Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn

Nếu nói trước kia Gia Bạo Nam còn có một chút tình cảm đối với cô gái, khi gã quỳ xuống cầu xin tha thứ, cô sẽ không ly hôn với gã, nhưng cho đến bây giờ, cô hoàn toàn hận không thể khiến Gia Bạo Nam chết càng sớm càng tốt.

Đặc biệt là hai ngày nay, Gia Bạo Nam không để ý đến đứa bé trong bụng cô, mỗi ngày đánh đập cô, làm hại cô thiếu chút nữa sinh non, là một con ngốc tới giờ cũng nên tỉnh ngộ.

Thẩm Nghiệp: "Được, tôi sẽ đem những khổ đau mà chị phải chịu đựng từ trước đến giờ, từng chút một trả lại cho tên cặn bã xã hội này."

Kế tiếp cậu liền nhìn Gia Bạo Nam bằng ánh mắt nhìn tên rác rưởi, cho gã nếm thử mùi vị trả thù là như nào.

Thẩm Nghiệp đứng một chỗ không nhúc nhích, chỉ dùng thuật pháp, liền tạo ra vô số tay chân màu đen như cái bóng, hướng về phía Gia Bạo Nam một trận tay đấm chân đá.

Gia Bạo Nam ôm đầu cuộn người lại như con sâu róm, trông hèn kinh khủng, miệng còn thét chói tai, gã cuống quýt cả lên như con gà chọc tiết: "Đừng đánh tôi.....Đừng đánh tôi....."

Nhưng vừa rồi, cổ của gã bị siết chặt đến nỗi máu ứ đọng, âm thanh phát ra còn khó nghe hơn tiếng quạ đen kêu.

Nếu không phải để cho mọi người nghe gã bị đánh trông thảm hại như nào, Thẩm Nghiệp nhất định sẽ lập tức dùng lá bùa phong bế miệng gã.

Ồn ào thật chứ.....

Trong hành lang chỉ quanh quẩn tiếng thét xin tha chói tai của Gia Bạo Nam.

Những người hàng xóm xung quanh đều lộ ra sự vui sướng khi gã bị như vậy, đối với loại thành phần ghê tởm như này, cảm thấy đồng tình thì nên xem lại tam quan mình có vấn đề hay không.

Cô gái càng nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, bọn họ chịu đựng nhiêu đó đã đủ rồi, giờ cũng đã đến tìm về sự tự do của chính mình.

Đã rất lâu cho đến hiện tại, cô bị Gia Bạo Nam đánh đập dã man, cả người nặng nề kham khổ tựa như bị một ngọn núi lớn đè nặng lên, khiến cô thở không nổi. Hiện tại nhìn thấy tên Gia Bạo Nam gặp báo ứng, như thể bao nhiêu gánh nặng trên cơ thể cô đang dần biến mất, cũng cảm nhẹ nhàng tự tại hơn.

Thẩm Nghiệp nhìn mắt cô gái, nói: "Chị muốn đích thân đánh gã một trận không?"

Cô gái có chút do dự, chủ yếu là cô từ nhỏ đến lớn chưa từng động thủ dù chỉ một lần. Khi Gia Bạo Nam đánh cô, sức lực của cô quá yếu, không có bất kỳ cơ hội đánh trả...... Nhưng hiện tại Gia Bạo Nam bị khống chế, hơn nữa đại sư cũng bảo đảm Gia Bạo Nam không thể ra tay với cô được nữa, vậy cô đánh Gia Bạo Nam một trận, chắc sẽ không có việc gì đâu nhỉ?

Cô bỗng nhiên cảm thấy nóng lòng muốn thử.

Thẩm Nghiệp: "Nếu chị không ngại đôi bàn tay của mình bị dơ bẩn, thì đánh gã một trận cho đã cái nư. Trút bỏ những uất ức trong lòng chị luôn phải chịu đựng cho đến bây giờ, giờ chị cần đánh gã một trận tơi tả để trong lòng chị dễ chịu một chút. Chị yên tâm, cho dù có đánh gã đến mức phế luôn, tôi cũng sẽ giúp chị che đậy dấu vết, xoá sạch những dấu vân tay mà chị để lại, sẽ không ai biết được, kẻ đã đánh gã là ai."

Với góc nhìn của Thẩm Nghiệp, nếu cô gái này có dũng khí đánh trả Gia Bạo Nam, chứng minh rằng cô thật sự muốn thoát khỏi gã ta, bước ra khỏi cái lồng giam tối tăm này để tới vùng đất ánh sáng, cuộc đời mới.

Cô gái không còn sự cố kỵ, chậm rãi đi đến trước mặt Gia Bạo Nam, sau đó giơ chân, dùng sức đã một vào người Gia Bạo Nam, từng cú lại từng cú.

Bụng bầu của cô không lớn, lúc trước còn có dấu hiệu sinh non, nhưng Thẩm Nghiệp đã giúp cô giữ được cái thai này, cũng không còn ảnh hưởng đến hành động của cô, ngược lại còn cảm thấy cả người tràn trề sức lực.

Nhưng mà, cô đá mấy cú xong liền dừng lại. Cô vốn dĩ không phải thích bạo lực người khác, nên mấy cú đá kia sức lực cũng không lớn lắm. Nhưng đây cũng là bước đầu tiên cho việc cô đã đi ra khỏi bóng ma, coi như không tệ.

Chậc chậc, cú đá đó nhẹ quá không có vừa cái nư của gã đâu nhưng Thẩm Nghiệp vẫn tán thưởng mà nói: "Rất dũng cảm."

Cô gái hướng cậu ngại ngùng cười.

Nữ công sở tiến lên đỡ lấy bả vai của cô gái, cũng khen ngợi: "Cô tuyệt lắm."

Bên này Diệp Trạch cũng bất động thanh sắc mà ôm lấy vai Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp: "?"


Diệp Trạch ánh mắt dừng ở nơi khác, khàn khàn nói: "Cô ta nhìn em cười."

Thẩm Nghiệp: "......"

Bình dấm chua lão công online, cậu có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là kiên nhẫn mà dỗ dành rồi.

Cậu thò lại gần, hôn hôn khóe môi nam nhân: "Em chỉ cười với anh thôi mà."

Diệp Trạch cười nhẹ một tiếng, hôn lại đứa nhỏ này một cái.

Anh đương nhiên đang làm bộ ăn dấm. Cô gái vừa bị bạo lực gia đình, lại còn mang thai, hướng Thẩm Nghiệp cười, cũng chỉ có ý cảm ơn Thẩm Nghiệp, làm gì có tâm tư nào khác sao. Anh sở dĩ làm bộ ghen, là bởi vì đứa nhỏ này vẫn luôn ở bận bịu xử lý chuyện mà bỏ rơi anh, lúc này Diệp Trạch mới cố ý để cho đứa nhỏ chú ý đến mình nhiều hơn.

Thẩm Nghiệp cùng nam nhân đã sớm ăn ý, tự nhiên phát giác ý đồ chân chính nam nhân này thối này mà biết sao được dù gì nam nhân này cũng là chồng của mình.

Cậu không khỏi tỉnh lại, mỗi lần chính mình làm việc đều luôn rất nghiêm túc, xem như thật sự bỏ rơi nam nhân.

Vì thế cậu vội vàng ôm lấy eo của anh làm nũng: "Em sai rồi."

Diệp Trạch nhẹ nhàng nhéo mũi cậu: "Ngoan."

Tuy chỉ là một động tác đơn giản thôi nhưng lại khiến tim Thẩm Nghiệp nhảy lên một cái.

Có thể là do tối hôm qua hai người đặc biệt làm một chút thân mật, hiện tại Thẩm Nghiệp hận không thể hai tay hai chân quấn lấy anh, lại để Diệp Trạch bất đắc dĩ mà hôn cậu, điệu bộ sủng nịch như đang dỗ dành trẻ con.

Nghĩ đến tối hôm qua, mặt cậu ửng hồng, nghĩ đến nhanh chóng kết thúc việc ở đây, về sớm một chút để lái xe nhỉ. Chắc sẽ tuyệt lắm đây....Hehe

Hai người không coi ai ra gì mà tú ân ái, những người hàng xóm đó mặt lộ vẻ kinh ngạc, đều không có nghĩ đến hai vị soái ca này cư nhiên là một đôi. Nhưng bọn họ cũng không có lộ ra thần sắc chán ghét, có thể nói là bởi vì Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch lớn lên rất đẹp, cũng có thể là vừa mới bị bản lĩnh của Thẩm Nghiệp kinh sợ.

Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đương nhiên không thèm để ý những cái nhìn này, nhưng ít một chút ác ý, bọn họ tóm lại là cao hứng.

Nữ công sở còn lộ liễu hơn, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch, nếu không phải không đúng thời cơ địa điểm, cô chắc chắn sẽ lấy điện thoại ra chụp tỷ tấm.

Cô cũng là fan CP, ngày hôm qua truyền ra tin tức nói Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch kết hôn, cô nàng kích động đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Bây giờ đang đứng ở khoảng cách gần với thần tượng, suy nghĩ trong đầu cô nàng oanh tạc như làn đạn ——

【 Aaaa, bọn họ quá xứng đôi! Quá đẹp đôi! 】

【 Thẩm đại sư quá đáng yêu, một đầu chui vào trong lòng ngực chồng mà làm nũng, trời ** má, có cần ngọt như vậy không, bà đây sắp tiểu đường rồi. 】

【 Diệp tiên sinh thật sự rất yêu chiều cậu ấy aaaaa, hết nhéo mũi lại hôn......Trời đất thiên địa ơi, trái tim tôi sắp nổ bùm bùm rồi cha má ơi, cặp đôi này quá hold rồi! Huhu! 】

Thẩm Nghiệp trấn an được lão công nhà mình xong, lúc này mới nhìn về phía Gia Bạo Nam.

Gia Bạo Nam bị đánh đến cho chỉ còn một hơi tàn, nằm rạp trên mặt đất run bần bật. Cả người gã toàn thân toàn là máu ứ đọng cùng vết máu, tay chân cũng bị đánh gãy xương, không ngừng mà co rút đau đớn, bộ dáng so cô gái còn thê thảm hơn nhiều.

Tất cả mọi người cảm thấy đặc biệt hả giận.

Trước kia, Gia Bạo Nam đánh đập cô gái, lúc ấy còn đe dọa hàng xóm xung quanh, thậm chí còn kiêu ngạo, hống hách. Lúc này lại như một con cá sắp chết giãy đành đạch trên mặt đất, nhìn phát thấy đã cái nư liền!

Thẩm Nghiệp chậm rãi đi đến trước mặt Gia Bạo Nam, từ trên cao nhìn xuống tên súc sinh dưới chân như một vị thần đứng trên đỉnh cao chót vót nhìn xuống chúng sinh: "Cảm giác bị đánh đập thế nào?"


Gia Bạo Nam đã không còn sức hé răng, chỉ có thân thể đang phát run, cũng không biết là bởi vì vết thương quá đau, hay là bị Thẩm Nghiệp dạy dỗ thành bộ dạng như vậy.

Thẩm Nghiệp tự nhiên cũng không trông cậy vào việc gã có trả lời hay không, chỉ cong môi nói: "Tao thấy từng này giáo huấn còn chưa đủ để mày nhớ kĩ thì phải, hay phải đánh gãy tay chân của mày là tốt nhất."

Vừa dứt lời, Gia Bạo Nam lập tức rên rỉ a a, ngẩng đầu với ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp, đen đúa và nhuốm đầy căm hận, giống như muốn ăn sạch sẽ xuống cốt và uống máu Thẩm Nghiệp vậy.

Thẩm Nghiệp mới không sợ gã, hơi hơi mỉm cười: "Xem ra mày rất tán thành chủ ý này nhỉ."

Hận thù trong mắt Gia Bạo Nam càng sâu đậm, rồi lại thoáng lộ thần sắc sợ hãi.

"Ha ha, tao rất thích bộ dạng này của mày, muốn công kích tao nhưng lại chẳng làm được gì." Thẩm Nghiệp cố ý kích thích Gia Bạo Nam, "Đúng là đồ bỏ đi, chỉ biết đánh đập phụ nữ, trên thực tế còn chẳng bằng một con chó, so sánh với mày còn cảm thấy tội thay mấy bé nó."

Gia Bạo Nam tức giận đến mức tròng mắt muốn rớt ra ngoài.

Thẩm Nghiệp cười to sảng khoái, phải đánh gãy tay chân của gã mới mát lòng, chứ để vậy chẳng đã gì cả.

Lúc này nữ công sở bỗng nhiên tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Thẩm đại sư, ngài động thủ như vậy, sẽ không......Bị lộ ra nhược điểm?"

Lát nữa còn phải báo cảnh sát, nếu cảnh sát thấy tay chân Gia Bạo Nam đứt lìa, cuối cùng nhất định sẽ tra ra được những chuyện này do Thẩm Nghiệp gây ra.

"Yên tâm đi, tôi có cách ra tay của mình, sẽ không để người khác nhìn ra cái gì đâu." Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm giải thích, "Tôi có thể dùng thuật pháp che đậy những vết thương trên người gã, cho dù khiến gã tách thành nhiều mảnh ghép khác nhau, người đứng ngoài cũng không nhìn ra chút dấu vết nào."

Uầy, quá lợi hại, quả thực là đại sư!

Nữ công sở lập tức lộ ra biểu tình sùng bái.

Những người hàng xóm cùng cô gái đều kính nể mà nhìn Thẩm Nghiệp, hiển nhiên còn mang theo một loại tôn trọng đối với cường giả.

Thẩm Nghiệp vươn tay, thi triển pháp lực, rất nhanh tay chân Gia Bạo Nam vang lên vài tiếng rắc rắc quỷ dị.

Bởi vì quá đau, Gia Bạo Nam hét lên như heo nái bị đuổi giết.

May mắn Thẩm Nghiệp lúc trước khi đến lầu 6 đã tạo dựng kết giới xung quanh, bằng không bị bên ngoài người nghe thấy, khẳng định sẽ cho rằng nơi này ở mưu sát.

Chờ Gia Bạo Nam cuối cùng chỉ còn nửa hơi thở thoi thóp ngã trên mặt đất, Thẩm Nghiệp nhàn nhạt mà nói: "Tôi sẽ khiến gã ngày ngày đêm đêm cảm nhận sự thống khổ khi bị đánh đập, mỗi ngày đều phải chịu đựng những cước đá vô hình, ngay cả khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng không nhìn ra được nguyên nhân."

"Thật tốt quá! Những nắm đấm đó không xuất hiện trên người, thế thì đau đớn biết bao. Loại súc sinh táng tận lương tâm này đáng nhận quả báo sớm hơn mới đúng!!" Nữ công sở lập tức tỏ vẻ ủng hộ.

Những người khác cũng phụ họa: "Nên làm như vậy, để gã bớt kiêu ngạo lại."

Thẩm Nghiệp cười cười, quay đầu nhìn về phía cô gái: "Thế nào, hả hận chứ?"

Hốc mắt cô gái lóe lên chút nước mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "......Cảm ơn ngài. Nếu không có ngài ra tay tương trợ, chắc chắn tôi đã bị đẩy xuống lầu, một xác hai mạng."

Thẩm Nghiệp nhún vai: "Không có chuyện gì, coi như là tôi thích lo chuyện bao đồng đi. Nhưng vấn đề chính vẫn nằm ở chị, sớm ngày bước ra khỏi bóng ma quá khứ, không đến lượt chị van xin thay gã súc sinh này."

"Vâng, lần này tôi nhất định sẽ cùng gã ly hôn!" Cô gái nắm chặt nắm tay, nói.

Cô đã nghĩ xong rồi, cho dù nhà mẹ đẻ có ngăn cản, cô cũng phải ly hôn Gia Bạo Nam cho bằng được. Cùng lắm thì cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, một mình nuôi dưỡng đứa bé. Cô có tay có chân, vẫn có sức lực gánh vác gia đình.


Thẩm Nghiệp hiển nhiên cũng nghĩ đến nhà cha mẹ của cô, chắc sắp phải xảy ra tranh chấp với cha mẹ, nói: "Tôi có thể cung cấp cho chị một công việc phù hợp với chị, tiền lương cũng đủ để chị nuôi sống cùng đứa con của mình. Còn có cha mẹ chị nữa, nếu như cần, tôi có thể dùng thuật pháp trực tiếp khiến cha mẹ chị câm miệng."

Kỳ thật có rất nhiều cô gái bị bạo lực gia đình nhưng không ly hôn, cũng có nguyên sinh gia đình ảnh hưởng. Rất nhiều nhà cha mẹ cảm thấy con gái ly hôn rất mất mặt, thậm chí dùng cái chếtuy hiếp con gái mình không được phép ly hôn, đừng làm cho bọn họ mất mặt. Đặc biệt là ở nông thôn, loại tình huống này càng nhiều.

Thẩm Nghiệp khi trên đường tới đây có tìm tòi một chút thông tin trên Weibo, có một bài viết rất nổi của đại danh bạch phú mỹ V, trong nhà điều kiện rất tốt, nhưng khi cô gái nhắc tới ly hôn, cha mẹ cô gái cũng kiên quyết phản đối, thậm chí còn cảm thấy cách làm này của cô gái khiến họ mất mặt.

Loại cha mẹ quả thực quá kỳ ba, Thẩm Nghiệp không hiểu cha mẹ mấy người này nghĩ như thế nào, tựa như cậu không hiểu cha mẹ Ninh Thi Họa vì sao một hai phải buộc Ninh Thi Họa kết hôn.

Kết hôn quan trọng như vậy sao?

Ly hôn là mất mặt sao?

Cũng thật kỳ quái.

Thẩm Nghiệp không hiểu cũng không hiểu, nhưng cậu cũng rất rõ ràng, nếu hiện tại cô gái muốn cùng Gia Bạo Nam ly hôn, khẳng định sẽ bị người nhà mẹ đẻ người quấy rầy.

Cho nên cậu mới có thể đưa ra hai cái hứa hẹn, một là giúp cô gái giải quyết cha mẹ, hai là giới thiệu việc làm cho cô gái, có nguồn kinh tế, cô gái cũng không cần quá ỷ lại nhà mẹ đẻ.

"Thật sao?" Cô gái ngơ ngẩn mà nhìn Thẩm Nghiệp, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, thật sâu mà hướng Thẩm Nghiệp khom lưng, "Thật sự thật sự rất cám ơn ngài."

Cô không có cự tuyệt ý tốt của Thẩm Nghiệp, bởi vì cô bây giờ xác thật đang gặp khó khăn. Cô cùng Gia Bạo Nam kết hôn mấy năm, kiếm tiền đều bị Gia Bạo Nam cầm đi uống rượu chè cho đến tận khuya còn kết giao với bạn bè chả ra gì, trong tay không thừa bao nhiêu tiền tiết kiệm cả. Cô lúc trước tìm một công việc thu ngân, tiền lương cũng không cao, mà hiện tại cô còn cần dưỡng thai, về sau đứa bé sinh lại là một vấn đề rất lớn về tiền bạc.

Đại sư giúp cô giới thiệu công việc, lại còn nói tiền lương đủ nuôi sống đứa nhỏ, cô...... Thật sự không thể cự tuyệt được lòng tốt của cậu.

Cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực làm việc, không làm đại sư thất vọng.

Thẩm Nghiệp quay đầu nhìn về phía nam nhân: "Chú......"

Diệp Trạch hiểu ý cậu, sờ đầu cậu: "Ừm, tôi gọi Tông Nhất Minh đi an bài."

Thẩm Nghiệp muốn Diệp Trạch giúp cô gái này có một công việc, dù sao phòng làm việc của cậu cũng đã có Từ Tư Tư cùng Từ Sách, không cần thêm nhiều nhân thủ. Diệp thị công ty trải rộng toàn cầu, khẳng định có thể cho cô gái tìm được thích hợp công tác cương vị.

Nhưng......Cậu có điểm chột dạ......

Cậu biết nam nhân này khẳng định sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của cậu......Cậu cảm thấy đặc biệt có lỗi với anh, thật giống như đang giúp đỡ người ngoài tính kế Diệp thị.

Diệp Trạch lại không cảm thấy có cái gì không đúng.

Mỗi năm anh lấy danh nghĩa cá nhân quyên góp rất nhiều tiền, đều là đơn vị trăm triệu, càng không nói đến toàn bộ tập đoàn Diệp thị cũng làm từ thiện. An bài một công nhân mà thôi, không đáng kể chút nào. Huống chi cô gái trước mắt này xác thật rất bất hạnh, cần yêu cầu trợ giúp, coi như là làm từ thiện cũng chả sao.

Nhìn thấy đứa nhỏ mang đôi mắt ướt dầm dề mang theo ý tứ xin lỗi, Diệp Trạch trong lòng mềm mại, nhẹ nhàng mà nắm lấy tay cậu: "Về sau toàn bộ Diệp gia, em có thể làm chủ."

Cho nên loại việc nhỏ nhặt này, hoàn toàn không cần nói cho anh.

Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt, trái tim nóng lên.

Cậu hận không thể đè anh ta lên trên giường bây giờ, cùng nhau nói chuyện yêu đương một hồi.

Diệp Trạch cảm thấy không chịu nổi trước ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Nghiệp, khàn giọng nói bên tai cậu: "Ngoan, nhịn một chút."

Thẩm Nghiệp thở dài: ".....Vâng."

Diệp Trạch trấn an tựa vào lòng ngực nam nhân mà hôn lên mặt anh, suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không thì chúng ta đi thôi, mọi việc đều giao cho bảo tiêu làm đi."

Cậu hôm nay không mang Tông Nhất Minh theo, nhưng lại mang theo không ít bảo tiêu, hoàn toàn có thể xử lý những việc còn lại.

Thẩm Nghiệp tưởng tượng, cũng đúng, dù sao cuối cùng chỉ còn báo cảnh sát đến bắt Gia Bạo Nam này nữa là xong chuyện rồi.

"Tôi sẽ kêu luật sư Diệp thị giúp cô ấy xử lý chuyện ly hôn, lại để cho chồng cô ấy ngồi mấy năm tù." Diệp thị vuốt ve đầu Thẩm Nghiệp, nói.


Thẩm Nghiệp ôm lấy eo anh: "Anh thật tốt."

Vì thế Diệp Trạch đem bảo tiêu gọi tới, một bên sai bảo tiêu báo cảnh sát, một bên kêu bảo tiêu dàn xếp chuyện cô gái này cho tốt.

Sau khi hai người chuẩn bị rời đi.

Nữ công sở lập tức nói: "Thẩm đại sư, ngài yên tâm, chờ lát nữa cảnh sát tới, chúng tôi biết nên nói như thế nào."

"Tôi tin tưởng các cô." Thẩm Nghiệp hơi hơi mà cười, "Thực ra tôi có thể dùng vài thủ thuật khiến mọi người mất đi đoạn ký ức này, nhưng tôi biết mọi người cũng rất thống hận Gia Bạo Nam, khẳng định cũng muốn cho gã chịu trừng phạt, đúng không?"

Nhóm hàng xóm sôi nổi tỏ vẻ: "Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn nhìn gã ngồi tù."

"Gã nên bị nhốt lại, về sau không thể đi gây tai họa cho người khác nữa."

"......"

Thẩm Nghiệp cười gật đầu, nắm tay Diệp Trạch cùng đi xuống tầng.

Mãi tới khi ngồi vào trong xe, Thẩm Nghiệp liền kéo màn chắn xuống, một mạch trơn tru ngồi vào trong lòng Diệp Trạch, ôm cổ Diệp Trạch: "Chú, chúng ta tới lái xe đi!"

Diệp Trạch nắm eo cậu, hầu kết khẽ giật giật.

Nhìn đứa nhỏ như này, làm sao anh có thể nhịn được.

Nhưng..... Anh còn có việc khác cần nói cho Thẩm Nghiệp.

"Chờ một chút, chúng ta nói vài việc trước đã." Diệp Trạch hôn chụt một cái lên trán cậu, hách giọng nói.

Thẩm Nghiệp: "???"

Còn có chuyện gì quan trọng hơn cả lái xe sao?

Nhìn đứa nhỏ gian xảo này lại bày ra vẻ mặt ủy khuất, Diệp Trạch thấp giọng cười một tiếng, nhéo má Thẩm Nghiệp: "Em còn nhớ mấy tháng trước, anh gọi đội tài vụ của công ty đến Hải Thành gặp em không?"

Thẩm Nghiệp ngây ngốc một lúc, lập tức hiểu được đối phương đang định làm gì.

Quả nhiên, Diệp Trạch lấy ra một phần hợp đồng dày, đưa cho cậu: "Chỉ cần em ký vào, Diệp thị và anh, đều là của em."

Thẩm Nghiệp ngơ ngác nhìn anh, rơi vào trầm tư.

Diệp Trạch siết tay ôm Thẩm Nghiệp vào trong ngực: "Em luôn nộp tiền cho tôi, tôi cũng phải nộp lại tiền kiếm được cho em, không phải là công bằng rồi sao."

Mấy tháng trước Diệp Trạch đã bảo Tông Nhất Minh chuẩn bị xong hợp đồng, chỉ là khi đó Thẩm Nghiệp nói bọn họ sẽ không kết hôn, cho nên không thể ký phần hợp đồng này. Hôm qua bọn họ đã kết hôn, Thẩm Nghiệp cũng không còn cái cớ nào để lảng tránh.

Kỳ thật ngày hôm qua đi Cục Dân Chính, anh liền nghĩ muốn cho đứa nhỏ ký bản hợp đồng này rồi. Chỉ là về sau hai người vội vàng lên đường, hôm nay lại tới xử lý Gia Bạo Nam, anh đều không có thời gian tìm đứa nhỏ nói chuyện này.

Chỉ là vừa mới đứa nhỏ bởi vì an bài công việc, lại còn muốn trưng cầu ý kiến anh, anh bỗng nhiên liền muốn để đứa nhỏ này lập tức ký xuống hợp đồng.

Thẩm Nghiệp: "......"

Cậu cúi đầu nhìn bản hợp đồng trong tay nam nhân, im lặng không đáp.

Diệp Trạch dịu dàng hôn nhẹ lên vành tai cậu: "Sao thế?"

Thẩm Nghiệp chậm rãi nâng mắt, nói với Diệp Trạch: "Em cảm thấy có chút choáng váng."

Diệp Trạch dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.

"Tự nhiên trở thành người giàu chỉ trong một đêm, làm em hít thở không thông." Thẩm Nghiệp thành thật nói ra suy nghĩ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận