Sau khi nhất chiêu trí thắng, Thẩm Nghiệp nghiêng đầu nhìn Diệp Trạch, vẻ mặt cầu khen ngợi.
Diệp Trạch cười sờ sờ đầu cậu:“Rất lợi hại.”
Thẩm Nghiệp nhếch miệng cười.
Đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim đều là biểu tình một lời khó nói hết, thật sự là lão đạo sĩ quá cùi bắp, quả thực không nỡ nhìn thẳng.
Bất quá mọi người cũng thật cao hứng, rốt cuộc ai cũng không muốn nhìn hai bên đánh lên, đến lúc đó người gặp tai ương chính là bọn họ.
Thẩm Nghiệp nhướng mày nhìn về phía lão đạo sĩ, vỗ vỗ tay, hừ cười nói: “Ở trước mặt tôi cũng dám khoe khoang, sợ là ông không biết sự lợi hại của tôi a!”
Cậu cũng không lập tức lấy mạng lão đạo sĩ, cho nên lão đạo sĩ vẫn còn một hơi.
Bị cậu châm chọc, lão đạo sĩ lại phun ra một búng máu.
Mặt Tử Nhan cũng trở nên dị thường khó coi.
Ả cũng không nghĩ tới sư phụ của mình gà mờ như vậy, vừa rồi ả còn trào phúng Thẩm Nghiệp.
Bất quá thực nhanh ả liền khôi phục trấn định, cười lạnh một tiếng: “Cậu đừng đắc ý quá sớm, ai thắng ai thua còn chưa quyết định đâu.
Tôi khuyên cậu sớm giao pháp khi ra đây một chút, bằng không hôm nay cậu đừng hòng rời khỏi đoàn phim.”
Những người khác nhỏ giọng nói thầm.
Sư phụ ả bị Thẩm đại sư một chiêu hạ gục, ả cư nhiên còn tự tin như vậy, chẳng lẽ ả còn lợi hại hơn sư phụ ả?
“Ai mà không nói lời cay độc.” Thẩm Nghiệp nhàn nhạt nói, “Tôi lưu lại nhân viên đoàn phim, chính là vì để bọn họ nhìn xem cô cùng ông già kia bị tôi cọ xát như thế nào a.”
Cậu liếc mắt một cái liền nhìn thấu thực lực Tử Nhan, đương nhiên không để ả vào mắt.
Nếu nói sư phụ ả là gà mờ, vậy ả ngay cả gà cũng không phải.
Tử Nhan âm trầm mà nói: “Vậy chúng ta chờ xem!”
Thẩm Nghiệp chỉ coi ả như là thiểu năng trí tuệ, không hề phản ứng ả, trực tiếp đi tới chỗ lão đạo sĩ, chuẩn bị lấy cái lư hương.
Nếu lư hương là của đạo sĩ khác, đối phương không hại người, không chủ động tìm cậu gây phiền toái, vậy cậu khẳng định sẽ không đoạt bảo.
Mặc dù cái lư hương này rất có thể trợ giúp Diệp Trạch nhập đạo, cậu cũng sẽ không đoạt.
Cậu rất có nguyên tắc, cùng lắm thì dùng đồ vật đồng giá đi trao đổi với người khác.
Nếu người khác không muốn, cậu chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Tuy rằng ở thế giới nguyên bản của cậu, giết người đoạt bảo là việc rất bình thường.
Nhưng Thẩm Nghiệp từ trước nay không làm loại chuyện này, đều là người khác cướp bóc cậu, ai bảo trong tay cậu có nhiều thứ tốt, gọi người nhớ thương nha.
Bất quá mỗi người cướp bóc người cậu, cuối cùng đều bị cậu phản sát.
Thời điểm Thẩm Nghiệp duỗi tay đụng chạm tới cái lư hương kia, Tử Nhan la lớn: “Dừng tay!”
Thẩm Nghiệp mới không phản ứng ả, trực tiếp cầm lấy cái lư hương.
