Edit &Beta: VyVy
...!
Sáng hôm sau, Phương Chu Diêu thức dậy trên chiếc giường còn lại.
Anh xoay người một cái, ngửi được mùi trên chăn đều là trên người Dư Phiêu Phiêu, nhịn không được hít sâu một hơi, nửa khuôn mặt vùi ở trong gối đầu, lộ ra đôi mắt mê ly kia.
Ừm...!Hương sữa...!
(Chời chời!!)
Tối hôm qua Dư Phiêu Phiêu ngủ trong phòng Phương Chu Diêu.
Cô thức dậy sớm hơn hai cha con họ, rửa mặt xong, chuẩn bị bữa sáng, lúc đó cũng chỉ 6:10.
Dư Phiêu Phiêu đi gọi Phương Chu Diêu rời giường, bởi vì hôm nay hai người bọn họ phải cùng nhau đi học.
Sáng sớm, Phương Chu Diêu rất nghe lời dậy giường, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thừa dịp anh đánh răng rửa mặt, Dư Phiêu Phiêu đứng ở cửa phòng vệ sinh, lải nhải dặn dò, "Hôm nay chúng ta cùng nhau đi học, tôi đạp xe chở cậu.
Tối qua, tôi đã đến nhà mẹ cậu với ba, nói chuyện với bà ấy một lúc rồi mang cặp sách của cậu trở lại.
Mấy ngày nay, cậu sẽ sống ở đây, tôi sẽ chăm sóc cậu.
"
Phương Chu Diêu nghe cô nhắc tới Phương Viện Viện, tâm tình không thể ngăn chặn mà trầm xuống.
Nhưng mà, cô lại có lý lẽ, anh chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận.
Anh dự định, buổi tối sẽ nói với ba, anh sẽ không trở lại với người phụ nữ đó.
Anh không nên sống với người phụ nữ đó.
Đã quá đủ rồi.
Bất quá quyết định này, anh không chuẩn bị nói cho Dư Phiêu Phiêu.
Hai người dùng bữa sáng, trước khi ra khỏi cửa, Dư Phiêu Phiêu lại quay trở về gõ cửa phòng Dư Hàng.
Sau khi cô đánh thức Dư Hàng, cô mới rời khỏi nhà cùng Phương Chu Diêu.
Lúc này Phương Chu Diêu mới phát hiện, thì ra cô sống ở chỗ này, mỗi ngày đều làm nhiều chuyện như vậy a.
Vừa ăn sáng vừa ăn tối, còn phải gọi ba dậy, một đứa bé như cô lại phải chăm sóc người lớn như vậy...!
Thật đúng là không dễ dàng.
Trên đường đi học, Phương Chu Diêu ngồi ở yên sau xe đạp Dư Phiêu Phiêu, ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.
Luôn luôn cảm thấy rằng một cậu bé ngồi ở yên sau xe đạp của cô gái bị cô chở, rất kỳ lạ...!
"Tôi có phải nặng lắm không?" Phương Chu Diêu hỏi cô.
Lại chỉ nghe thấy phía trước, Dư Phiêu Phiêu khẽ cười trả lời: "Một đứa nhỏ như cậu có cái gì nặng nha, cậu so với người kia còn nặng hơn."
Phương Chu Diêu nghe thấy nhíu mày, "Ba tôi lớn như vậy còn muốn cậu mang theo a, quá không biết xấu hổ đi!"
Anh nghĩ đương nhiên là ba anh.
Trong thực tế, đó Dư Sinh.
...!
Khi đến cổng trường, hình ảnh Dư Phiêu Phiêu đạp xe chở Phương Chu Diêu đã rơi vào mắt rất nhiều học sinh.
Tất nhiên, có những học sinh cùng lớp...!
Phương Chu Diêu cảm thấy rất ngượng ngùng, vừa đến gần trường học, liền lập tức cúi đầu, sợ người khác nhận ra anh.
Dư Phiêu Phiêu cũng không sao cả, vẻ mặt hợp lý khí tráng.
Chờ sau khi hai người bọn họ đến phòng học ngồi xuống, vị nữ lang bát quái Dương Nhạc Nhạc phía sau Phương Chu Diêu liền lập tức ra miệng trêu ghẹo, "Ai, nghe nói hai người các cậu buổi sáng là chở nhau bằng chiếc xe đạp tới đây sao?"
Phương Chu Diêu khi đó biểu tình rất xấu hổ, anh còn chưa nghĩ ra làm thế nào để trở lời Dương Nhạc Nhạc, Dư Phiêu Phiêu liền hào phóng thừa nhận, "Ừm, chân cậu ấy bị thương, không đi được xe, chúng tôi ở một tiểu khu, tôi chở cậu ấy tới đây."
"Ồ~" Dương Nhạc Nhạc lộ ra vẻ mặt 'Tôi hiểu', "Vậy hai người các cậu, bây giờ đang yêu đương chưa?"
Trên mặt Dư Phiêu Phiêu vẫn mang theo nụ cười phóng từ, trực tiếp phủ nhận: "Cậu lại nói bậy, chúng tôi là bạn tốt mà thôi."
Cô phủ nhận tự nhiên như vậy, giống như nói trong trái tim.
Tuy rằng giờ phút này không khí không xấu hổ, nhưng mà, trong lòng Phương Chu Diêu lại cảm thấy kỳ lạ không thoải mái.
Anh đang nghĩ...!
Cô có thực sự coi anh ta là bạn tốt không?
Chỉ có vậy thôi sao?
Vì vậy, tất cả các loại suy nghĩ trước đây của mình, tất cả đều là một bên tình nguyện?
Nghĩ đến những điều này, tâm tình Phương Chu Diêu đột nhiên không tốt.
Dư Phiêu Phiêu lấy ra quyển sổ bài tập của cô, giao cho Phương Chu Diêu, "Cậu mau chép bài tập đi, đợi lát nữa tổ trưởng trước tiết thứ nhất sẽ thu."
Phương Chu đẩy sách bài tập của cô ra, không hiểu sao lại nổi tính tình, "Không cần."
Dư Phiêu Phiêu: "Hả? "
Phương Chu Diêu không nói lời nào.
Dư Phiêu Phiêu lại đem quyển bài tập cho anh, "Sao chép đi, tự học sớm còn chưa bắt đầu đâu.
"
Phương Chu Diêu lúc này mới miễn cưỡng tiếp nhận, trên mặt có một cỗ tiểu ngạo kiều quật cường.
Cuộc sống khuôn viên trường bình thường, như vậy bắt đầu.
...!
Hôm nay, Phương Chu Diêu cũng muốn tiếp tục ở nhà Dư Hàng.
Cho nên sau giờ học, Dư Phiêu Phiêu cũng trực tiếp đạp xe đưa anh đến nhà mình.
Hai người thức dậy cùng nhau vào buổi sáng, cùng nhau ra ngoài, cùng nhau đi học cả ngày, lại cùng nhau tan học về nhà.
Sau một ngày, mối quan hệ trở nên thân thiết hơn bao giờ hết.
Dư Phiêu Phiêu ở nhà vẫn phải nấu cơm tối.
Hôm nay Phương Chu Diêu cũng không chơi máy tính, ở trong phòng bếp cùng cô nấu bữa tối.
Dư Phiêu Phiêu bảo anh đi chơi máy tính, anh lắc đầu.
Dư Phiêu Phiêu liền cảm thấy rất kỳ quái, liền hỏi anh: "Không phải cậu thích chơi trò chơi nhỏ sao? Làm thế nào mà bây giờ có thể chơi lại không chơi?"
Phương Chu Diêu nghĩ đến đêm đó, trước khi Phương Viện Viện trở về, anh còn nghiện game, bởi vậy khiến Phương Viện Viện đem lửa giận phát hỏa trên máy tính, ném máy tính cô tặng anh.
Sau đó, Phương Chu Diêu hối hận nhất chính là đêm đó anh còn nghiện trò chơi nhỏ.
Kỳ thật anh và Dư Phiêu Phiêu nói chuyện phiếm kết thúc, Dư Phiêu Phiêu gọi anh tắt máy tính, đi ngủ sớm một chút, anh đáp ứng.
Chính anh quá nghiện trò chơi, mới dẫn đến sự việc phát triển như vậy, máy tính bị ném...!
Phương Chu Diêu sau này không muốn chơi trò chơi nữa, không bao giờ muốn chơi nữa.
"Sao lại không nói lời nào?" Dư Phiêu Phiêu thấy anh ngẩn người thất thần, liền thoát ra cắt ngang ý nghĩa trong đầu anh, cười nói: "Cậu ở trong phòng bếp cũng không giúp được gì, muốn chơi máy tính liền đi đi, không cần cố ý ở đây bồi tôi."
"Tôi không muốn chơi." Phương Chu Diêu phủ quyết, sau khi trầm mặc một hồi, lại thêm một câu: "Sau này cũng không chơi nữa."
Anh nói xong những lời này, Dư Phiêu Phiêu xem như hiểu được nguyên nhân anh không đi chơi máy tính.
Chắc chắn là bởi vì máy tính của mình bị rơi, bị đả kích, vì vậy không muốn đối mặt với máy tính.
Dư Phiêu Phiêu cười anh ngây thơ, liền nói: "Máy tính bị hư, sau này cũng không chơi, vậy cậu rất thiệt thòi."
Ánh mắt đen láy của Phương Chu Diêu nhìn chằm chằm cô, "Có cái gì tốt, chơi trò chơi lại không có chỗ tốt."
Dư Phiêu Phiêu vì thế tiếp lời: "Chẳng lẽ mở máy tính cũng chỉ có thể chơi trò chơi sao?"
Phương Chu Diêu bĩu môi, "Tôi cũng không có năng lực như cậu, sẽ làm điều gì đó.
Tôi sẽ không, mở máy tính là trò chuyện QQ, đi dạo không gian, chơi trò chơi, sau này không làm, máy tính cũng không chơi, không có ý nghĩa."
Dư Phiêu Phiêu cười nói: "Chức năng của máy tính không chỉ là một hạng mục giải trí, sau này xã hội, văn phòng đều ở trên máy tính.
Cậu thậm chí có thể có được một công việc bằng cách tinh chỉnh một số phần mềm.
Ví dụ, ps, phần mềm văn phòng, phần mềm điều chỉnh, hoặc viết một số bản thảo, miễn là cậu muốn, luôn luôn có thể làm cho máy tính một cái gì đó hữu ích."
Phương Chu Diêu phát hiện ra rằng cô thực sự thích giảng dạy đạo lý.
Hơn nữa mỗi lần nói đạo lý, cô đều thoạt nhìn rất thông minh.
Phương Chu Diêu luôn cảm thấy, mình ở trước mặt cô có vẻ quá non nớt, tuy rằng cô không thời trang, không phải chủ đạo, nhưng quả thật thoạt nhìn so với anh thành thục hơn rất nhiều.
Vấn đề là gì?
Chẳng lẽ là bởi vì, cô có một sở thích có thể kiếm tiền sao?
Bằng không, anh cũng đi làm một phần sở thích như vậy?
...
Editor có lời muốn nói:
Chương cuối của hôm nay nhé!
Ngày mai Vy bắt đi đi làm lại rồi, nên tần suất up chương sẽ ít đi một chút...!Không up 4,5 chương được thì up 2,3 chương nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...