Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Vẻ ngoài linh động dễ thương, lúc nhìn Nam Nhiễm, trong mắt còn như hiện lên tia sáng.
Nam Lăng đứng dưới gốc anh đào.
Ngẩng đầu, nhìn cánh hoa đang bay trên đỉnh đầu.
Mở miệng, cười nhẹ: "Đến một lúc nào đó những bông hoa này cũng sẽ tàn, sẽ rơi xuống bị những bông hoa mới thay thế.
Đây là quy luật bất biến của vạn vật.
Giống như tỷ tỷ cũng đã từng là đích nữ nhưng hiện tại lại bị ta thay thế."
Nói xong câu cuối, ý cười trên môi Nam Lăng càng sâu.
Nếu trước đây chỉ ở trong sáng dấu mặt trêu chọc.
Thì bây giờ tới bước này, không cần phải như thế nữa.
Nhìn ra được, hôm nay tâm tình của Nam Lăng vô cùng tốt.
"Nghe nói mấy ngày nay, tỷ tỷ luôn tìm cơ hội lượn qua lượn lại trước mặt gia chủ Đường gia."
Nam Lăng cầm một cánh hoa đào trên tay.
Thấp giọng nói: "Cho dù là làm trò ở trước mặt người ta thì có thể thế nào? Tỷ tỷ rồi cũng sẽ phải gả cho nam nhân khác."
Tiểu Đào nghe Nam Lăng nói, ẩn ẩn có chút dự cảm không tốt.
"Lời này của Nam Lăng tiểu thư là có ý gì?"
Nam Lăng liếc mắt nhìn Tiểu Đào.
Một nha hoàn hạ đẳng mà lại không biết lớn nhỏ.
Nhưng, nàng ta cũng không tức giận.
Thậm chí còn cảm thấy rất vui, hào hứng trả lời Tiểu Đào.
Miệng thì cười tủm tỉm.
"Phụ thân đã tìm cho tỷ tỷ một mối hôn sự tốt.
Người kia tuy chỉ là con cháu của một gia tộc nhỏ.
Nhưng tính cách chính trực, đọc nhiều sách vở, là một vị quân tử khiêm tốn.
Nghe phụ thân nói, chiều ngày hôm qua người kia đã đưa sính lễ tới gặp mặt.
Phụ thân vốn dĩ muốn để tỷ tỷ nhìn qua một chút.
Nhưng tỷ tỷ lại không có ở nhà.
Nên chỉ có thể đồng ý thay tỷ tỷ."
Vừa dứt lời, Nam Lăng liền đi đến trước mặt Nam Nhiễm.
"Tỷ tỷ có vui không?"
Nam Nhiễm đối mặt với nàng ta.
Con ngươi đen như mực chăm chú nhìn từng động tác cử chỉ của Nam Lăng.
Nam Lăng cầm khăn tay, che miệng: "Mỗi lần tỷ tỷ đem những viên đan dược rác rưởi kia đến, lại còn bày ra bộ dáng mọi chuyện đều suy nghĩ cho ta thì tâm trạng của ta lúc đó đều giống như tỷ tỷ bây giờ.
Thật sự rất tức giận.
Dựa vào cái gì mà ta phải dùng đồ thừa của ngươi? Dựa vào cái gì mà ngươi lại nhận được mọi vinh quang của gia tộc?"
Nói tới đây, giọng nói của Nam Lăng đột nhiên cao vút.
Sắc mặt dữ tợn, hai mắt trừng lớn.
Nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục lại bộ dáng như ngày thường.
Nam Lăng rũ mắt.
Cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán.
Đôi môi phấn nộn hiện lên ý cười, nói: "Tỷ tỷ, có một chuyện ta muốn nói cho tỷ tỷ biết.
Phụ thân đã đến Đường gia để đề hôn cho ta."
Nam Lăng vừa nói, vừa nhìn sắc mặt của Nam Nhiễm.
Sau đó, cười thành tiếng: "Phụ thân nguyện ý dùng toàn bộ Nam gia làm của hồi môn.
Ngươi nói xem, Đường gia chủ có đồng ý hay không?"
Nam Lăng nói xong, lại lui về sau hai bước.
Cần thận quan sát biểu cảm của Nam Nhiễm.
Nhưng ngặt nỗi, trên mặt Nam Nhiễm vẫn không có chút cảm xúc khác thường nào.
Nam Lăng bóp lát cánh hoa đào trong tay: "Một kẻ ngay cả Kim Đan cũng không có như ngươi thì lấy cái gì để đấu với ta?"
Nói xong câu đó.
Nam Lăng bỗng nhiên giơ tay lên.
Nhanh chóng tập kích về phía Nam Nhiễm.
Thủ pháp vô cùng ác độc.
"Một chưởng này là ngươi nợ ta."
Nam Nhiễm vẫn không có bất kỳ động tác nào.
Thanh âm biếng nhác: "Tinh Chỉ."
Tiếng nói vừa dứt, Tinh Chỉ lập tức xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.
[Ầm!]
Lực lượng của Tinh Chỉ va chạm với Nam Lăng.
Nam Lăng bị cỗ lực lượng này đánh lui về sau mấy chục bước.
Ngã người ra ngoài cửa viện.
Trong cổ họng lúc này ẩn ẩn như có một cổ tanh ngọt đang trào ra.
Nếu không phải nàng ta kiềm chế tốt, sợ là đã phun ra máu.
Nam Lăng nheo mắt.
Nhìn nữ nhân mặc y phục đen trước mặt.
Đỡ tường, nhịn một hồi lâu mới mở miệng.
"Ngươi là..."
Nói được một nửa.
Giọng nói biếng nhác của Nam Nhiễm lại truyền đến: "Ta nhìn nàng, rất không vừa mắt."
Tinh Chỉ gật đầu: "Vâng."
Dứt lời, liền xuất hiện bên cạnh Nam Lăng.
Sau đó cầm tay Nam Lăng lôi người ra khỏi sân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...