Tử Nhan: “……”
Nói thật, ả vẫn là lần đầu tiên thấy cái tên không theo kịch bản như này.
“Cậu tốt nhất buông lư hương ra rồi giao tất cả pháp khí ra đây.” Tử Nhan trầm mặt, nói, “Cậu hẳn đã biết, sư phụ tôi ở bên ngoài đoàn phim bố trí trận pháp, nếu cậu không làm theo lời tôi nó, trận pháp liền sẽ tự động nổ mạnh, mỗi người trong đây cũng chạy không được.”
“Có bản lĩnh lớn, đương nhiên có thể chạy trốn.
Có lẽ cậu còn có thể mang theo lão công cậu chạy, nhưng những người khác thì sao? Cậu có thể cứu cả một đoàn phim sao? Có thể bảo đảm không chết người nào sao?”
Mỗi một chữ của ả, sắc mặt mọi người trong đoàn phim liền khó coi một phần.
“Nhiều người chôn cùng tôi và sư phụ, cũng đáng.” Nói xong lời cuối cùng, Tử Nhan cười ha hả.
Rõ ràng là cười, cặp mắt của ả lại dữ tợn âm trầm, giống như ác quỷ ăn người.
Đây là người điên!
Tất cả mọi người ở đây lộ ra thần sắc sợ hãi.
Nếu thật sự giống như lời ả nói, vậy hôm nay mọi người đều phải bỏ mạng ở chỗ này, không xong!
Buồn bực nhất chính là đạo diễn, hắn là trung tâm đoàn phim, hôm nay cố tình là hắn gọi tất cả mọi người tới đoàn phim chuẩn bị cúng bái.
Mấy chục người a, nếu đều chết ở chỗ này, vậy tội lỗi của hắn lớn bao nhiêu!
May mắn hôm nay hắn không gọi diễn viên quần chúng tới đây, bằng không hắn sẽ càng áy náy!
Đạo diễn càng nghĩ càng hoảng sợ, cầu xin mà nhìn về phía Thẩm Nghiệp: “Cầu ngài cứu chúng tôi……”
Hắn có thể chết ở chỗ này, nhưng hắn không thể để những người còn lại xảy ra chuyện.
Thẩm Nghiệp có thể lý giải mọi người sợ hãi cùng lo lắng, nhưng câuu cũng rất bất mãn.
“Tôi đã nói rồi, hai người này ngay cả một đầu ngón tay của tôi cũng không bằng, các người rốt cuộc đang sợ cái gì?” Thẩm Nghiệp hừ lạnh.
Đạo diễn: “……”
Không phải không tin bản lĩnh Thẩm đại sư, chỉ là……Tử Nhan và sư phụ ả rõ ràng là kẻ điên, khiến mọi người chôn cùng, vạn nhất xảy ra chuyện thì sao? Bọn họ là phàm nhân, căn bản không ngăn được một kích của đạo sĩ a.
Thẩm Nghiệp ước chừng cũng nhìn ra tâm tư đạo diễn, gật đầu nói: “Ông băn khoăn cũng có đạo lý, vậy mọi người đi ra ngoài trước đi.”
Đạo diễn: “……”
Nếu có thể đi ra ngoài, hắn đã không cần phải xin giúp đỡ a!
Tử Nhan ở bên kia cười to: “Đại sư cái chó má, tôi nhìn cậu chính là bị ngốc……”
Lời còn chưa nói xong, miệng ả liền ăn một lá bùa, mà lá bùa này khiến ả không thể nói chuyện.
Thẩm Nghiệp mặt vô biểu tình mà thu hồi tay: “Tôi ghét nhất loại vai ác ngu xuẩn nói nhiều như này.”
Tử Nhan tức giận đến phát run.
Thẩm Nghiệp cầm lư hương trở về bên người Diệp Trạcu, quay đầu nhìn về phía đạo diễn: “ Thời điểm vào đoàn phim, tôi liền biết bên ngoài có một trận pháp, thuận tay giải quyết mất rồi.”
Đạo diễn: “……”
Nhân viên công tác khác: “……”
Tử Nhan: “……”
Đừng nói là đạo diễn cùng nhân viên công tác, ngay cả Thạch tổng cũng rất kinh ngạc.
Ông vừa rồi đi theo Thẩm Nghiệp vào đoàn phim, căn bản không thấy Thẩm Nghiệp ra tay a.
Chỉ có Diệp Trạch không hề gợn sóng.
Bởi vì ở tiến vào thời điểm, Thẩm Nghiệp đích xác nói thầm một câu không thích hợp, sau đó ở bốn phía đông nam tây bắc lẩm bẩm thuật chú, lại đánh bốn lá bùa ra.
Mà thời điểm Thẩm Nghiệp làm chuyện này, Thạch tổng đang cúi đầu đi xuống cầu thang, vừa lúc bỏ lỡ.
Qua hơn nửa ngày, đạo diễn mới phản ứng lại, cơ hồ là vui mừng đến khóc: “Thẩm đại sư, ngài……Ngài quá lợi hại!”
Hắn vốn đang cho rằng chính mình cùng nhân viên công tác đều phải bỏ mạng tại đây, kết quả Thẩm đại sư nhẹ nhàng liền phá giảu trận pháp…..Nghĩ đến chính mình vừa mới thất thố, đạo diễn có điểm ngượng ngùng.
Thẩm Nghiệp xua tay: “Dẫn người đi ra ngoài đi.”
Cậu vừa vặn muốn đơn độc giải quyết lão đạo sĩ cùng Tử Nhan.
Đạo diễn lập tức gọi mọi người rời đi.
Thẩm Nghiệp nhìn thấy Vương tổng và Đặng Lăng Côn cũng chuẩn bị đi ra ngoài, gọi bọn họ lại; “Hai người ở chỗ này nhìn.”
Vương tổng: “……Thẩm đại sư, chúng tôi ở bên ngoài chờ ngài, được không?” Như là sợ Thẩm Nghiệp không tin, hắn giơ hai ngón tay lên thề, “Chúng tôi bảo đảm không chạy.”
Liền tính muốn chạy, cũng phải sớm chạy trốn a.
Lấy bản lĩnh Thẩm đại sư bản, liền tính bọn họ chạy xuống dưới đất, phỏng chừng cũng sẽ bị bắt được.
Thẩm Nghiệp lại nói: “Không được, hai ngườu phải ở lại.”
Sắc mặt Vương tổng cứng đờ.
“Chúng tôi chính là người thường, nếu tiện nhân Tử Nhan kia muốn giết chúng tôi thì làm sao bây giờ?” Đặng Lăng Côn so với Vương tổng còn tức giận hơn, giọng điệu phi thường hung hãn.
Thẩm Nghiệp liếc hắn một cái: “Tôi bảo hai người ở thì thì ở lại, vô nghĩa nhiều làm cái gì!”
Nghe vậy, Đặng Lăng Côn thay đổi sắc mặt, liền muốn cùng Thẩm Nghiệp tranh luận.
Vẫn là Vương tổng giữ chặt hắn, nhỏ giọng kêu: “Lăng côn!”
Đặng Lăng Côn lúc này mới không tình nguyện mà mím chặt miệng.
Thẩm Nghiệp còn chưa gặp qua loại người không có mắt như Đặng Lăng Côn, bất quá cậu vội vã giải quyết lão đạo sĩ cùng Tử Nhan, cũng liền không cùng Đặng Lăng Côn so đo.
“Để tôi nhìn xem, trong tay các người tổng cộng có hai mươi mạng người, trên cơ bản đều là có bảo vật trong nhà.
Bọn họ không muốn cho, các người liền trực tiếp giết người.
Còn có một nhà sáu người đều bị giết, ngay cả trẻ con năm tháng cũng không buông tha.” Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm mặt lão đạo sĩ, càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm.
Lời này vừa nói ra, phản ứng lớn nhất chính là Vương tổng.
……Nếu lần này hắn không đưa lư hương cho tiện nhân Tử Nhan kia, vậy hắn có phải cũng sẽ bị giết chết hay không?
Nghĩ tới khả năng mày, Vương tổng tức khắc sợ hãi tới một thân mồ hoii.
Lão đạo sĩ đã sớm bị Thẩm Nghiệp đánh ngã, một chữ cũng không nói nên lời.
Thẩm Nghiệp giải trừ lá bùa trong miệng Tử Nhan, nhàn nhạt mà nhìn ả, nói: “Kỳ thật tôi biết cô vừa rồi lại tự tin có thể đối phó tôi như vậy, không phải bởi vì trận pháp bên ngoài, mà là cô và ông già này muốn tự bạo, đúng không?”
Sắc mặt Tử Nhan lập tức thay đổi.
Ả không nghĩ tới Thẩm Nghiệp ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra.
“Các người sớm đã có chuẩn bị, sau khi tự bạo còn có thể mượn xác hoàn hồn.
Nhưng những người đoàn phim lại bỏ mạng……Chậc chậc, vậy mới nói đã lớn lên xấu, tâm địa cũng xấu, chỗ nào cũng xấu!” Thẩm Nghiệp không chút khách khí mà mắng.
Không coi mạng người là một chuyện, loại đạo sĩ này có thể đi lên đại đạo mới là lạ.
Phỏng chừng Thiên Đạo chính là nhìn thấy loại người này quá nhiều, mới phái cậu tới nơi này.
Tử Nhan ghét người khác nói ả xấu, tức giận đến cả khuôn mặt vặn vẹo.
Cố tình ả đã chỉnh dung, chỉ cần hơi chút tức giận thì cái mũi sẽ biến hình.
Thoạt nhìn càng xấu xí hơn.
Thẩm Nghiệp cười nhạo một tiếng: “Sư phụ của cô đã bị tôi khống chế được, nào còn có sức lực tự bạo.
Đến nỗi cô, với một tí đạo hạnh này, ngay cả tự bạo cũng chỉ có thể làm bản thân bị thương, căn bản đối với tôi không có uy hiếp.
Đừng nói là tôi, liền tính là người thường, cũng không bị thương nha.”
Cư nhiên còn muốn dùng tự bạo tới giết cậu, cũng quá không biết lượng sức.
Tử Nhan a a mà kêu, tựa như đang nói, chuyện này không có khả năng!
Ả cùng sư phụ vốn nghĩ kế hoạch rất hoàn hảo, khi trận pháp khởi động đồng thời tự bạo, cứ như vậy, là có thể hoàn toàn giết chết Thẩm Nghiệp.
Lão đạo sĩ biết hai sư huynh của mình bị Thẩm Nghiệp giết chết, gã đảo không phải vì báo thù cho sư huynh, mà là gã biết sớm hay muộn cũng sẽ đến chính mình.
Cho nên khi có được lư hương, có đủ linh khí chống đỡ gã sau khi mượn xác hoàn hồn, gã liền xuống tay chuẩn bị đối phó Thẩm Nghiệp.
Ngày đó lão đạo sĩ cùng Tử Nhan là cố ý tới bệnh viện khiêu khích Ninh Thi Họa, mục đích chính là vì đưa Thẩm Nghiệp tới đoàn phim.
Bọn họ sở dĩ lựa chọn động thủ ở đoàn phim, là bởi vì Tử Nhan đã sớm có được tin tức đạo diễn, biết đạo diễn triệu tập tất cả nhân viên tới đoàn phim cúng bái trong ngày kia.
Nhiều người hơn, Thẩm Nghiệp sẽ cố kỵ, bọn họ liền càng dễ dàng đắc thủ.
Chỉ là bọn họ đã xem nhẹ bản lĩnh Thẩm Nghiệp.
Không đợi bọn họ ra tay, Thẩm Nghiệp liền phá giải từng bước trong kế hoạch của bọn họ, bọn họ ngay cả tự bạo cũng không được!
Nói không tức giận là giả, nhưng hiện tại lão đạo sĩ cùng Tử Nhan càng lo lắng mạng của mình.
“Mày buông tha chúng ta, tao liền đưa tất cả pháp khí lại cho mày.” Lão đạo sĩ chống một hơi, nói với Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp đi qua, khom lưng cầm lấy kiếm gỗ đào trên người gã: “Không cần, những pháp khí đó với tôi mà nói đều là rách nát.”
Cũng chỉ có lư hương hữu dụng.
Đến nỗi kiếm gỗ đào, là lão đạo sĩ tìm được từ hồ nước núi Kỳ Liên, hiệu quả không kém Bút Đào Mộc và chu sa, với cậu mà nói còn xem như hữu dụng.
Cậu cầm đồ vật, lập tức đi trở về bên người Diệp Trạch, toàn bộ đều đưa cho Diệp Trạch.
Biểu tình Thẩm Nghiệp giống như tìm được vật quý hiếm, đặc biệt hưng phấn.
Diệp Trạch cười nhẹ một tiếng, cầm lấy lư hương và kiếm gỗ đào.
Anh mặc một bộ quần áo bình thường, giống như người đi ra truyện tranh, hơn nữa cầm đồ vật đạo sĩ dùng, thấy thế nào cũng có chút không khoẻ.
Nhưng anh lớn lên quá soái, cho dù là như vậy, cũng vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Thẩm Nghiệp không nhịn được, thò lại gần hôn một cái: “Thật soái.”
Khoé môi Diệp Trạch nhẹ nhàng nhếch lên trên.
Thẩm Nghiệp nhìn về phía lão đạo sĩ cùng Tử Nhan: “Hai thầy trò các người chính là có mệnh hồn phi phách tán.”
Cậu đang chuẩn bị động thủ, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn thẳng Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn.
truyện kiếm hiệp hay
Hai người kia bị nhìn chằm chằm đến nổi da gà.
“Ngài……Ngài làm sao vậy?” Vương tổng nuốt nước miếng, tổng cảm thấy Thẩm đại sư giây tiếp theo liền động thủ với chính mình.
Thẩm Nghiệp nhíu mày: “Tôi rất đáng sợ sao?”
“Không, không có!” Vương tổng lắp bắp.
Thẩm Nghiệp vô ngữ: “Tôi không hại người.
Tôi giết đều là đạo sĩ trong tay có vô số mạng người, đây là việc trong đạo môn, không có quan hệ với phàm nhân các người.”
Vương tổng lau mồ hôi: “Đúng đúng đúng, ngài thiện lương chính trực đáng yêu……”
“……Chỉ có lão công tôi mới có thể khen tôi đáng yêu!” Thẩm Nghiệp nói.
Vương tổng sợ tới mức run rẩy.
So với Vương tổng, biểu tình Đặng Lăng Côn lại bình tĩnh hơn nhiều, bất quá trong mắt hắn cũng lộ ra một tia sợ hãi, hiển nhiên cũng có chút sợ Thẩm Nghiệp.
“Này cũng quá nhát gan.” Thẩm Nghiệp nói thầm, “Vẫn nên tìm biện pháp gì đó, miễn cho các người bị dọa ra nước tiểu.”
Cậu phi thường hảo tâm mà lấy ra hai cái tã, đưa cho Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn: “Này.”
Vương tổng: “……”
Đặng Lăng Côn: “……”
Thạch tổng ở một bên cũng đầy mặt dấu chấm hỏi.
……Thẩm đại sư khi nào mang tã?
Không đúng……Trong nhà Thẩm đại sư không có trẻ con, vì sao lại có tã?
Thẩm Nghiệp: “A, lấy sai rồi.”
Kỳ thật là cậu muốn lấy ra hai cái khăn tay.
Vương tổng: “……”
Đặng Lăng Côn: “……”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...