Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Làm Cá Mặn


Vách núi dốc đứng cao ngất, lộ ra nham thạch màu vàng đất, mấy loại cây cao lớn không biết tên treo mình trên vách núi, Bạc Nam đứng ở lưng chừng núi ngẩng đầu mới miễn cưỡng thấy được bóng dáng đỉnh núi.Độ cao này tuy không tính là gì so với nơi khác, nhưng ở thành phố S đã rất đủ nhìn.
Bạc Nam không bá đạo tới mức dùng khí tràng của mình thúc đấy "huyệt" xuất hiện, mà truy tìm theo khí tràng của đồi núi, từng bước ép sát về hướng trung tâm khí tràng, cứ thế đến được nơi này.
Dưới tình huống mắt người thường không thể nhìn thấy, khí tràng xanh nhạt từ đỉnh núi khuếch tán khắp nơi, dần dần bao phủ cả ngọn núi.
Hắn không nhịn được sờ sờ khóe mắt, hơi đắc ý mìm cưới.

Những thầy phong thủy khác muốn tìm long mạch chỉ có thể quan sát hướng đi của triền núi, thêm la bàn trợ giúp đi tìm từng chút một, nếu muốn điểm huyệt thì phải dạo khắp ngọn núi một lần, có người tiêu tốn mấy năm thậm chí mười mấy năm là chuyện bình thường.
Hắn ngược lại được trời ưu ái, dựa vào đôi mắt nhìn thấy được khí tràng, việc gì cũng làm ít công to.
Trung tâm khí tràng của Tiểu Thanh Sơn quả nhiên nằm trên đình núi nhà hẳn, khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng cũng trong dự liệu.
Bạc Nam bất lực trợn mắt nhìn vách núi, làm phong thủy có điểm này không tốt, phải leo núi..
Thực ra hẳn có thể bay thẳng lên từ vách núi này, nhưng ai biết ở đây có máy bay không người lái hoặc camera hay không? Đi trong rừng còn có cây cối che đậy, vách núi trống lốc này thì bắn phát nào chuẩn phát đó.

Để tránh việc ngày mai hắn phải đi gặp ông bà ông vài hoặc uống trà tại nơi đóng quân của chi đội số 0, hẳn vẫn nên thành thành thực thực trèo lên đi!
Vùng núi chưa khai phá chỉ có đường mòn nhìn không ra là con đường, cỏ dại um tùm, cây cối mọc tán loạn, may mắn Bạc Nam không thật sự bước đi trên mặt đất, nếu không chỉ việc mở đường đã hao phí không ít thời gian.
Không lâu sau, hẳn tới đỉnh núi, vừa lên tới đình, tầm mắt bỗng nhiên được mở rộng.

Hắn chậm rãi đi về hướng rìa vách núi, một lát thì đến nơi, hẳn phóng mắt nhìn, gió mát trời cao, quả thực là nơi tốt đẹp.
Bạc Nam cúi người nhặt một phiến lá khô, bóp nát trong lòng bàn tay, ngón tay hơi buông lòng, vụn lá liền bị gió cuốn đi, hắn từ từ mở tay ra, những vụn lá khô cạn sức sống hình thành một dải lụa màu sắc ảm đạm, lại chẳng bị thổi bay không thấy tung tích, mà không ngừng xoay quanh trong phạm vi cực nhỏ.


Chúng không rơi xuống đất, cũng không bay lên cao, chỉ thong thả xoay tròn ở độ cao đó.
Qua một lúc lâu, dài lụa kia mới dần lặng lẽ rơi xuống, giấu mình vào mặt đất.
Đây là biểu hiện của tích gió tụ khí.
Bạc Nam chậm rãi phủi sạch vụn là trên tay, đối với một ngọn núi hình thành từ thiên nhiên mà nói, biểu hiện vừa rồi không tính là quá kém.

Nhưng Bạc Nam cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, vùng đất sinh ra Trúc Ngọc Tâm, chính là nói "không quá kém" này?
Nói ra thật bôi bác.
Lúc này, kim la bàn trên đồng hồ đeo tay xoay điên cuồng, bất luận là gió hay la bàn đều đang tuyên bố: Nơi đây là trung tâm khí tràng của đồi núi.
Không biết tại sao, Bạc Nam rất chắc chắn Trúc Ngọc Tâm sẽ xuất hiện trên đỉnh núi này.
Không đúng...
Hẳn lại men theo ria vách núi bước đi, một bên là vách núi cao chót vót, một bên là đất đá không quá vững chắc, có vài lần nguy hiểm chỉ một bước nữa là đạp vào khoảng không.

Theo bước đi của hắn, đất đá vỡ nát lăn xuống vách núi, tiếng vang như có như không từ bên dưới vọng lên, quanh quẩn bên tai hắn.
Đột nhiên hắn ngừng một lát, dòng tai nghe ngóng, lộ ra ý cười sâu xa, sau đó lập tức nhày xuống dưới.
Lần này nhảy xuống, hẳn không ngã xuống vách núi, mà an ổn rơi xuống một khoảng đất chỉ rộng nửa mét vuông.

Hắn khống chế thân thể ngả về sau, tựa lên vách núi giảm bớt xung lực, lúc này mới lộ ra biểu cảm vừa lòng thỏa ý.
Hắn nói mà, vách núi cao bốn năm chục mét, hẳn nghe được tiếng vang mới là lạ.
Quả nhiên còn một động thiên khác.

Bạc Nam bỏ ba lô xuống, lấy ra túi bột mì từ bên trong đổ hết xuống chân, bột trắng như tuyết
rơi là tả, nhưng không rơi xuống đất mà chuyển động quanh người Bạc Nam, gần như che khuất tầm nhìn của hắn.
Tận dụng cơ hội này, khi tràng của Bạc Nam lấy hắn làm trung tâm, cứng rắn lan rộng ra, cưỡng chế phá vỡ khí tràng của Tiểu Thanh Sơn, khuấy động nơi đây hỗn loạn như vũng nước dục.
Ngay lúc này bột mì ầm ầm nổ vang, hình thành màn sương dày bao phủ lấy hẳn.
Bạc Nam hơi nâng một tay lên, rồi áp xuống dưới, bỗng nhiên khí tràng của hắn va chạm một vật, thứ đó vững chắc kiên cố bất động như núi, hiển nhiên là...!khí tràng của sông núi.
Vạn vật có linh, vật bên ngoài muốn xâm phạm đều phải chịu sự phản kháng của "dân bản xứ, hoặc có thể nói đó là ý trời thâm sâu không thể nhìn thấu.

Chân lý của phong thủy là: Đi khắp chân trời góc bể tìm thứ mình cần, muốn đạt được lợi ích luôn không dễ dàng.
Bạc Nam mi mày không động, một tay nâng lên cao, nhưng không vội áp xuống.

Nói tới điểm huyệt, điều Bạc Nam phiên chán nhất là điểm huyệt sông núi, đây là cuộc đấu tranh lâu dài, không phải chuyện có thể giải quyết trong một hai phút.
Nhưng, cũng không lâu như thế!
Gió xung quanh chợt trở nên ác liệt, gần như thổi ra tiếng rít gào phẫn nộ điên cuồng, đô leo núi rộng rãi của Bạc Nam bị gió thổi phần phật, thân thể hắn lại bất động, tóc trên đầu cũng an tỉnh nằm đó, như thể hoàn toàn không bị cuồng phong ảnh hưởng.
Khí của sông núi càng lúc càng mạnh, chậm rãi bao trùm mọi thứ, khí tràng quanh hắn bị bóp méo, bị đánh tan, bột mịn phiêu tán trong không trung ghi lại khoảnh khắc này một cách chân thực, không ngừng tụ hợp rồi lại không ngừng phân tán.
Qua một lúc, hoặc có lẽ chỉ mới một giây, Bạc Nam bỗng chụm năm ngón tay lên lòng bàn tay, vùng rìa của khoảng đất dưới chân nổ tung vang dội, trong mắt hẳn rộ lên mấy phần ý cười, lần nổ này, là thời điểm sông núi bất ổn!
Trong nháy mắt, một bàn tay khác của hắn cầm viên đá Thái Hồ đâm xuyên nền đất, giữa đá Thái Hồ và khoảng đất trồng không nảy sinh phản ứng gì, nhưng hẳn lại như đang đấu tranh với thứ gì đó.


Ngay thời khắc ẩn viên đá vào mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán hần, ngưng tụ thành từng hạt, rơi xuống nền động thiên.
Đồng thời ngay lúc ấy, chỉ nghe "rắc" một tiếng, đá Thái Hồ tựa như bút đao khoét lên nền đất, phút chốc gió ngừng thổi.
Hắn nhìn vào điểm trắng lờ mờ trên núi đá - điểm huyệt thành rồi.
Đá Thái Hồ trong tay Bạc Nam hóa thành bột phẩn, rào rào rơi xuống.
Hắn thầm lắc đầu trong lòng, lồng ngực thấy hơi phiền muộn.

Đá Thái Hồ này vốn là vật liệu thừa, bị hắn lấy làm bút đao liền trở thành phế liệu trong phế liệu, bây giờ bỏ đi cũng nằm trong dự đoán.
Hắn không khỏi cảm thán, nếu pháp khí trước đây còn thì tốt rồi, chỉ một ngọn núi nhỏ, dùng pháp khí chẳng phải sẽ thu phục dễ như ăn cháo, không tới mức khiến hắn bị vài vết thương nhỏ này?
Xem ra luyện chế pháp khí quả thực là chuyện lửa xém lông mày.
Có điều bây giờ hắn còn vài chuyện cần hoàn thành, long mạch đã hiện, huyệt đã điểm, theo quy tắc trong giới phong thủy, nơi này đã thuộc về hắn, phàm là thầy phong thủy hiểu ít quy tắc thì sẽ không động đến.

Nhưng hẳn không đặt an toàn của bản thân và người nhà lên lương tâm kẻ khác, ra tay tàn nhẫn chút thì hơn.
Hắn lấy ra hai viên đá Thái Hồ chứa khí tràng của Âm Ngư nhiều nhất, đúng lúc dùng tới.
Một luồng khí toát ra từ đầu ngón tay hẳn, vừa vặn khoét một lỗ nhỏ trên điểm trắng, âm cực vì dương, dương cực vì âm, hắn vừa đặt hai viên đá Thái Hồ xuống, hai luồng khí tràng của chúng tràn ra, hòa lẫn vào nhau.
Khí của sông núi từ trong huyệt lan rộng, bị lây nhiễm hai luồng âm khí, trong mắt người thường chỉ thấy sương trắng dần tàn ra, khuếch tán khắp nơi.

Bạc Nam trong lòng khẽ động, nhân lúc chúng đang lan tỏa thì trộn lẫn khí tràng của mình vào, dẫn dắt chúng khuếch tán theo chiều hướng cực kỳ bá đạo.
Nước là âm, không bao lâu nữa, sẽ tới lúc trời mưa.
Đây xem như là bố cục phong thủy nhỏ, nhưng Bạc Nam không dừng lại ở đó.
Đợi một thời gian, khi phong thủy bước đầu hình thành thì biệt thự trên núi hắn muốn xây
cũng gần hoàn thiện, biệt thự ở núi là dương, nơi đây là âm, âm dương tương sinh mới thích hợp.


Sau này có cơ hội sẽ tìm một pháp khí cực âm, thế chỗ cho hai viên đá phế liệu, tới lúc đó ngọn núi này của hắn sẽ là nơi phong thủy bảo địa tốt nhất.
Ân, đợi xây xong biệt thự trên núi hẳn có thể động tay chân rồi, nơi này có không ít địa điểm tốt, bày mấy cách cục lồng vào nhau cũng không tồi?
Bạc Nam từng xem qua một quyển sách cổ, trên đó ghi lại, thời xưa có một vị quốc sư đã tu sửa long mạch của triều đại thành đại trận gồm nhiều cách cục lồng vào nhau, không chỉ trấn ấp được long khiến triều đại tồn tại lâu dài, thậm chỉ sau này còn hủy toàn bộ long mạch của triều đại đó.

Có thể nói lật tay tạo gió, phất tay tạo mưa, khiến Bạc Nam khao khát hưởng tới.
Nhưng lúc đó hắn luôn bị đuổi giết, mỗi khi tới một nơi đều vội vàng đến vội vàng đi, làm gì còn sức bày cục cho cả ngọn núi? Bây giờ ngược lại có cơ hội.
Không vội, hắn thong thả làm là được.
"Sư phụ, thương thể của người chưa khỏi, hay là để con đi đi.." Lý Băng diu Cao Trường Đông từng bước leo lên núi, đau lòng nói: "Vừa rồi đi đường vòng tránh né bảo an đã rất vất vả.."
"Không được, ta nhất định phải đi." Cao Trường Đông híp mắt đánh giá ngọn núi: "Ta đã nhìn chằm chằm ngọn núi này hai năm, khi tràng của nó càng lúc càng lạ, chắc chắn có dị bảo sắp xuất thế! Mấy bảo an lúc nãy rất đáng nghị, nếu không đi ta sợ có kẻ nhanh chân giành trước!"
"Không tới mức đó đâu? Chẳng phải bọn họ nói xây dựng biệt thự nghỉ dưỡng trên núi sao?"
“Người biết cái gì? Mấy thứ này.." Cao Trường Đông chưa nói hết lời, đột nhiên thay đổi sắc mặt, túm Lý Băng lên chắn trước người mình.

Đáng tiếc hắn bị thương nặng, chưa kịp kéo Lý Băng ra trước thì cả hai đã kêu lên đau đớn, giống như bị thứ gì tàn nhẫn đánh vào ngực, văng ngược ra ngoài, thắt lưng va đập mạnh lên thân cây.
Hai người sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc Lý Băng vẫn đỡ cho hắn một phần công kích nhỏ, bị thương nghiêm trọng hơn, nôn ra ngụm máu đen liền hôn mê.
Cao Trường Đông nhếch nhác thê thảm muốn bò dậy, nhưng cổ thế nào cũng không bỏ nổi, lúc nãy hẳn nghe thấy tiếng nứt vỡ giòn tan, sợ là gãy xương chỗ nào rồi.
Hắn nằm bỏ trên đất, ánh mắt hung ác nhìn đỉnh núi: "Là ai? Là ai lại đến trước một bước! Thủ này ta nhất định phải báo!"
Chấn động vừa rồi là khí tràng tràn ra từ bố cục phong thủy mới hình thành, thủ đoạn của chủ nhân nó phải cay độc thế nào mới tạo ra kết quả này!
Không trung vang tiếng đùng đoàng, mây đen ùn ùn kéo đến, che khuất ánh mặt trời, xung quanh dần trở nên âm u.
Lại một tiếng sét đánh, thế giới bị tầng sa mỏng mơ hồ bao phủ.
Trời đổ mưa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận