Edit&Beta: VyVy
...!
Cửa phòng đột nhiên xuất hiện Dư Phiêu Phiêu cùng với cha con Phương Chu Diêu, đối thoại giữa Dương Thiên Minh và Vương Phương cũng bị dừng lại.
Sau lưng nói xấu người, bị bắt túi tại chỗ cũng không phải là một tình huống tốt.
Ngay cả Dương Thiên Minh cảm thấy lời hắn nói không sai, giờ này khắc này, cũng vẫn có chút xấu hổ chột dạ.
Người đại diện Vương Phương lại càng khó làm, tình cảnh xấu hổ khó xử như vậy, cô biết mình phải nói cái gì, nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, không thể tưởng tượng được một lý do hoàn mỹ để ứng phó đám người Dư Phiêu Phiêu...!
Bất quá cũng không đợi hai người bọn họ mở miệng, Phương Chu Diêu đẩy cửa đã không phục mở miệng, "Anh nói ai rắm thối? Anh coi thường ai vậy! Trình độ của anh là gì, vẫn còn chướng mắt chúng tôi! Người lớn như vậy mà nói xấu sau lưng! Dương Thiên Minh anh có phải là đàn ông không?"
Phương Chu Diêu đem họ tên mắng, hận không thể đem loại lời tục tĩu này mắng ra, nhưng ở trước mặt người lớn anh vẫn nhịn xuống.
"Cậu nói cái gì? Nhóc con, có bản lĩnh thì cậu lại nói một lần nữa!" Dương Thiên Minh cũng bị Phương Chu Diêu mắng khó chịu, trực tiếp đứng dậy phản bác, mặc dù sau lưng nói xấu người chính là hắn, cũng vẫn không có thái độ rất áy náy, vẫn rất ngang ngược!
"Tôi nói anh không phải đàn ông!" Phương Chu Diêu tức giận mắng, "Anh ngay cả một con chó cũng không làm tốt! Anh là cái gì vậy?" Bởi vì quá tức giận, Phương Chu Diêu có chút mắng quá mức.
Dư Phiêu Phiêu vội vàng cầm tay anh, động tác nhỏ ý bảo anh bình tĩnh, Phương Chu Diêu lúc này mới khôi phục một chút lý trí.
Kết quả Dương Thiên Minh bên kia lại không cách nào thu liễm, đưa tay chỉ vào Phương Chu Diêu liền mắng, "Cậu nói cái gì, cậu có bản lĩnh ngươi lại nói lần nữa! Cậu đây là thái độ cầu người làm việc sao! Tôi là tiền bối, muốn dẫn các người nổi tiếng! Là các người có cầu xin tôi, thái độ cái gì!"
"Ai Thiên Minh!" Vương Phương vội vàng giữ chặt Dương Thiên Minh, cô cũng không muốn để hai bên xảy ra xung đột, nhưng thái độ vừa rồi của Phương Chu Diêu thật sự vô lý, cô nhất định phải nói một chút, "Thiên Minh chúng tôi bị công ty an bài muốn mang lửa* các người, cậu ấy cũng không cự tuyệt.
Chỉ là bản thân cậu ấy vừa bận vừa mệt, bên này chuẩn bị album mới, còn muốn phục vụ nhu cầu của hai người, cậu cũng chỉ là oán giận hai câu mà thôi, cũng không phải không mang theo.
Các ngươi có cần mắng cậu như vậy không? Nông phu cùng xà* sao? Có một chút phẩm chất không?"
*The Farmer and the Snake" xuất phát từ "Aesop's Fables", được cho là một tập truyện ngụ ngôn được viết bởi nô lệ Hy Lạp cổ đại Aesop được phát hành vào thế kỷ thứ sáu trước Công nguyên.
Trọng tâm của câu chuyện là, là một con người, chúng ta phải phân biệt giữa thiện và ác, và chúng ta chỉ có thể mở rộng vòng tay giúp đỡ những người tử tế.
Ngay cả khi bạn đối xử với những kẻ xấu xa đó với sự nhân từ tối đa, bản chất của họ sẽ không thay đổi.
"Nông phu cùng xà là các người." Dư Phiêu Phiêu một bước đi lên phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bọn họ, đặc biệt là Dương Thiên Minh, "Bài hát 《Mỗi ngày đều ngọt ngào》là tôi viết, toàn bộ chiến lược marketing để anh có thể bùng cháy là tôi làm, không tin anh có thể đi hỏi Dương Sam! Nếu tôi không gửi bài hát này cho anh, anh có thể bùng cháy? Hơn nữa album mới của anh, trong 10 bài hát có 4 bài hát do tôi viết, ngay cả bài hát chính cũng do tôi viết, anh không xem tác giả sáng tác sao?"
"Cô?" Dương Thiên Minh cùng Vương Phương sửng sốt một chút, hắn còn nhìn Vương Phương một cái, kết quả Vương Phương đối với chuyện này cũng một chút không biết.
"Một đứa trẻ như ngươi có năng lực lớn như vậy?" Vương Phương bày ra giọng điệu nghi ngờ, nhưng cũng không phủ nhận.
Người lớn nói chuyện cũng phải lưu lại cho mình vài phần đường sống, như vậy, vạn nhất bị chứng thực, cũng có thể có một bậc thang.
"Không tin đều có thể đi hỏi Dương Sam, hiện tại có thể gọi điện thoại cho anh ta, tôi chờ, cô gọi." Dư Phiêu Phiêu khẽ nhíu mày, ngữ khí còn có chút khiêu khích.
"Cho dù là em viết, đây cũng là công ty đã mua bản quyền, Thiên Minh chúng tôi là nghệ sĩ của công ty, cũng có quyền hát bài hát của em." Vương Phương cũng không gọi điện thoại cầu chứng, trực tiếp thay đổi góc độ cãi lại.
Dư Phiêu Phiêu lập tức tiếp lời: "Tôi cũng không nói bài hát của tôi không cho các người hát, tôi chỉ là cảm thấy, một số người mắt chó nhìn người rất thấp, cục diện liền lớn như vậy! Bài hát của tôi và chiến lược marketing của tôi để bùng cháy anh, anh thực sự nghĩ rằng anh là Thiên Chúa? Dương Thiên Minh anh nghe này, tôi có thể nâng hoả anh, cũng có thể khiến anh rời khỏi giới giải trí! Album mới nhất của anh tốt hơn là không thêm bài hát của tôi, ngay lập tức thay thế 4 bài hát của tôi, mặc dù tôi đã bán bản quyền, nhưng hợp đồng cũng đã viết tôi có một mức độ kiểm soát nhất định đối với bài hát của tôi.
Ngoài ra, tôi cũng không cần anh mang lửa tôi, tôi đã có một chiến lược marketing có thể nâng cao anh, cũng có thể làm cho mình hot."
"Đúng vậy! Ai đặc biệt muốn anh giúp! Chúng tôi không mang lại lợi ích cho anh!" Phương Chu Diêu cắm thắt lưng thêm một câu, cổ vũ khí thế cho Dư Phiêu Phiêu.
Dư Hàng nhìn hai đứa nhỏ cường thế như thế, lão phụ thân tự biết không cần phải xuất hiện, liền toàn bộ hành trình không nói một câu.
Dư Phiêu Phiêu thả xong lời ác độc, liền dẫn Phương Chu Diêu cùng Dư Hàng rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Dương Thiên Minh đã sửng sốt nửa ngày không nói nên lời, đầu óc ù ù nổ tung, bắt đầu lo lắng cho 4 bài hát trong album mới của hắn.
Bên cạnh, Vương Phương vội vàng gọi điện thoại cho Dương Sam, trải qua một phen hỏi thăm, xác định những lời Dư Phiêu Phiêu vừa rồi đều là sự thật...!
Dương Sam nghe nói hai người bọn họ đắc tội Dư Phiêu Phiêu, còn mắng Vương Phương một trận, bảo hai người bọn họ lập tức đến văn phòng hắn tìm hắn!
Vương Phương cùng Dương Thiên Minh giờ phút này, có chút thảm.
...!
VyVy: Vừa lòng t lắm:)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...