Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Nam Nhiễm duỗi tay sờ cổ của mình: "Tại sao giọng nói của ta lại không dễ nghe giống dạ minh châu?"
Không phải đã nói giọng nói của nàng giống thiên thần sao?
Tiểu Hắc Long vô cùng nghiêm túc: [ký chủ, giọng hát của cô mới là âm thanh êm tai nhất trên thế giới.]
Nam Nhiễm mở miệng: "A, ta xinh đẹp như vậy..."
Mới hát được nửa câu.
Nam Nhiễm đã móc móc lỗ tai.
Kiểm tra thử coi có bị bản thân làm điếc không?
Giọng hát vừa chói tai vừa sắc nhọn này.
Là của ai?
Cô?
Không thể nào!
Cô là con cá hát hay nhất thế giới đó.
Tiểu Hắc Long ở một bên cũng vô cùng kinh ngạc: [hả? Ký chủ, tại sao giọng hát của cô lại khó nghe như vậy?]
Vừa nghi hoặc vừa tra tư liệu.
Mỹ nhân ngư.
Có một mái tóc đỏ giống như lửa.
Vẻ ngoài hồn nhiên, đáng yêu.
Dáng người nhỏ xinh.
Là tiểu công chúa nhận được muôn ngàn sủng ái.
Tiểu Hắc Long không tin, tiếp tục kiểm tra lại.
Nhưng vẫn không biết sai sót ở chỗ nào.
Cuối cùng chỉ có thể đưa ra dự đoán: [ký chủ, có lẽ... có lẽ bởi vì trước đây cô đã dùng giọng nói của mình làm điều kiện giao dịch với Vu sư. Nên giọng nói của cô mới biến thành thế này. Bất quá, ký chủ, cô phải tin rằng. Cô là công chúa người cá đáng yêu nhất thế giới!]
Tiểu Hắc Long nỗ lực làm thanh âm của mình kiên định hơn.
Nhưng nhìn biểu cảm của ký chủ, hình như cũng không để ý lắm.
Tiểu Hắc Long lập tức nói sang chuyện khác: [ký chủ! Nhìn đi! Ở phía trước có quả dừa.]
"Hả?" Ánh mắt Nam Nhiễm dừng trên cây dừa trước mặt.
Cô đi tới.
Đúng lúc, có một cơn gió thổi qua.
Quả dừa rớt xuống.
[Ầm!]
Quả dừa giống một dây pháo rơi thẳng xuống đất.
Một nửa chìm trong cát, một nửa lộ ra ngoài.
Nam Nhiễm tò mò nhìn trái rồi nhìn phải.
Thấy vậy, Tiểu Hắc Long lập tức phổ cập khoa học cho ký chủ: [ ký chủ, vỏ dừa rất cứng, cần phải có dụng cụ chuyên dụng mới chặt dừa được.]
Nhưng nó vừa dứt lời.
Đã thấy móng tay của Nam Nhiễm đột nhiên dài ra, giống như đang cắt đậu hũ.
Nhẹ nhàng chọc vào.
Tiểu Hắc Long: [...]
Thứ này nhất định không phải là công chúa người cá.
Có cô công chúa người cá nào mà dùng móng tay bóc dừa không?
Bọn họ khẳng định đã truyền tống sai rồi.
Ừ.
Nhất định là như thế.
Tiểu Hắc Long nỗ lực xem lại tư liệu liên quan đến thế giới này lần nữa.
Đâu có sai đâu.
Đúng là công chúa người cá mà.
Chỉ số IQ của hệ thống không đủ.
Không thể hiểu nổi tình huống này.
Lúc này.
Bỗng có một cô gái trên tay cầm đuốc xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm.
Cô gái này lớn lên rất đẹp.
Đôi mắt to, hai con ngươi màu xanh thẳm.
Khi cười, mi mắt khẽ cong lên.
Nhìn vô cùng đáng yêu.
Đương nhiên.
Nếu so sánh với người cá Nam Nhiễm thì còn kém một chút.
Mà thời điểm cô gái kia nhìn thấy Nam Nhiễm, ánh mắt liền hiện lên tia kinh diễm.
"Oa! Cô là tiên tử sao?"
Lúc nói chuyện còn rất kích động
Đưa cây đuốc tới gần.
Sáp dầu nhỏ giọt rơi xuống cạnh chân Nam Nhiễm.
Theo bản năng, Nam Nhiễm lùi về sau vài bước.
Sau đó.
Hai mày hơi nhăn lại.
Tiểu Hắc Long: [ký chủ, vì người cá sống trong biển nên trời sinh cô đã sợ lửa.]
Bỗng nhiên cô gái kia cấm cây đuốc lên đất.
Hai tay nắm chặt, đặt trước ngực.
Cũng không biết cô ta nghĩ cái gì.
Mà bắt đầu cầu nguyện với Nam Nhiễm.
"Tiên tử, tiên tử, xin cô tìm cho ta một vị hoàng tử xứng với mình."
Nhưng tiên tử Nam Nhiễm lại không quan tâm tới mấy chuyện này.
Còn định cầm quả dừa đánh chết cô ta.
Hình như cô gái kia nhớ tới cái gì đó, nói thêm: "Tiên tử, ta là công chúa nước láng giềng, tên của ta là Santa. Hy vọng tiên tử có thể giúp ta tìm được hoàng tử của đời mình. Ta không muốn thành hôn với hoàng tử của Thái Dương Quốc, mong tiên tử phải nhanh lên."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...