Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ
Thủ trưởng vừa muốn anh ta nghĩ cách khuyên Nguyễn Mặc trở về.
Vừa bảo anh ta phải âm thầm bảo vệ an toàn cho Nguyễn Mặc.
Dù sao cũng đã ở chung hai năm.
Đương nhiên phải có cảm tình.
À... tuy rằng đây là tình cảm đơn phương.
Tính cách của Nguyễn Mặc ra sao, anh ta cũng biết một chút.
Ai có thể nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Ở chung với nhau mười hai tiếng đồng hồ, ngay cả một chữ Nguyễn Mặc cũng không thèm nói!
Đối với một người đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, một chút hiếu kì Nguyễn Mặc cũng không có.
Hoàn toàn xem anh ta là không khí.
Tình huống này có bao nhiêu dọa người?
Nhưng.
Anh ta đã trải qua tất cả mọi thứ trong vòng hai năm.
Có lẽ.
Do người đàn ông kia đã nói trúng tim đen của Nguyễn Mặc.
Nên sau một lúc im lặng.
Nguyễn Mặc liền cầm điện thoại lên.
Hai mắt người đàn ông kia theo từng động tác của anh mà trừng lớn.
Không thể tin được nhìn Nguyễn Mặc.
Nguyễn Mặc đang khẩn trương?
Cả người cứng đơ, một tay đặt lên đầu gối.
Tiếng hít thở cũng nhỏ hơn bình thường.
Người đàn ông mặc vest đen kia cho rằng bản thân nhìn lầm rồi.
Đến khi.
Người bên kia nhận điện thoại.
Đại khái ở đây quá yên tĩnh.
Nên người đàn ông kia có thể nghe được từng chữ từng chữ truyền qua điện thoại.
"Làm gì?"
Giọng nói mang theo chút tức giận.
Nguyễn Mặc thấp giọng mở miệng.
"Em đang ở đâu?"
Anh vừa dứt lời.
Bên kia điện thoại liền im lặng.
Sau đó, thanh âm quen thuộc kia lại vang lên, kèm theo đó là ý cười vui vẻ.
"Dạ minh châu? Là anh a~. Em đang uống rượu. Anh có muốn tới tìm em không?"
Nam Nhiễm nói xong.
Bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh tê tâm liệt phế(*).
"Nam Nhiễm, tôi muốn giết cô! Giết cô!!!"
Hai mày Nguyễn Mặc cau chặt, giọng nói cũng trở nên nghiêm túc.
"Em ở đâu?"
Sau đó, bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng động hỗn loạn.
Một hồi lâu sau, mới nghe được thanh âm của Nam Nhiễm.
"Khách sạn Cảnh Thần, phòng 302."
Sau đó điện thoại bị cắt đứt.
Nguyễn Mặc lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
...
Muốn hỏi.
Phòng 302 xảy ra chuyện gì?
Lúc này, trong phòng là một mảnh hỗn loạn.
Nhà sản xuất, đạo diễn đang tiến lên khuyên ngăn.
Kết quả, đều bị Nam Nhiễm đánh cho một trận.
À.
Ngoài ra mười người khác ở trong phòng.
Cũng bị Nam Nhiễm đánh sấp mặt.
Mà Nam Nhiễm ngồi dưới đất.
Đôi mắt sáng như sao trời, cả khuôn mặt ửng đỏ.
Nhìn qua tâm tình cô đang rất tốt.
Đúng hơn, là hưng phấn.
Ninh Dã đứng ở bên cạnh.
Ánh mắt vừa mang theo chút bất lực, vừa buồn cười.
Nhìn Nam Nhiễm cầm ly rượu.
Ninh Dã khom lưng, nói.
"Nam lão đại, cô còn muốn uống tiếp sao?"
Nam Nhiễm gật đầu.
"Rót rượu."
Ninh Dã: "Được rồi, Nam lão đại."
Sau đó, "cậu ta" lấy rượu đổ đầy ly của Nam Nhiễm.
...
Một tiếng trước.
Tô Tình cầm ly rượu tới bắt Nam Nhiễm uống.
Kết quả sau khi uống hết hai ly rượu.
Nam Nhiễm giống như phát hiện món đồ chơi mới.
Tự mình rót rượu đưa lên miệng uống.
Uống uống được vài ly, Tô Tình liền mở miệng châm chọc mỉa mai Nam Nhiễm.
Thời điểm bước tới chỗ Nam Nhiễm.
Cô ta tự làm đổ ly rượu đang cầm lên người mình.
Rồi ngã lên bàn.
Sau đó, đổ oan cho Nam Nhiễm, nói cô khi dễ bắt nạt người khác.
Tiếp theo liền có ba tên phóng viên tràn vào, chụp ảnh điên cuồng.
Mà Tô Tình thì ở một bên khóc lóc, thương tâm.
Còn Nam Nhiễm chỉ nói một câu.
"Cô muốn tôi đánh cô như vậy, được, tôi thành toàn cho cô."
Sau đó, trực tiếp bay vào đánh Tô Tình một trận.
Nhà sản xuất cùng đạo diễn nhìn thấy một màn này lập tức chạy đến kép Nam Nhiễm ra.
Không những không ngăn được.
Mà còn bị cô tùy tay ném thẳng vào tường.
Khiến hai con mắt đều bầm tím.
Sau đó.
Càng nháo càng lớn, không thể giải quyết được.
Mà ba tên phóng viên đột nhiên xông vào cũng bị đánh sấp mặt, nằm trên mặt đất.
Còn cả người Tô Tình bị ném lên bàn ăn, sức lực ấy mạnh đến nỗi làm vỡ cả viên pha lê trang trí trên bàn.
Cũng khiến cả người cô ta đau đến mức đến giờ vẫn không thể đứng lên.
Ở đây, chỉ có Ninh Dã là hoàn hảo không chút sức mẻ, tiếp tục sống sót.
Làm sao để sống sót?
Lão đại Nam Nhiễm sau khi say rượu.
Trong mắt chỉ có quả cầu pha lê là hơi thuận mắt một chút.
...
Ta đã trở lại!!!
Mọi người có chờ mong không nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...