Sau khi bị Thẩm Nghiệp khống chế, Gia Bạo Nam hoàn toàn mất đi nhận thức, thậm chí gã ta còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch liền lăn đùng ra ngất, cho nên khi tỉnh lại, gã cũng không để ý đến việc trong hành lang nhiều thêm hai người.
Mãi đến khi Thẩm Nghiệp cười ra tiếng: “Ái chà chà, mạnh miệng thật đấy. Mắt là để nhìn, ông tưởng ông là dị vật mà mọi người phải cụp cái pha xuống à?!”
Gia Bạo Nam nghẹn họng.
Mọi ngày gã tác oai tác quái, đám thuê trọ tầng này bị gã doạ sợ co rúm như chim cút, không một ai dám hó hé với gã.
Thế mà hôm nay lại có kẻ mở miệng chỉ trích gã, Gia Bạo Nam nở nụ cười châm chọc. Là kẻ nào không sợ chết như vậy, dám cả gan chọc tức gã.
Gã nhìn về hướng Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, mới phát hiện đây là hai gương mặt lạ hoắc.
“Mày là ai?” Gia Bạo Nam hư trương thanh thế, “Tao nói cho chúng mày biết, tốt nhất đừng làm mấy chuyện dư thừa, bằng không chết như thế nào cũng không biết!”
Gia Bạo Nam cũng chỉ như một món ăn kém sang nằm trên đĩa, có khi đếch ma nào thèm đụng, còn Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch khí độ bất phàm, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường. Bên Đế Đô có rất nhiều nhân vật lớn lợi hại, Gia Bạo Nam cũng không dám kiêu ngạo. Nhưng bản thân gã ta cũng coi như có gia thế, kiêu ngạo tự tin cho rằng mình có thể đe dọa Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, khiến bọn họ co giò chạy cút khỏi đây.
Mà lần này Diệp Trạch có dẫn theo vệ sĩ, chẳng qua đều đứng dưới tầng. Còn ở đây, Gia Bạo Nam lớn lên hung mãnh cao lớn, chỉ duy nhất hai người Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, nếu gã ra tay thì không nhất định sẽ thua, lúc này mới dám hù dọa Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch.
Đù má đòi hù doạ ông đây á? Thẩm Nghiệp nhoẻm miệng cười khinh bỉ, cậu trực tiếp vung tay lên, không khí trong tay như trở nên hữu lực vô hình khiến Gia Bạo Nam ăn hai cái tát: “Loại cặn bã như mày chết cho sạch không khí!”
Nếu tên vũ phu này không phải là phàm nhân, mà là người tu đạo, Thẩm Nghiệp nhất định sẽ ra tay giải quyết sát phạt hơn.
Hai cú đánh này còn mạnh hơn cả sức tay của mấy tên trai tráng, Gia Bạo Nam bị đánh đến nỗi đầu óc choáng váng, miệng phun ra một búng máu, một cái răng còn bị văng ra.
“Đau vãi...” Gia Bạo Nam mồm miệng không rõ thét chói tai, đôi mắt cay độc nhìn chằm chằm Thẩm Nghiệp, “Mày dám đánh tao? Xem Gia Bạo Nam tao có đánh chết mày không!”
Vừa dứt lời, gã lập tức lao đến liều mạng với Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp há sẽ để gã đạt được mục đích, lại một thuật pháp đánh qua, đánh trúng đầu gối Gia Bạo Nam, một tiếng rầm giòn tan vang dội từ mặt đất, gã đau đến mức không bò dậy được.
Gia Bạo Nam khó tin mà trừng mắt nhìn Thẩm Nghiệp.
Vừa ngậm ngùi ăn phải cái tát thì đã đành, giờ đây gã tức giận đến mức như thể ánh mắt đang chứa đầy tia lửa muốn biến Thẩm Nghiệp thành một nắm tro khét lẹt, căn bản không biết vì sao Thẩm Nghiệp chỉ cần phất tay là có thể đánh trúng gã.
Lúc này gã cũng phản ứng lại, hoảng sợ hét to: “Mày….Mày rất cuộc là thứ quái gì.…”
Nhóm người hàng xóm cũng rất hoang mang.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Thẩm Nghiệp như thể dùng không khí đánh Gia Bạo Nam, này tuyệt đối không có khả năng là người thường. Đương nhiên bọn họ cũng không so sánh Thẩm Nghiệp với quỷ, ban ngày ban mặt, ánh mặt trời chói mắt loang lổ trên hành lang, Thẩm Nghiệp đứng dưới ánh mặt trời, tựa như một thiên thần mang dáng vẻ thanh tú được đắp thêm một tầng hào quang sáng ngời, sao có thể là quỷ chứ. Bọn họ đoán Thẩm Nghiệp là cao nhân từ nơi nào đó bay tới, mấy phim truyền hình trên TV đều diễn như vậy mà…
Duy chỉ nữ nhân viên công sở kia đứng ở một bên không có cảm xúc nào khác, dùng ánh mắt đặc biệt sùng bái nhìn Thẩm Nghiệp.
Quả nhiên, Thẩm đại sư mà ra tay thì không bình thường.
Gia Bạo Nam đáng đánh!
Nàng tận mắt nhìn cô gái kia bị Gia Bạo Nam đánh đến mức chỉ còn một hơi tàn, với góc nhìn của nàng, Thẩm đại sư như vậy là còn nhẹ tay, đáng ra nên phế bỏ tay chân của tên vũ phu này mới đúng, để gã không thể tiếp tục hành hung người khác!
Thẩm Nghiệp thấy nhiều ánh mắt đang hướng về mình, liền nói: “Thân là một đạo sĩ, biết một chút thuật pháp nhỏ. Hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ tên Gia Bạo Nam này, à, còn nữa, chắc chắn sẽ đổ máu, nếu mấy người sợ thì hiện tại chạy về nhà vẫn còn kịp đấy.”
Nhóm hàng xóm không nghĩ tới chàng trai trẻ tuổi này lại là đại sư, có chút kích động mà thể hiện thái độ của chính mình.
“Tôi không sợ, tôi muốn chính mắt nhìn gã ta bị giáo huấn!”
“Đúng vậy, tên vũ phu này quá đáng giận, nên có người tới trừng trị gã!”
“Đại sư ngài yên tâm, chúng tôi đứng một bên nhìn, bảo đảm không lên tiếng, còn làm nhân chứng cho ngài nữa…”
Bọn họ cũng rất thống hận Gia Bạo Nam, bạo hành vợ của mình đến gần chết mới thôi, mạng sống con người há có thể để gã đùa bỡn như vậy sao.
Tuy những người ở đây kinh tế khó khăn, nhưng trên cơ bản đều là người mang tâm địa thiên lương, với những đôi vợ chồng hạnh phúc, bọn họ thấy tên Gia Bạo Nam này quả thật là súc sinh táng tận thiên lương.
Đánh vợ của chính mình, không xứng làm đàn ông!
Thấy những người này khăng khăng muốn ở lại, Thẩm Nghiệp cũng không nói gì thêm.
Cậu không lo lắng về việc sẽ bị những người này chụp hay quay video, càng không sợ những người này sẽ tiết lộ ra truyền thông việc cậu đánh Gia Bạo Nam, bởi vì cậu hoàn toàn có bản lĩnh phong ấn ký ức những người này, dăm ba mấy cái video còn không xoá được à.
Huống hồ nhìn chung tướng mạo của bọn họ đều thiên về hướng thiện.
Ngay cả nữ công sở bị Gia Bạo Nam giết gà doạ trước cửa phòng cũng vùng dậy. Gia Bạo Nam đánh vợ, đây là việc nhà, cảnh sát không quản được. Nhưng nếu Gia Bạo Nam đe doạ nàng, đó là hành vi có ý định giết người, cho nên mọi người rất tự tin, sôi nổi chỉ trích tố cáo Gia Bạo Nam, đây cũng là nguyên nhân mà sau đấy Gia Bạo Nam không tiếp tục uy hiếp nàng.
Mới thấy được tinh thần đoàn kết quan trọng tới như nào, cho nên những khách thuê trọ tầng sáu đều không chuyển đi.
Những người lương thiện sẽ nhận được quả ngọt của đời mình.
Thẩm Nghiệp nhìn thoáng qua một chút, nữ nhân viên công sở kia 5 năm sau sẽ phát đạt, tiền tài thuận lợi. Còn mấy đôi vợ chồng tuy thiếu may mắn ở tiền tài, nhưng người trong nhà sẽ luôn bình an trôi chảy và những đứa con có tiền đồ.
Thẩm Nghiệp thả lực chú ý quay lại Gia Bạo Nam.
Sau khi Gia Bạo Nam biết Thẩm Nghiệp là đại sư, trong lòng gã lập tức dâng lên sợ hãi, tay không khiến gã chịu đòn như vậy, có thể thấy thủ thuật của Thẩm Nghiệp rất lợi hại.
Thấy Thẩm Nghiệp nhìn qua, gã lập tức xin tha: “Đại sư, mong ngài rủ lòng thương, bỏ qua cho tôi lần này……”
Cứ có tiếng ruồi quanh quẩn bên tai ấy nhể, Thẩm Nghiệp không chút suy nghĩ, lại một cái tát vung lên trong không khí: “Câm miệng!”
Vốn dĩ chỉ định giáo huấn Gia Bạo Nam một chút, nhưng đảo mắt nhìn người phụ nữ nằm trên mặt đất, cậu liền thay đổi ý định.
Tuy rằng đã được Thẩm Nghiệp cứu, nhưng trước đấy bị Gia Bạo Nam đánh te tua, đến bây giờ còn chưa khôi phục thần trí.
Thẩm Nghiệp đánh một lá phù giấy an thần vào ấn đường cô, giúp cô tỉnh táo lại.
Rất nhanh cô gái tỉnh táo lại, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Gia Bạo Nam đang quỳ gối trước mặt mình, hai bên má bị đánh tới sưng húp, tức khắc há to miệng.
Ngay sau đó lại thấy nhóm người hàng xóm đứng ở trên hành lang, có ánh mắt đồng tình, cũng có quan tâm mà nhìn cô.
Thế là, cô được những người ở đây cứu rồi sao?
“Cảm ơn mọi người……” Cô gái nức nở nói lời cảm ơn, nước mắt tuôn rơi khỏi khoé mắt bị đánh đến bầm tím, trông càng thêm đáng thương thê thảm.
Nữ công sở tiến lên đỡ cô dậy, nhẹ giọng nói: “Không phải chúng tôi cứu, là Thẩm đại sư và người đàn ông kia.”
Nàng chỉ vào Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch đứng phía sau.
Cô gái nhìn về hướng tay nàng, ngay khi nhìn thấy mặt Thẩm Nghiệp, cô kinh ngạc không thôi: “Là cậu.…”
Ngày hôm qua đứng ở cửa Cục Dân Chính, chính là chàng trai này đã túm lấy bả vai cô. Lúc ấy mơ mơ màng màng, không nghe rõ Thẩm Nghiệp nói gì, nhưng với cái gương mặt này, nhìn thoáng qua cũng khiến người ta phải nhớ kỹ.
Thẩm Nghiệp đáp một tiếng, nói: “Tôi là đạo sĩ, ngày hôm qua gặp chị ở cửa Cục Dân Chính, cả người đều là hắc khí, nó tượng trưng cho cái chết…..Chắc là, lúc đấy chị muốn tự sát nhỉ?”
Cô gái sửng sốt.
Ngày hôm qua cô nản lòng thoái chí, chỉ muốn hoàn toàn thoát khỏi Gia Bạo Nam, đúng là muốn tìm đến cái chết……
“Đúng……Vì việc này mà ngài đã đến cứu tôi sao?” Cô gái đột nhiên nhớ tới khi suýt bị Gia Bạo Nam đẩy ra ngoài cửa sổ, thoáng cảm nhận được một nguồn sức mạnh vô hình nào đó đỡ lấy cô, cô vội hỏi, “Vừa rồi, cũng là ngài sao?”
Thẩm Nghiệp gật đầu.
Cô gái lẩm bẩm: “…Cảm ơn rất nhiều.”
Nếu không có vị đại sư này, có lẽ cô thật sự đã chết rồi.
Thẩm Nghiệp nói: “Hiện tại thì sao, tôi muốn đánh tên này một trận, chị có ý kiến gì không?”
Cậu híp mắt, rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm người phụ nữ này.
Nếu bây giờ cô vẫn còn đau lòng tên vũ phu này, vậy được thôi, Thẩm Nghiệp sẽ tuân theo mong muốn của cô.
Thẩm Nghiệp gặp được một vài trường hợp như, rất nhiều người phụ nữ bị chồng đánh, nhất thời tức giận báo cảnh sát, ngay khi chồng mình bị bắt nhốt lại thì đột nhiên cảm thấy hối hận, cầu xin cảnh sát thả chồng bọn họ ra…..Việc này xảy ra cũng nhiều, cảnh sát cũng không có trách nhiệm xen vào trừ khi xảy ra mạng người…..Này chẳng khác nào thúc đẩy hành vi trái lương tâm này, Thẩm Nghiệp chẳng thể hài lòng nổi.
Cô gái ngẩn người, trong mắt đầu tiên là hiện lên một chút chần chờ, lúc sau cắn răng nói: “Vâng….”
Không phải cô đau lòng Gia Bạo Nam, nhưng nếu sau khi Gia Bạo Nam bị Thẩm Nghiệp dạy dỗ, gã lại trút hết những hận thù lên người mình thì sao. Ví dụ như người hàng xóm báo cảnh sát lần trước, Gia Bạo Nam bị cảnh sát bắt đi, sau khi ra tù càng đánh cô nặng tay hơn, không chút thương tình....
Nhưng nghĩ đến việc Thẩm Nghiệp là ân nhân của mình, nếu ân nhân muốn đánh Gia Bạo Nam.....Cho dù sau này bị trả thù, cô cũng không muốn để ân nhân phải thất vọng.
Thẩm Nghiệp không nhìn ra gì tướng mạo cô, nhưng nhìn cảm xúc từ đáy mắt kia, cũng đoán được ra ý muốn của cô là gì.
Thẩm Nghiệp sẽ không phụ lòng tin tưởng của cô, cậu nói: “Chị yên tâm đi, về sau gã không có khả năng đánh người nữa đâu. Tôi sẽ giúp chị ly hôn, nếu như gia đình gã còn dám đến tìm chị gây phiền toái, tôi sẽ khiến bọn họ phải thấy hối hận khi sinh ra trên đời này.”
Cậu hoàn toàn không nói đùa, nếu gia đình Gia Bạo Nam thật sự dám huênh hoang đi tìm nhà cô gái gây sự, cậu tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ.
Nghe vậy, người phụ nữ kia thở dài nhẹ nhõm, cả người cũng thả lỏng hơn.
“……Cảm ơn ngài.” Cô ngập ngừng mở miệng, không biết nên nói gì thì tốt, chỉ có thể cảm ơn chân thành từ tận đáy lòng.
Thẩm Nghiệp xua tay, nói: “Vậy giờ chị xem, gã đánh chị ở đâu, giờ cho gã trải nghiệm chính chỗ đó!”
Trước khi ra tay, cậu đã bố trí một vòng kết giới, không để ngoại giới nghe thấy động tĩnh bên này.
“Hmmm, nếu ông thích bóp cổ người khác như thế, vậy thì thử cảm giác đó đi.” Thẩm Nghiệp nói, cách một khoảng cách mà nâng tay, xung quanh bàn tay cậu bao bọc một tầng ánh sáng vàng thần kỳ.
Giây tiếp theo, cổ Gia Bạo Nam tựa như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Bị siết chặt đến nỗi mặt đỏ tai hồng, kịch liệt mà ho khan. Sau đấy không còn hơi thở trọn vẹn mà đứt quãng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ thảm thiết hèn mọn.
Thẩm Nghiệp cười lạnh một tiếng: “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”
Gia Bạo Nam đột nhiên bị sức lực vô hình kia nhắc lên, hai chân treo trên không, không ngừng mà giãy giụa. Sức lực giãy giũa ngày càng yếu đi, tròng mắt cũng chỉ còn thấy màu trắng, như thể gã sẽ tắt thở bất cứ lúc nào.
Tất cả mọi người đều bị bộ dạng của Gia Bạo Nam dọa sợ.
Giống như có ai đó đang bóp cổ gã ta, nhưng rõ ràng nơi đó không có bóng người thứ hai, chỉ duy độc Gia Bạo Nam bị treo ở giữa không trung.
Thẩm Nghiệp an ủi tâm hồn bọn họ: “Đừng sợ, chỉ là vài chiêu thức của tôi.”
Ngay khi mọi người phản ứng lại, liền mang theo sự khâm phục và kính sợ mà nhìn cậu.
Mắt thấy Gia Bạo Nam sắp hết sức gắng gượng, Thẩm Nghiệp tùy tiện phất tay như đang chơi đùa với cơn gió, nhưng lại tạo ra uy lực khiến Gia Bạo Nam ngã nhào ra mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn. Lúc này Gia Bạo Nam khó nói được nên lời, gã nằm liệt trên mặt đất, há mồm thở hổn hển. Trên cổ gã có năm dấu ngón tay in đậm, nhìn rất quỷ dị khủng bố.
Thẩm Nghiệp liếc mắt nhìn cô gái: “Còn chỗ nào nữa, chị nói xem?”
Cô gái cũng ngây ngốc trước cảnh tưởng ấy.
Cô không nghĩ tới, Gia Bạo Nam bình thường ở trước mặt cô diễu võ dương oai, hiện tại lại không có năng lực đánh trả, bị Thẩm Nghiệp sát phạt đạp dưới chân dạy dỗ.
Nghe thấy Thẩm Nghiệp hỏi vậy, cô theo bản năng trả lời: “Chỗ nào cũng đánh...Tôi đau quá...”
Từ khi bị bạo hành, cảm xúc và tinh thần của cô trở nên không bình thường, nếu hôm nay Thẩm Nghiệp không xuất hiện ở đây, cho dù cô còn sống cũng trở thành người điên.
Thật tốt quá, Thẩm Nghiệp giống như ngôi sao nhỏ bất chợt xuất hiện giữa bầu trời đêm tối tăm, mang đến một tia hy vọng cho kẻ bị nuốt chửng bởi bóng tối, đang bước những bước kiệt quệ mà cùng cực...
Hốc mắt cô đỏ bừng, nắm chặt nắm tay, giọng nói khàn đặc tới bất lực nói: “Đại sư, cầu xin ngài...Hãy cứu tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...