Edit&Beta: VyVy
——
Trong những năm đầu tiên, máy tính chưa tồn tại ở mỗi hộ gia đình, thị trường thuộc về thời đại của phương tiện truyền thông báo giấy, và các tạp chí tương đương với các cửa hàng tin tức của giới giải trí.
Tuy nhiên, với sự phát triển của xã hội, thị trường sẽ sớm phát triển thành kỷ nguyên truyền thông internet, nhưng nó không chỉ là kỷ nguyên truyền thông internet.
Truyền thông là một tổ hợp tổng thể kết hợp giữa truyền thông internet, báo giấy, phim ảnh và giải trí truyền hình, sự phát triển của nó sẽ ngày càng sâu rộng hơn trong tương lai.
Vì vậy, Dư Phiêu Phiêu rất muốn hợp tác và thương lượng với em trai trong miệng Dư Hàng.
Nhưng Dư Hàng không hiểu.
Ông đã làm việc trong tạp chí hơn mười năm và đã chứng kiến sự phát triển và vinh quang của tạp chí.
Sau khi đảm nhiệm vị trí tổng biên tập, ông càng có lòng chân thành hơn về sự nghiệp của mình và tin chắc rằng tạp chí có thể tạo ra sự rực rỡ lớn hơn nữa.
Vì vậy, ông cảm thấy trẻ con không hiểu!
Dư Hàng không những không cho Dư Phiêu Phiêu số mà còn nói với cô rằng: “Tại sao con lại muốn số của cậu ta? Đợi lát nữa cậu ta không lừa được ba, sẽ chuyển qua lừa con.
Con vẫn còn nhỏ, không hiểu những điều này của người lớn, chờ cho đến khi con lớn hơn sẽ biết, ngành công nghiệp của ba là một ngành công nghiệp vàng thực sự, có thể ăn cả đời! ”
Dư Phiêu Phiêu nghe nói như vậy, không khỏi lắc đầu bật cười, “Ba, ngành nghề có thể ăn cả đời chỉ có doanh nghiệp nhà nước.
Hơn nữa, các doanh nghiệp nhà nước và các đơn vị không bao giờ là bất biến, luôn luôn thay đổi với sự tiến bộ của xã hội.
Con nghĩ ba có thể nghe kế hoạch của chú đó không? Nắm bắt cơ hội, có thể ba sẽ đứng đầu thị trường.”
“Cái gì a, một đứa trẻ như con thì biết thị trường gì đây.”
Dư Hàng không nghe lời Dư Phiêu Phiêu, đối với sự nghiệp hiện tại của mình có chấp niệm rất sâu sắc, “Chuyện của ba, con đừng quản a.
Ba biết con không giống những đứa trẻ khác, thông minh lanh lợi, và biết viết bài hát bán bản quyền.
Nhưng mà, công việc của ba con không hiểu, cũng đừng để ý a.”
Dư Phiêu Phiêu nhìn ông một cái, thấy ông cố chấp như thế, cô cũng không nói nữa.
Nhưng chuyện này, cô sẽ ghi nhớ trong lòng.
——
Ngay sau đó, chiếc xe đi vào trung tâm thành phố và đến Công ty Lê Lai.
Đây là một công ty nhỏ mới thành lập, trong một tòa nhà văn phòng sáu tầng, công ty nhỏ này chiếm hai tầng, một tầng rộng khoảng hơn 100 mét vuông.
Trang trí có vẻ là xu hướng mới của thời đại này, nhưng trong mắt của Dư Phiêu Phiêu, người đã nhìn ra trang trí của thời đại tương lai, trang trí của công ty thuộc về cái cũ.
Công ty không lớn, nhân viên đương nhiên cũng không nhiều lắm, lễ tân chỉ có một, bảo vệ cũng chỉ có một.
Dư Phiêu Phiêu dám tin tưởng, dọn dẹp vệ sinh cũng chỉ có một.
Sau khi cô báo tên của mình với nhân viên lễ tân, cô nhanh chóng đi đến một văn phòng theo hướng dẫn của nhân viên.
Gõ cửa văn phòng, Dư Phiêu Phiêu cùng Dư Hàng tiến vào, cô gật đầu chào hỏi người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc, “Xin chào, tôi là 'Người Phiêu Bạt' trước đó đã gửi demo cho công ty của anh.”
Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc có kiểu tóc vừa phải, chiều dài tóc đến cổ, cằm có râu, toàn bộ hình ảnh thiên về phong cách nghệ thuật.
Giờ phút này, anh ta đang đeo tai nghe nghe nhạc, sau khi nhìn thấy người tới mới tháo xuống, “Cái gì? Cô nói lại lần nữa a?” Dư
Dư Phiêu Phiêu lại giới thiệu mình một lần, nam nhân suy nghĩ một lát, mới phản ứng lại.
Nhưng sau khi phản ứng lại, ánh mắt anh nhìn về phía Dư Phiêu Phiêu lại mang theo nghi vấn, “À, là cô gửi demo? Bài hát cô viết à?”
“Đúng, là tôi viết.” Dư Phiêu Phiêu gật đầu.
“Cô?” Người đàn ông không dám tin hỏi lại một lần nữa.
“Là tôi viết, tôi có mang theo nhạc nền.” Dư Phiêu Phiêu xác định.
Nam nhân không khỏi nhướng mày, nâng ngón tay thon dài, “Đóng cửa lại, vào ngồi đi.”
Bên kia, Dư Hàng đóng cửa phòng làm việc, hai người bọn họ cứ như vậy ngồi xuống đối diện bàn làm việc của nam nhân.
Sau khi giới thiệu bản thân đơn giản, người đàn ông biết những thông tin cơ bản của Dư Phiêu Phiêu.
Đối phương là một cô bé vị thành niên 14 tuổi, đưa ba cô đến nói chuyện hợp tác, khiến anh ta có chút giật mình.
Dư Phiêu Phiêu cũng biết nam nhân tên là Dương Sam, ngoài ra không có thông tin nào khác.
“Cô đã học âm nhạc bao nhiêu năm?” Dương Sam lật bản nhạc của 11 bài hát Dư Phiêu Phiêu đưa cho anh, lần thứ nhất không có xem kỹ, chỉ thấy trên mỗi tờ giấy nhạc phổ giống như lời bài hát viết giống như sách bài hát, có thể thấy được có công lực nhất định.
Một cô bé 14 tuổi có thể viết một bài hát, tạo ra một bài hát hoàn chỉnh, làm cho anh ta ít dám tin tưởng.
“Không có mấy năm.” Dư Phiêu Phiêu tự khiêm nói.
“Cái này xác định đều là do cô viết?” Dương Sam nhịn không được lại hỏi một lần nữa.
“Xác định.” Dư Phiêu Phiêu gật đầu, “Bản quyền tôi đã xin rồi, anh có thể nghe demo của những bài hát này, nếu như anh cảm thấy có thể dùng, chờ bản quyền xuống là có thể giao dịch.”
“Ừ...” Dương Sam mím môi, cắm USB cô mang đến vào máy tính.
Bởi vì có rất nhiều tò mò về cô, anh hiếm khi rất kiên nhẫn đem 11 bài hát cô mang đến nghe một lần.
Là một nhà soạn nhạc chuyên nghiệp, Dương Sam phải thừa nhận...!Đây là một số bài hát trong 11 bài hát, chúng đều rất tốt về mặt sáng tác và ca từ!
Nhưng cũng có rất nhiều bài hát nước bọt.
Đối với những bài hát nước bọt, Dương Sam không bài xích.
Vì có nhu cầu trên thị trường, nên việc hát bằng nước bọt rất phổ biến và dễ cháy.
Công ty nhỏ của họ chỉ mới bắt đầu, thực sự cần một số bài hát nước bọt dễ cháy để thúc đẩy lưu lượng truy cập và danh tiếng.
Cho nên, Dư Phiêu Phiêu mang đến 11 bài hát, anh nghe đến đều cảm thấy rất hài lòng.
Mà càng làm cho anh cảm thấy thần bí khó lường...!Đó là Dư Phiêu Phiêu, cô bé 14 tuổi này.
Không thể tin được rằng một đứa trẻ 14 tuổi có thể viết bài hát này?
“Bài hát 《Rạng Đông trong bóng tối》 của cô, xác định là tự mình viết?” Dương Sam vẫn không khỏi thắc mắc.
Bài hát này bao gồm giai điệu buồn và u tối theo tiêu chuẩn tốt, cộng với ca từ lắng đọng.
Toàn bộ ca khúc được đánh giá cao và yêu cầu kỹ năng hát cao.
Ngay từ bài hát demo, cô đã hát rất hay.
Dương Sam không bao giờ tin rằng đây là một bài hát được viết bởi cô bé...!
Loại ca từ này không thể do một người chưa có tuổi nhất định viết được!
“Là do tôi tự viết.” Dư Phiêu Phiêu đã rất bất đắc dĩ, “Lời này anh đã hỏi nhiều lần rồi, hỏi lại chính là nghi ngờ nhân cách của tôi.”
Dương Sam lại bị lời nói của cô cả kinh, không ngờ đứa trẻ lại khéo léo, nói chuyện thành thục như vậy...!
Trong thực tế, cô nói như vậy.
Bản quyền cô đã nộp đơn, cho dù không phải cô viết, nhưng tên bản quyền là cô, cô có tư cách lấy ra bán.
Dương Sam đành phải không nghi ngờ nữa, “Vậy nói về giá cả một chút đi, trong lòng cô có giá không?”
Dư Phiêu Phiêu nói, “Một bài 5000.”
Dương Sam: “!!!”
Đứa nhỏ này không đơn giản!
Sư Tử nói to, mí mắt cũng không chớp một cái, thậm chí còn không hỏi phụ thân bên cạnh cô một chút!
——
VyVy: Hiện tại tớ đang edit một bộ nữa có tên là 《Cô vợ mềm mại đáng yêu của Lý Thiếu》.
Một ngày tớ sẽ đăng 2 chương.
Các cậu qua ủng hộ nhé?
Còn bộ của này thì một ngày một chương nhé! Vì một chương của bộ này khá nhiều! Nếu tớ chăm thì sẽ up 2 chương! Cảm ơn các cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...