mang theo sức sống mãnh liệt vươn cao đón ánh nắng của ngày mới.


Nam Nhiễm đi sâu vào rừng, vừa đi vừa chậm rãi nói.

"Tiểu Hắc."
Hệ thống chủ động đáp lại: [có mặt, có mặt.]
"Ngươi có thể cung cấp cho ta một món binh khí đúng không?"
[đương nhiên! Chỉ là hệ thống phải nhắc nhở cô, nếu cô muốn các loại binh khí có tính sát thương cao thì ta phải đưa yêu cầu của cô lên trên để phía trên xét duyệt.

Nhưng nếu đối tượng là cô thì rất có khả năng sẽ không được phê chuẩn.

Khả năng cao cô sẽ bị bỏ phí cơ hội này.]
Nam Nhiễm vừa nghe liền ngẫm nghĩ.

"Vậy thì hiện tại ngươi có thể cho ta thứ gì?"
[ví dụ như chủy thủ, trường đao, bật lửa, còn có...!nếu ký chủ muốn súng lục, thì phải đợi phê chuẩn trong một tiếng.

Hơn nữa chỉ được cung cấp một viên đạn.]
Càng nói giọng của hệ thống càng nhỏ hơn, cuối cùng không còn dám lên tiếng nữa.

Qua một lúc lâu, thấy ký chủ vẫn chậm chạp không có phản ứng gì.

Tiểu Hắc Long cho rằng ký chủ đang ghét bỏ nó, vì thế vội vàng nãi thanh nãi khí giải thích.

[ký chủ, chuyện này...!chuyện này ta cũng không còn cách nào, mục đích thả cô ra là để cải tạo cô trở thành người tốt.

Trước đây, cô đã bị phán định là người phạm tội tày trời, trên người có sức mạnh hủy diệt thế giới.


Vì thế chỉ cần vũ khí cô yêu cầu có lực sát thương từ cấp C trở lên, đều phải trải qua kiểm duyệt, hơn nữa sau khi kiểm duyệt, có tới 99% khả năng sẽ không đồng ý cấp cho cô sử dụng.]
Trong bảng phân cấp bậc vũ khí của hệ thống, từ thấp đến cao lần lượt là cấp D, cấp C, cấp B, cấp A, cấp S, cấp SS, cấp SSS.

Bình thường súng ống sẽ được xếp vào cấp C, bom nguyên tử sẽ là cấp S.

Tiểu Hắc Long giải thích một hồi, bỗng nhiên nghe được Nam Nhiễm nói một câu.

"Trước đây khi còn ở trong địa lao, ta có một tiểu hắc cầu.

Ta muốn nó."
Nam Nhiễm thở dài nói.

Một bộ sẽ không tính toán hay làm hệ thống khó xử.

Tiểu Hắc Long nghe vậy, có hơi kinh ngạc.

[a? Tiểu hắc cầu? Ký chủ, cô thật sự muốn thứ đó?].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui