Đại Lão Huyền Học Gả Vào Hào Môn


Thạch tổng đương nhiên không có sở thích đi làm bóng đèn, tới cửa bệnh viện liền rất tự giác mà cùng Thẩm Nghiệp đường ai nấy đi.
Thẩm Nghiệp gọi ông lại, nói: "Nếu Ninh Thi Họa không trị được cha mẹ cô ấy, liên hệ cho tôi."
Cậu nhìn tướng mạo Ninh Thi Hoạ, đương nhiên không phải loại người dễ dàng có thể bị lừa, hơn nữa nàng cũng có năng lực thu phục cha mẹ Ninh.

Nhưng mà hai người già kia dù sao cũng là cha mẹ ruột của Ninh Thi Hoạ, một tầng máu mủ này rất có thể sẽ khiến Ninh Thi Họa lâm vào nguy hiểm.

Cho nên cậu nói lại những lời này, chính là vì trợ giúp Ninh Thi Họa, không nên bị gia đình khống chế.
Thạch tổng vội vàng nói: "Ngài yên tâm, Ninh Thi Họa có chừng mực."
Ninh Thi Họa dù sao cũng là ảnh hậu quốc tế, khẳng định có biện pháp ứng phó.

Bất quá......Tiên cô ở quê Ninh Thi Họa có điểm phiền toái, may mắn có Thẩm đại sư ở đây, bằng không Ninh Thi Họa rất có khả năng bị cha mẹ lừa về quê nhốt lại......
Nghĩ đến đây, Thạch tổng lại liên tục cảm ơn Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp xua xua tay, lôi kéo Diệp Trạch rời đi.
Lúc này đã qua thời gian cơm trưa, hai người đều có điểm đói, liền tìm một tiệm lẩu phụ cận.
"Hương vị cũng được." Thẩm Nghiệp gắp món ăn Diệp Trạch thích bỏ vào bát anh.
Diệp Trạch nhéo mặt cậu.

nói: "Em cứ ăn đi."
Thẩm Nghiệp nuốt một đĩa thịt vào bụng, cảm giác thể xác và tinh thần đều trở nên thoải mái.
Trên thế giới sao lại có đồ ăn ngon như vậy chứ, quả thực còn mỹ vị hơn bất kỳ loại linh đan nào.
Vừa rồi không khí trong phòng bệnh còn rất thông thoáng, haiz, lần đầu tiên cậu nhìn thấy đôi cha mẹ ngu ngốc như vậy.

Nhưng sau khi ăn xong, tức giận cũng bay đi hết, trong mắt chỉ còn nồi lẩu!
Ăn xong, hai người trực tiếp về nhà.
Ngày mai còn có một buổi thi cử, Thẩm Nghiệp tính toán ở nhà học bài, tuy rằng cậu kỳ thật đã sớm ôn tập hết.
"Còn năm ngày nữa thôi là chúng ta sẽ về Đế Đô." Thẩm Nghiệp nghịch nghịch ngón tay Diệp Trạch, mặt mày hớn hở mà nói.
Cậu đã đợi ngày này rất lâu, thậm chí còn xem rất nhiều tư liệu lái xe, dự tính thể hiện một chút vào đêm tân hôn.
"Ừm." Diệp Trạch biết cậu rất chờ mong, anh cũng cảm thấy cao hứng.
Anh đã gọi người thu thập hành lý, sau khi kết hôn sẽ ở Đế Đô một khoảng thời gian, người nhà cũng muốn tổ chức yến hội giới thiệu bạn nhỏ với các thế gia, còn có một ít bạn bè của anh muốn kết thân.
Bất quá anh đã tính toán kỹ lưỡng, nhiều lắm sẽ ở Đế Đô một mùa hè liền trở về Hải Thành.

Bởi vì bạn nhỏ còn chưa tốt nghiệp, còn phải ở Hải Thành hai năm nữa.
Hai người tán gẫu một lúc cũng trở về Dung Viên.
Từ Tư Tư chào đón: "Nghe nói Ninh Thi Họa xảy ra chuyện?"
Cô quen biết người đại diện Ninh Thi Họa, vừa rồi mới cùng người nọ liên hồi bát quái, cũng từ đấy biết Ninh Thi Họa cùng cha mẹ có mâu thuẫn, nhưng vấn đề cụ thể là gì thì cô cũng không biết.
Thẩm Nghiệp nói: "Không phải việc gì lớn, em đã giải quyết rồi."
Nghe cậu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Từ Tư Tư cũng yên lòng.
Thẩm Nghiệp một bên đi vào phòng khách, một bên hỏi: "Đúng rồi chị Tư, nhà chị có thúc giục kết hôn không?"
Từ Tư Tư ngẩn người: "......Hiện tại thì không có."
Chắc mấy năm nữa sẽ có, cha mẹ rất sốt ruột, nhưng mà cô đã lớn tuổi, cha mẹ ngược lại không thúc giục, chỉ hy vọng thân thể cô khỏe mạnh bình an.
Quan trọng nhất chính là em trai cô đã kết hôn sinh con, lực chú ý của họ đều đặt ở trên người cháu gái, càng ít chú ý tới cô hơn.
"À." Thẩm Nghiệp liếc nhìn cô một cái, nói, "Em còn tưởng rằng nhà chị sẽ thúc giục chị kết hôn."
Từ Tư Tư nhướng mày: "Làm sao, cậu chê chị lớn tuổi, muốn chị sớm gả ra ngoài à?"
"Em không có.

" Thẩm Nghiệp nói, "Trước đó em còn nghĩ nếu cả đời chị không kết hôn, em sẽ nuôi chị tới già.

Chỉ là em tò mò thái độ của họ thôi, em nghe nói hiện tại rất nhiều cha mẹ đều thích hối hôn."
Từ Tư Tư khi nghe thấy Thẩm Nghiệp sẽ cho nuôi mình tới già, cả người đều sững sờ.
......Thật sự coi cô là chị gái ruột sao?
Sống mũi cô đột nhiên cay cay không rõ lý do.


Nhưng tính tình cô từ trước đến nay rất hiếu thắng, không nghĩ tới lại bị Thẩm Nghiệp nhìn ra, vì thế ngẩng mặt, ồm ồm nói: "Vậy cậu nhớ rõ lời này, về sau nhất định phải nuôi chị."
Đương nhiên chỉ là nói cho vui, dù cô không ở bên Từ Sách, hay cô độc cả đời, bản thân cũng có tiền để dưỡng lão.

Huống chi cô cùng Từ Sách đã có kế hoạch cuối năm hoặc sang năm kết hôn, tương lai khẳng định cũng sẽ có con......
Nhưng Thẩm Nghiệp có tâm tư này, sao cô có thể không cảm động?
"Được." Thẩm Nghiệp cảm thấy đây là việc đương nhiên, nếu Từ Tư Tư không muốn kết hôn, cậu đương nhiên sẽ nuôi chị ấy.
Từ Tư Tư nhấp nháy mắt, không cho nước mắt rơi xuống: "......Coi như cậu còn có lương tâm."
Thẩm Nghiệp nhún vai: "Em đương nhiên là có lương tâm, em cũng không phải cha mẹ Ninh Thi Họa!"
Từ Tư Tư nghe ra một ít manh mối, tò mò hỏi: "Cha mẹ cô ấy làm sao?"
Thẩm Nghiệp: "Không có gì, bức hôn á, vui ghê hông."
Cậu cũng không nói tình huống cụ thể cho Từ Tư Tư, nhưng Từ Tư Tư cũng từng trải qua giai đoạn bức hôn, sao có thể không rõ ràng.
Cô thở dài, nói: "Hiện tại có nhiều cô gái bị bức hôn, con trai cũng có thể......Chỉ hy vọng về sau xã hội này có thể đổi mới một chút, không còn thành kiến như xưa."
Kết hôn hay không là tự do cá nhân, ai cũng không thể xen vào, nhưng rất nhiều người có quan niệm, không kết hôn chính là đại tội.
Từ Tư Tư không nói cho Thẩm Nghiệp, cô em họ hơn 30 của cô từng mở miệng nói ra một câu chấn động kinh người, trong một lần cả dòng họ tụ hợp, dám nói không kết hôn chính là bất hiếu.
Thời điểm cô nghe được cũng sợ ngây người, phải biết rằng em họ cô làm ở một công ty bất động sản, bằng cấp cũng ở khoa chính quy, tuổi còn nhỏ hơn cô, nhìn qua nhìn nhìn lại cũng không có khả năng sẽ nói ra loại lời này!
Nhưng đây là sự thật, chính miệng em họ cô nói ra, hơn nữa tất cả thân gia đều phụ họa.
Đây là hiện thực, ngay cả mấy bạn trẻ tuổi đều cho rằng hôn nhân là nhu yếu phẩm.
Lúc ấy Từ Tư Tư không phản bác, chỉ cảm thấy có điểm đáng buồn.
"Khẳng định sẽ phát triển hơn, hiện tại ngay cả hôn nhân đồng tính cũng hợp pháp." Thẩm Thời Mộ từ trong thư phòng ra ngoài, vừa lúc nghe thấy bọn họ nói chuyện, cười nói.
Từ Tư Tư suy nghĩ một chút, cũng cười cười: "Đúng vậy, xã hội lúc nào cũng đang từng bước tiến bộ."
Mọi người liền bàn tới vấn đề hôn nhân.
Kỳ thật giống như Từ Sách, hắn lớn tuổi rồi vẫn không kết hôn, fans cũng nhọc lòng thay, thường xuyên nói hy vọng hắn có thể gả cho ai đó tốt một chút.

Bất quá chỉ nói cho vui, so với việc bị người nhà bức hôn, fans đương nhiên hoàn toàn không có bất luận thành kiến ác ý.
Nghe bọn họ nói vậy, Thẩm Nghiệp lại tâm tình bất biến.
Cậu đã sớm cùng Diệp Trạch ở bên nhau, trước nay không bị bức hôn, cảm tưởng cái rắm gì.

щ⁠(⁠゜⁠ロ⁠゜⁠щ⁠)
Nhưng đối với loại cha mẹ của Ninh Thi Họa cần sĩ diện không cần con cái, cậu căm thù đến tận xương tuỷ, cho nên hạ quyết tâm sẽ giúp Ninh Thi Họa.
Ba ngày sau, Thẩm Nghiệp thi xong, ngày mai thi nốt môn cuối cùng.
Dành chút thời gian gọi điện thoại cho Thạch tổng, hỏi thăm tình huống Ninh Thi Họa.
Hai ngày sau cậu phải lập tức cùng Diệp Trạch đến Đế Đô, nếu bố mẹ Ninh Thi Hoạ lại làm ra chuyện gì nữa, cậu cũng vô phương vô pháp trở về cứu Ninh Thi Họa.
Thạch tổng ở bên kia điện thoại tỉ mỉ nói rõ tình huống của Ninh Thi Họa.
Từ sau khi biết thủ phạm chính là bố mẹ mình, Ninh Thi Họa liền sởn gai óc.

Không màng sự phản đối và tức giận của bố mẹ, trực tiếp bảo hai người họ về quê.

Sau đấy lại công khai tình trạng của bản thân lên Weibo, kêu gọi các cô gái bị bức hôn hãy kiên cường lên để chống lại.
Bởi vì bài Weibo, đề tài của Ninh Thi Họa mấy ngày nay đặc biệt nổi tiếng, các trang web lớn đều đang thảo luận về vấn đề bức hôn ngoài xã hội.
Thẩm Nghiệp: "......"
Mấy ngày nay cậu vội vàng tham gia thi cử, buổi tối lại cùng Diệp Trạch tình chàng ý thiếp, mấy đơn hàng đoán mệnh cũng không nhận, xác thật thì không thời gian lên mạng.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nghiệp mở di động, lên Weibo, quả nhiên nhìn thấy Ninh Thi Họa chễm chệ đứng trên hot search.
Bấm vào liền thấy Ninh Thi Họa đăng Weibo.
【 Ninh Thi Họa V: Hẳn là mọi người đều biết hôm trước đóng phim tôi bị thương, nhưn khả năng không biết, tôi còn xảy ra một ít chuyện khác.

Trong lúc dưỡng thương, tôi bị hối thúc kết hôn, hơn nữa tình huống rất nghiêm trọng.

Cụ thể thì tôi không nói nhiều, tôi cũng không bảo mọi người vào phê phán gia đình tôi, chỉ là muốn nói cho các bạn đang tạm thời không có kế hoạch kết hôn, nếu bạn không muốn kết hôn, nhất định phải kiên trì đến cùng.

Bởi vì vấn đề này, không liên quan tới bất kỳ ai, sau cùng là hạnh phúc của bản thân, hy vọng mọi người có thể suy nghĩ kỹ rồi mới làm.



Rất nhiều dân mạng nghe tin liền đuổi tới bài Weibo này, một bên cảm khái ảnh hậu quốc tế cư nhiên mà cũng bị giục kết hôn, một bên chia sẻ câu chuyện bản thân từng bị bức hôn.
Những trường hợp đó nghe thôi cũng thấy buồn thay.
Lúc sau Ninh Thi Họa lại đăng một bài Weibo khác: 【 Tôi có thể thoát khỏi vụ việc lần này, ít nhiều cũng nhờ Thẩm đại sư, chân thành cảm ơn Thẩm đại sư thiện lương, chính trực.

@ Thẩm Nghiệp 】
Quần chúng không rõ nguyên do, chuyện này sao lại liên quan đến Thẩm đại sư?
Chỉ tiếc Ninh Thi Họa không giải thích, mọi người chỉ có thể âm thầm suy đoán.
Thẩm Nghiệp thuận tay chuyển phát Weibo Ninh Thi Họa: 【 Ờ, bị bức hôn liền tới tìm tôi, đặc biệt là loại bố mẹ muốn tìm chết, hỗ trợ free nha.


Cậu đứng ở cổng trường nghịch điện thoại, mới vừa đi ra một phút liền nhận được điện thoại Từ Tư Tư.
"Cầu xin cậu đừng làm yêu ma quỷ quái nữa, mau xóa đi......" Từ Tư Tư thật sự không biết nói cái gì, bốn chữ 'bố mẹ thèm chết' kia rất có thâm ý, thứ nhất là ám chỉ cha mẹ Ninh Thi Hoạ, thứ hai là có hiềm nghi không tôn trọng người già.
Thẩm Nghiệp đứng ở chỗ râm bên đường, hừ lạnh nói: "Không xóa."
Cậu còn thuận tay sửa lại mật khẩu Weibo, không cho Từ Tư Tư đăng nhập vào.
Từ Tư Tư: "......"
Cô có thể làm gì bây giờ, chỉ đành cố gắng giảng đạo lý cho Thẩm Nghiệp: "Em ở trong mắt mọi người là một mỹ nam phi thường nội hàm e thẹn, mở miệng nói ra lời như vậy rất không hợp lý......Nếu fans cảm thấy thất vọng về em thì sao?"
Thẩm Nghiệp vạch trần: "Em dùng nhân cách mị lực và bản lĩnh chinh phục fans, đừng nói là miệng phun nọc độc, cho dù có đánh rắm trước mặt mọi người thì họ cũng yêu thương."
Từ Tư Tư: "......Cậu thắng."
Cuối cùng bài Weibo đương nhiên không bị xóa.
May mắn fans và người qua đường đều không tỏ vẻ ác ý, ngược lại đều hiểu rõ lời Thẩm Nghiệp nói --
【 Nói rất đúng, cha mẹ không quan tâm tới hạnh phúc của con gái, chính là vội đi đầu thai sớm.


【 May mắn cha mẹ tôi đã được khai sáng, hy vọng mọi người đều có thể đạt được hạnh phúc mình muốn.


【 Các thiên thần nhớ cho kỹ, nếu bị bức hôn, không đọ được cha mẹ, liền tới tìm Thẩm đại sư.


【......】
Thấy bình luận rất hài hòa, Từ Tư Tư mới nhẹ nhàng thở ra.
Thẩm Nghiệp sau khi cúp điện thoại liền không quản tiếp, cũng không xem bình luận, bởi vì cậu bị một bạn học nam ngăn cản.
Người này tên Tiền Lập Tùng, là sinh viên năm 3 hệ đạo diễn cách vách.
Thẩm Nghiệp chưa từng gặp đối phương, nhưng lại là bạn cùng trường, cho dù Diệp Trạch đang đứng ở cổng trường chờ, Thẩm Nghiệp vẫn dừng bước tỏ vẻ lịch sự, kiên nhẫn hỏi: "Cậu tìm tôi?"
Cậu đảo qua mặt Tiền Lập Tùng, phát hiện ấn đường Tiền Lập Tùng biến thành màu đen, nếu không có gì bất ngờ thì ba ngày sau tất sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Nhưng tướng mạo Tiền Lập Tùng vốn là đại phú đại quý.
Tình huống này rất giống Mạnh Như Yên lúc trước, hẳn là bị sửa mệnh.
Tiền Lập Tùng nhìn thần sắc Thẩm Nghiệp, có chút kích động: "Tôi......!Thẩm đại sư, tôi có thể cầu ngài giúp đỡ không?"
Thẩm Nghiệp thở dài: "Được, trước tới nhà cậu xem đã."
Cậu vốn đã hẹn Diệp Trạch tới quán lẩu nổi tiếng ở trung tâm thành phố.

Lần trước bởi vì Ninh Thi Họa xảy ra việc ngoài ý muốn, bọn họ không đi được, vừa lúc hôm nay kết thúc thi cử sớm, hai người chuẩn bị lái xe qua đó.
Kết quả nửa đường lại lòi ra một Tiền Lập Tùng.
......Muốn ăn quán lẩu ở trung tâm thành phố sao mà khó khăn như vậy.
Thẩm Nghiệp yên lặng nhìn trời, phiền muộn mà nghĩ, có lẽ cậu trời sinh vô duyên với quán lẩu kia?
Tiền Lập Tùng cho rằng Thẩm Nghiệp sẽ hỏi mình có chuyện gì, hoặc là dứt khoát cự tuyệt mình, không nghĩ rằng Thẩm Nghiệp một chữ cũng không hỏi liền đáp ứng.

Hơn nữa......!Thẩm đại sư nói tới nhà hắn, hiển nhiên đã đoán được tình huống trong nhà mình..
Thẩm đại sư quả nhiên giống trong miệng mọi người, rất biết khiến người ta cảm thấy an tâm...Tiền Lập Tùng lập tức đỏ hốc mắt.
"Cảm ơn ngài." Hắn thành khẩn nói.
Thẩm Nghiệp xua tay: "Đi thôi."
Cậu mang theo Tiền Lập Tùng tới chỗ Diệp Trạch ở cổng trường.
"Chú Diệp, chắc chúng ta không đi ăn lẩu được rồi." Thẩm Nghiệp nhìn thấy Diệp Trạch, liền nhào qua, chán nản nói.
Diệp Trạch thấy nam sinh phía sau Thẩm Nghiệp, tự nhiên biết lại có miếng ăn tới cửa.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, nói: "Xong sớm sẽ đi."
Hiện tại mới 4h chiều, nếu kết thúc sớm có thể đến kịp ăn tối.
Nếu không được thì để hôm khác vậy.
Thẩm Nghiệp đáp một tiếng, quay đầu nói với Tiền Lập Tùng: "Lên xe đi, chúng ta vào trong nói."
Tiền Lập Tùng có điểm co quắp, hắn ý thức được mình đột nhiên tới tìm Thẩm đại sư, rất có thể đã trì hoãn công việc của ngài ấy.....
Thẩm Nghiệp nhìn ra ý nghĩ của hắn, lắc đầu nói: "Cậu là mối làm ăn đưa tới cửa, tôi là người kiếm tiền, đương nhiên phải tiếp đơn, áy náy cái gì."
Không nói bản thâm Thẩm đại sư kiếm được nhiều tiền, còn có ông 'chồng sắp cười' là gia chủ Diệp gia Đế Đô, sao có thể thiếu chút tiền đoán mệnh nho nhỏ này.....Thẩm đại sư rõ ràng đang an ủi hắn.....
Nghĩ đến đây, Tiền Lập Tùng càng thêm cảm kích mà nhìn Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp: "......"
Đúng là cậu muốn kiếm tiền, chỉ là muốn nuôi gia đình đằm thắm của bản thân.

Với chức trách là vị hôn phu Diệp Trạch, đương nhiên phải gánh vác thu nhập gia đình.

Còn Diệp Trạch, chú ấy chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được, hề hề hề.
Chỉ tiếc nguyện vọng này còn đang thực hiện (⁠。⁠•́⁠︿⁠•̀⁠。⁠).
Cậu hy vọng về sau có thể kiếm nhiều tiền hơn, sau đó kim ốc tàng Diệp Trạch!
*Trong nhà giấu mỹ nhân.
Sau khi lên xe, Tiền Lập Tùng liền nói tình huống trong nhà.
Tiền gia mở siêu thị, mấy năm trước siêu thị rất ổn định, bọn họ kiếm lời một chút tiền, mua nhà ở, còn mở mấy chuỗi cửa hàng.

Ở một nơi như Hải Thành, mỗi tấc đất đều rất đắt đỏ, có quỹ lợi nhuận và nhà riêng, điều kiện sống coi như không tồi.
Mà Tiền gia là dân thành thị nhỏ, bố mẹ cũng không phải là người có chí hướng, đối với cuộc sống bây giờ đã rất thỏa mãn, với mấy chuỗi cửa hàng kia, chỉ hy vọng có thể thuận thuận lợi lợi cả đời, sau đó để Tiền Lập Tùng kế thừa cửa hàng.
Nhưng mà hai tháng trước, Tiền gia đột nhiên gặp phải biến cố lớn.

Đầu tiên là một siêu thị bị trộm, báo cảnh sát lập án, đến bây giờ còn chưa bắt được nghi phạm.

Tiếp theo lại một siêu thị khác bởi vì vào buổi đêm quên vặn vòi nước, hôm sau liền trở thành bể bơi, ngay cả hai cửa hàng cách vách cũng bị ngập, chẳng những siêu thị bị tổn thất thảm hại, Tiền gia còn phải bồi thường cho hai cửa hàng cách vách.
Đây còn không phải xui xẻo nhất.

Vào nửa tháng trước, bố Tiền ( Money daddy:)) đột nhiên bị ung thư phổi, mà mẹ Tiền cũng ngoài ý muốn bị gãy xương.

Mắt thấy tình huống trong nhà càng ngày càng kém, Tiền Lập Tùng liền từ trường học xin nghỉ trở về hỗ trợ.
Kết quả trước hai ngày, ông bà Tiền cũng tái phát bệnh nặng, vào bệnh viện.
Ngắn ngủn hai tháng, phát sinh nhiều chuyện như vậy, Tiền gia đương nhiên ý thức được chuyện này không thích hợp.
Nói thật, Tiền Lập Tùng vốn dĩ không quá tin tưởng những việc này.

Ngay cả Thẩm đại sư có tiếng trong trường, hắn cũng có chút bán tín bán nghi.

Tuy rằng Thẩm đại sư xác thật đoán chắc Tiêu Ất Ất cùng Lý Tiểu Thanh xảy ra chuyện, mọi người trong trường rất tôn sùng Thẩm đại sư,, nhưng Tiền Lập Tùng 'ảm thấy trong đó có chút khuếch đại phô trương.
Chắc cũng là vì hắn không tin Thẩm Nghiệp, cho nên ngay từ đầu mới không tìm Thẩm Nghiệp trợ giúp.
Thẳng đến ngày hôm qua, một thân mệt mỏi mà tới trường thi cử, bạn cùng phòng biết tình huống nhà hắn, lại lần nữa khuyên nhủ hắn tới tìm Thẩm đại sư.
Bạn cùng phòng xem như cũng quen biết Thái Chi Vĩ, từ trong miệng Thái Chi Vĩ biết rất nhiều tin tức về Thẩm Nghiệp, đối với Thẩm Nghiệp liền nổi lên một vạn tín ngưỡng, quả thực là fan boy siêu cấp của Thẩm Nghiệp.
Nghe vậy, Tiền Lập Tùng hạ quyết tâm tới tìm Thẩm Nghiệp.
Nhưng trước đó hắn còn không tin...Cho nên đặc biệt thấp thỏm, sợ Thẩm Nghiệp nhìn ra sự bất kính mà cự tuyệt hắn.
Nghe xong Tiền Lập Tùng trình bày, Thẩm Nghiệp nhún vai, nói: "Suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, cậu không tin cũng rất bình thường, tôi việc gì phải trách."
Tiền Lập Tùng cảm động đến mức không biết nên làm gì cho phải.
Thẩm Nghiệp cầm lấy ngón tay Diệp Trạch thưởng thức, chậm rì rì mà nói: "Bất quá lát nữa tôi sẽ khiến cho cậu hoàn toàn tin tưởng bản lĩnh của tôi, phải quỳ xuống gọi Thẩm ba ba!"
Tiền Lập Tùng: "......"
Diệp Trạch chậm rãi liếc cậu một cái.
Thẩm Nghiệp nhìn thấy tầm mắt của anh, chớp chớp mắt: "......À, bảo cậu ta phải gọi anh là ma ma."
Diệp Trạch: "....Không cần, cảm ơn."

Thẩm Nghiệp cười cọ mặt anh: "Em nói đùa thôi."
Bị gọi sư nương, Diệp Trạch đã rất bất đắc dĩ, nếu lần này lại bị gọi là mẹ, Diệp Trạch phỏng chừng sẽ cùng cậu chia tay!
Diệp Trạch nhéo mũi cậu: "Nghịch ngợm."
Ngữ khí cũng rất bất đắc dĩ, lại mang theo sủng nịch vô tận.
Tiền Lập Tùng ngồi ở ghế lái phụ, thấy Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, không khỏi lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Bố mẹ của hắn cũng rất ân ái, tuy rằng đôi lúc cãi nhau, nhưng đại đa số đều nâng đỡ và khoan dung lẫn nhau.

Chỉ đáng tiếc, hiện tại bố nằm ở trên giường bệnh, mẹ bởi vì chiếu cố chồng và ông bà mà cũng rất mệt mỏi...
"Cậu yên tâm đi, không có việc gì cả, vài trò tiểu nhân thôi." Thẩm Nghiệp nói.
Tiền Lập Tùng lập tức ngồi thẳng lưng, không dám tin tưởng nói: "Trò tiểu nhân?"
Đôi mắt từ kính chiếu hậu nhìn Thẩm Nghiệp phía sau, đôi mắt trừng lớn, thiếu điều muốn móc ra để nhìn cho rõ.
Thẩm Nghiệp: "....Cậu có thể đừng trừng nữa không, có điểm doạ người."
Không trách Thẩm Nghiệp nói như vậy, chủ yếu là Tiền Lập Tùng mấy ngày này bận đến sứt đầu mẻ trán, quầng mắt thâm xì, ấn đường còn biến thành màu đen, từ trong gương nhìn thì thật sự quá khủng bố.
Tiền Lập Tùng vội vàng thu hồi tầm mắt: "Xin lỗi......"
"Hỏi một chút, trong nhà cậu còn có người thân nào?" Thẩm Nghiệp cũng không cùng hắn so đo, nói sang chuyện khác.
Tiền Lập Tùng: "Dì cả, dì hai, còn có hai người chú, bên ngoại tôi cũng có không ít, hai người chú và một dì nhỏ, ông bà ngoại nữa."
Bố là con thứ ba, còn mẹ là chị cả, quan hệ trong nhà cũng không tệ lắm.
Thẩm Nghiệp tiếp tục hỏi: "Hiện tại có ai ở nhà cậu?"
Tiền Lập Tùng sửng sốt, nói: "Là cả nhà dì cả."
Gần đây dì cả cũng mới chuyển vào, bởi vì ông bà hắn bị bệnh, cô cùng dượng liền tới chăm sóc bọn họ.
May mắn Tiền gia có nhiều phòng, lúc trước mua hai phòng liền nhau, hẳn là có sáu phòng ngủ, có thể ở được.
Thẩm Nghiệp đáp một tiếng, lại hỏi: "Gia đình dì cả nhà cậu ổn không?"
Tiền Lập Tùng hồi ức một chút, nói: "Hẳn là cũng được, bọn họ đều làm trong siêu thị nhà tôi, bố mẹ chồng của dì ấy cũng làm vệ sinh ở siêu thị, ngày thường bố mẹ tôi cũng sẽ trợ cấp cho bọn họ, tiền lương cũng không tệ lắm."
"Nhà ở thì sao?"
Tiền Lập Tùng gật đầu: "Nhà bọn họ có hai nhà, một là nhà cũ, còn lại để cho anh họ kết hôn."
"Ồ, vậy bình thường dì ấy đối với cậu tốt không?" Thẩm Nghiệp vẫn luôn hỏi về dì cả Tiền Lập Tùng,
Tiền Lập Tùng không hẳn là đầu óc trì độn, cũng nghe ra manh mối: "Thẩm đại sư....Có phải dì cả tôi......"
Hắn không dám nói hẳn ra, chủ yếu là bọn họ đối đãi hắn rất tốt, hắn nhớ rõ khi còn nhỏ bố mẹ có việc bận, hắn thường xuyên tới nhà dì ăn cơm, xem như hắn và anh họ cùng nhau lớn lên.
Thẩm Nghiệp liếc hắn một cái: "Cậu cũng không tính là quá ngốc."
Tiền Lập Tùng: "......"
Thẩm Nghiệp: "Khả năng là bà ấy cũng có chút khó khăn."
Cậu chỉ có thể từ trên mặt Tiền Lập Tùng nhìn ra là người này hại Tiền gia, cũng nhìn ra ngày tháng bọn họ sống cũng không quá tốt.

Nhưng vì sao bà ta lại làm như vậy, phải nhìn thấy người mới biết.
"Thật là dì ấy sao?" Tiền Lập Tùng lau mặt, hoàn toàn không thể tin được.
Thẩm Nghiệp nhún vai: " Đây là một mũi phòng hờ cho cậu, tốt nhất nên chuẩn bị tốt tâm lý."
Tiền Lập Tùng tựa lưng vào ghế ngồi, nửa ngày không nói lời nào.
Thẩm Nghiệp: "Có thể là dì cậu bị người ta lừa, hoặc là bị khống chế....Gặp người trước đã rồi nói sau."
Tiền Lập Tùng đã khiếp sợ đến mức không nói nên lời, chỉ có thể trầm mặc gật gật đầu.
Rất nhanh xe liền đậu trước nhà Tiền gia.
Nhà riêng Tiền gia nằm ở vùng ngoại thành, là một căn hộ, xác thật rất lớn.
Khi bọn họ vào cửa, một nữ nhân trung niên ra đón: "Hạt thông, cháu đã về rồi sao?"
*Tùng Tử: 宋子 - sòng zi
Hạt thông: 松子 - sōngzǐ
Đây là dì cả Tiền Lập Tùng.
Nhìn thấy bà, tâm tình Tiền Lập Tùng có chút phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì.
Đối với Thẩm Nghiệp, ánh mắt cậu quét qua gương mặt người phụ nữ này một lát, thấp giọng hỏi Tiền Lập Tùng: "Cậu muốn lặng lẽ giải quyết chuyện này, hay là muốn khua chiêng gõ trống giải quyết?"
Tiền Lập Tùng không hiểu rõ ý tứ của cậu.
Diệp Trạch ở một bên giải thích: "Ý em ấy là, muốn nói cho bố mẹ và ông bà cậu hay không."
Tiền Lập Tùng nghĩ đến cảnh bố mẹ và ông bà ốm đau trên giường, nếu biết là dì cả làm hại, khẳng định sẽ không chịu nổi, liền nói: "Tôi......!Không quá muốn cho bọn họ biết."
Thẩm Nghiệp gật đầu: "Ok."
Cậu vung tay lên, ở đại sảnh và giữa phòng ngủ tạo ra một kết giới.
Tiền Lập Tùng trơ mắt mà nhìn kết giới lóe kim quang, tựa như một cái lồng kim sắc khổng lồ.
Lúc trên đường đi, hắn cũng đã tán thành bản lĩnh Thẩm Nghiệp, nhưng Thẩm Nghiệp bày ra một chiêu này vẫn khiến hắn chấn động vô cùng.
Thẩm Nghiệp vốn có thể ẩn giấu kết giới, bất quá để kinh sợ Tiền Lập Tùng cùng dì cả Tiền, cậu cố ý làm lộ ra kết giới.
"Đây là cái gì?" Dì cả Tiền cũng phi thường khiếp sợ, lại chuyển hướng nhìn Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, "Hạt thông, hai người này là bạn bè của cháu sao?"
Giọng nói của bà ta rõ ràng mang theo tia đề phòng.
________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui