Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Làm Cá Mặn


Bạc Nam vốn cho rằng mình sẽ ngủ một giấc dài, nhưng đồng hồ vừa sang bảy giờ được một giây, hẳn đã mở mắt, thân thể không quen dậy muộn, tinh thần đã quen với đồng hồ sinh học như vậy, không hề có dáng vẻ mỏi mệt.Ở dưới lầu Bạc Vị Bình đã thức dậy, vừa ăn sáng vừa xem máy tính bảng, nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn, trợn mắt liếc hắn: "Ôi, hôm nay mặt trời mọc đắng tây à?"
Bạc Nam mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, ngồi xuống cạnh ông nói: "Hôm nay trong nhà không phơi quần áo, nói không chừng trời sắp hạ mưa đỏ."
Bạc Vị Bình: "Biến biến biến! Sao ông đây lại sinh ra thằng nhóc thổi không biết xấu hổ như con chứ!"
Bạc Nam tự múc cho mình một chén cháo, nghe câu mắng người quen thuộc, cảm thấy thập phần vui vẻ, Bạc Vị Bình thấy hắn mặt mày ngậm ý cười, cũng không nhịn được cười theo: "Không phải nói ra ngoài chơi à? Sao lại đột nhiên quay về rồi."
"Chơi đủ rồi nên về thôi." Bạc Nam cười nói: "Lại không phải đi học, còn không thể đi chơi một lần sao?"
Bạc Nam đến trường sớm hai năm, năm nay hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp.
"Chơi cái gì mà chơi?" Bạc Vị Bình thấy hắn tự hào đắc ý liền tức giận: "Ba sắp xếp cho con rồi, bắt đầu từ mai con sẽ đến công ty làm việc cùng anh, trước tiên làm thư ký cho anh con hai năm, sau đó thăng chức cho con tự đi quản lý một chi nhánh của công ty."
Bạc Nam theo bản năng nói: "Ngày tháng đó của anh con đến chó cũng không.."
Nói được một nửa, Bạc Nam không nói nữa, Bạc Nghi Chân vừa hay từ trên lầu bước xuống, nhướng mày: "Chó cũng không làm sao? Ba, con thấy không cần đợi tới mai, hôm nay luôn đi..

Ăn cơm trước, ăn xong anh mang mày đến công ty làm việc."
Bạc Nam: "..

Không đi được không?"
"Mày nói xem?" Bạc Nghi Chân nhàn nhạt hỏi ngược lại hắn.
Bạc Nam dùng đầu lưỡi quét qua hàm trên, nhìn nhìn ba mình như thợ săn rình mồi, lại nhìn anh trai vào vai người thợ săn thứ hai, nhất thời có cảm giác lúng túng bất lực, hắn giơ hai tay đầu hàng: "Được thôi."
Nói đại cho qua cửa này rồi tính.
"Đây là Bạc Nam, thư ký trợ lý, Trương Lê, cậu sắp xếp chỗ ngồi làm việc cho hắn - Bạc Nam, theo anh vào đây." Bạc Nghi Chân dặn dò trợ lý của mình một câu, quay người lôi kéo hắn vào phòng làm việc, cũng không cần Bạc Nam làm gì.

Đùa à, hắn mới vào làm, sao có thể cho tiếp xúc ngay với sự vụ ở công ty, việc chính của Bạc Nam trong vài tháng tới là ở bên cạnh quan sát anh xử lý mọi chuyện, tiện thể để hắn bưng trà rót nước hay chân chạy vật gì đó.
"Vâng, thưa Bạc tổng." Trương Lê đáp một tiếng, thập phần khách sáo gật đầu với hắn, sau đó đi thu xếp.
Bạc Nam không thèm ngó phòng ngoài, xông thẳng vào phòng nghỉ của anh hắn: "Anh, em ngủ bù đây, anh làm việc trước đi."
Bạc Nghi Chân nhướng mày nhìn hắn, nói: "Buổi tối có tiệc rượu, mày theo anh tới đó."
Ý muốn nói, ngủ bù cho tốt, tối nay làm việc.

"..

Biết rồi." Phanh một tiếng, Bạc Nam đóng lại cửa lớn phòng nghỉ, nằm lăn ra giường lướt điện thoại, hắn đăng nhập vào một diễn đàn, trả lời ít nhất mười câu hỏi mới xem như đăng ký thành công, sau đó gửi đi một đề nghị: [ Thu mua gỗ sét đánh với giá ba triệu tệ, chi tiết xem bên dưới.]
Hắn mô tả một chút chất lượng và kích thước cần thiết của gỗ sét đánh, ngẫm nghĩ một lát, lại nhảy khỏi giường mở cửa: "Anh, cho em tiền, em hết tiền rồi."
Bạc Nghi Chân bị cắt ngang lúc đang bàn chuyện cũng không tức giận, ngược lại hơi nâng cằm, ý nói mình đã biết.
Bạc Nam ước tính một chút số tiền mình cần để chế tạo pháp khí, thực ra hắn có thể tự thu gom vật liệu, nhưng thời gian gấp rút, nên mua vài thứ dùng tạm đã: "Trước tiên đưa em hai mươi tỷ? Nếu thiếu sẽ nói anh sau."
"Mày cần nhiều tiền vậy làm gì?" Bạc Nghi Chân biết tiền gửi ngân hàng của Bạc Nam cũng khoảng tầm đó, thực ra là nhiều hơn, nhưng cổ tức của công ty do bộ phận ngân sách chuyên nghiệp quản lý, trước năm hai mươi lăm tuổi Bạc Nghi Chân sẽ không giao cho hắn, đây là quy tắc trong nhà.
Bạc Nam nghĩ nghĩ: "Mua xe."
"Nói thật."
"Đầu tư." Bạc Nam đáp: "Hai mươi tỷ xem như cổ phần của anh, tỷ lệ lợi nhuận một năm 40%."
Bạc Nghi Chân nhướng mày: "Không đạt được lợi nhuận thì sao?"
Bạc Nam cười nói: "Thì anh lỗ khô máu."
"..

Được." Bạc Nghi Chân chưa nói hết lời, cửa phòng nghỉ đã đóng lại, Bạc Nghi Chân thì thầm: "..

Nhãi ranh này."
Trợ lý: "..."
Cho nên bây giờ hắn có thể nói chuyện được chưa?
Bạc Nam mở điện thoại xem, đề nghị vừa gửi đi đã có người tương tác.
[ Lầu 1: Tôi chi ba triệu không trăm mười nghìn tệ mua cùng loại gỗ sét đánh.

]
[ Lầu 2: Lầu trên đừng ồn ào, tôi chi ba triệu không trăm hai mươi nghìn tệ.


]
[ Lầu 3: Há, một đám quỷ nghèo, tôi chi mười triệu tệ.

]
Giá thu mua gỗ sét đánh này quả thực hơi thấp.
Gỗ sét đánh đúng như tên gọi, là cây cối đã bị sét đánh, nhưng trong quá trình đó cũng có vài thứ cần lưu ý.

Gỗ sét đánh tốt nhất là loại làm từ gỗ đào, gỗ đào vốn có tác dụng ngăn tai họa đuổi tà ma, lại thêm thiên lôi cực kỳ mạnh mẽ và giàu dương khí, là bảo bối trăm năm khó gặp, không cần bày bố phong thủy gì cả, mua về để trong nhà, cái khác không nói, nhưng trấn giữ nơi ở thì không vấn đề.
Nếu là loại gỗ khác thì chất lượng sẽ giảm một bậc, loại gỗ hơi dính chút âm khí chất lượng lại giảm thêm một bậc.

Nếu gặp phải cây hòe, cây liễu lâu năm làm thành gỗ sét đánh, vậy đó chính là vật chí dương chí âm, còn hiếm lạ hơn so với gỗ đào.

Nhưng - người bình thường không dùng cái đó, không giống như gỗ đào, người ngoài nghề không hiểu biết mua về có thể dùng ngay, đồ vật này nếu không qua quá trình xử lý mà trực tiếp dùng, nói không chừng sang hôm sau cả nhà dắt nhau lên đường.
Cái Bạc Nam muốn là loại làm từ gỗ đào hoặc cây liều cây hòe gì đó, hai loại này hằn đều dùng được, hẳn không đi tranh luận với cư dân mạng về mấy thứ này, chỉ bổ sung một câu: Giao dịch thành công gửi kèm một đại cách cục.
Tiếp theo là đợi có người bằng lòng cắn câu, nếu không phải hắn nghèo, hắn cũng muốn ném đi hai ba ngàn vạn tiêu pha.
Lại không biết câu này của hắn đã dấy lên một trận gió tanh mưa máu trên diễn đàn, đại cách cục, cái gì mới gọi là đại cách cục?
Không đạt tới tầm cỡ như quan lớn hoàng gia không phú thì quý, sao có thể gọi là đại cách cục?
[ Lầu 11: Lẽ nào người mới đều là quái vật? ]
[ Lầu 12: Ù uôi, xoa xoa tay.

Jpg, ai có gỗ sét đánh nhanh chân đến bán, tôi đợi xem đại cách cục mở rộng tầm mắt! ]
[ Lầu 13: Nếu ngày nào đó chủ thớt mua được hàng nhớ vào đây báo một tiếng bình an, nếu không tôi có lý do hợp lý để nghi ngờ, cậu đã bị đương sự hắt nước bùn nhấn chìm xuống biển.

]

Bạc Nam lười đôi co cùng bọn họ, hắn mở file tài liệu, chậm rãi ghi chú lại vài thiên tài địa bảo xuất thế mà mình còn nhớ.

Bây giờ không giống lúc trước phải kiếm tiền dựa vào việc giết người, có vài thứ chỉ người đủ năng lực mới lấy được, nếu biết trước thì không có lý do bỏ lỡ.

Nếu không nhớ được thì đó là trời không cho lấy, hẳn không cưỡng cầu.
Điểm đến đầu tiên là phiến rừng trúc trên vùng đồi nhỏ tại ngoại thành, hắn nhớ có một cây Trúc Ngọc Tâm sắp xuất thế, tới đây hẳn phải đi canh chừng.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, Bạc Nam bỗng nhiên ngẩn người, gương mặt lộ ý cười nhàn nhạt.

Hắn yên lặng lắng nghe, không cần biết là âm thanh gì, nhưng Bạc Nghi Chân ở ngoài phòng, là Bạc Nghi Chân còn sống sờ sờ, với hắn mà nói như vậy là đủ.
Có lẽ thực sự ở trong tình cảnh quá an nhàn, hắn hiếm khi thấy hơi buồn ngủ, đặt lưng lên giường liền thiếp đi.

Trước khi ngủ mất còn nghĩ, đợi khi tỉnh dậy sẽ thiết lập phong thủy cho phòng làm việc của anh hẳn..

anh trai phát tài phát lộc, hắn cũng có nhiều tiền để tiêu.
Đêm xuống.
Dù Bạc Nghi Chân đã dặn đi dặn lại, nhưng sau khi vào hội trường không lâu, Bạc Nam vẫn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng tới khu ăn uống, hắn thật không đủ kiên nhẫn cùng mấy người kia xã giao, hơn nữa nói trắng ra là, nhà hắn không cần hai người làm chủ.
Chỉ cần có hẳn ở đây, gia đình hẳn sẽ không rơi vào tình cảnh chỉ còn lại duy nhất mình hẳn.
Không có chuyện ngoài ý muốn.
Bạc Nam tùy ý nhét cho mình một mồm đồ ăn, ánh mắt dạo qua khuôn mặt của những người trong hội trường, đánh bàn tính xem nên giải thích với anh hẳn thế nào về chuyện mình muốn đi nghỉ phép ở ngoại thành kể từ ngày mai.

Ngồi xổm canh me Trúc Ngọc Tâm, chuyện này ít cũng phải mười ngày nửa tháng.
Đột nhiên, dòng suy nghĩ của hắn bị cắt đứt - người quen cũ nha.
Bạc Nam nhẹ mỉm cười, đi về phía người kia.
Đó là một người đàn ông nho nhã tầm bốn mươi tuổi, ra vào nơi này đều là người khoác tây trang giày da, đương nhiên người kia cũng không ngoại lệ, tây trang xanh nhạt phối với gương mặt nhã nhặn của hắn, mang vài phần khí chất thành thục khiến các cô gái tim đập như trống.

Thao tác của Bạc Nam rất lỗi thời, cũng rất hữu hiệu.

Hắn đi đến giả vờ bất cẩn đổ hết ly rượu đỏ lên người đối phương, sau đó lập tức áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận.."
Ngay tức thì, người đang trò chuyện với đối phương liền trách cứ: "Cậu làm sao vậy hả? Đây là Giang thị.."

"Không sao." Giang Liên ngắt lời hắn, ôn hòa nói với Bạc Nam: "Lần sau chú ý hơn là được."
Bạc Nam rũ mi mắt, dáng vẻ sống sót sau tai nạn: "Quần áo bị dơ rồi, hay là lên lầu tôi giúp ngài xử lý một chút?"
Giang Liên ngừng một lát, tức khắc hiểu ý của Bạc Nam, hắn đánh giá Bạc Nam một chút, sau đó cười nói: "Tôi còn phải bàn chuyện làm ăn, để lần sau đi."
Thành công.
Bạc Nam giả vờ ngượng ngùng cúi đầu, quay người rời đi, quả nhiên không lâu sau, có người bước tới đưa thẻ phòng cho hắn, nói là Giang tổng đợi hắn ở tầng mười tám.
Bạc Nam cười cười nhận lấy, lại ngừng bước trước cửa phòng.
Giang Liên, là một trong những kẻ gây áp lực cho nhà hằn ở kiếp trước, hắn kiếm lại một ít lợi tức trước cũng tốt.
Cho nên Bạc Nam mới giả bộ câu dẫn, chủ
yếu là muốn để vị Giang tổng này đơn độc ở một nơi, nếu không như thế, làm hại đến người vô tội thì lại quá đáng.
Hắn nhẹ mỉm cười, tránh đi camera giám sát, vứt xuống một cái nĩa vừa tiện tay lấy được trong bữa tiệc.

Hắn đặt tay lên cửa phòng, bấm đốt ngón tay rồi gõ một cái, coi như xong rồi.
"Nĩa" đồng âm với "nghẽn" (* trong tiếng Trung hai từ này đồng âm), lại có một ít khí tràng của hắn, chỉ cần Giang tổng đi qua nơi này, là đủ để hơi thở tên kia bị tắc nghẽn.
Về phần nghẽn ở chỗ nào..

Là ở tim hay ở tứ chi, phải xem số phận của Giang tổng rồi.
Mấy thủ đoạn nhỏ này Bạc Nam sử dụng vô cùng thành thạo, có những lúc phần mộ tổ tiên của đám người kia cất giấu long mạch quốc gia, hắn có đại cách cục cũng không có chỗ phát huy, tóm lại vẫn dùng thủ đoạn nhỏ nhiều hơn.
Rất nhanh có tiếng động truyền ra từ trong phòng, ngay khi Giang Liên vừa mở cửa, Bạc Nam liền dùng khí tràng ngáng chân hẳn, thân hình Giang Liên lảo đảo một cái, lập tức cứng đờ người té xuống, cán nĩa nằm trên ngực hắn.
Xem ra vận may của Giang tổng không ra sao cả.
Bạc Nam sờ sờ khóe mắt, vờ vĩnh cúi người xem xét Giang Liên, nhưng thật ra là cho camera nhìn thôi: "Giang tổng ngài không sao chứ?"
Giang tổng ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh trên đất, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Đúng lúc này, có người mở cửa bước ra từ phòng bên cạnh, y thấy Giang tổng nằm trên mặt đất cùng Bạc Nam, nhăn mày hỏi: "Thế nào rồi?"
Bạc Nam nhìn thấy người tới, lòng hơi hoảng hốt, người trước mắt mày kiếm mắt sáng, tướng mạo đẹp, khí chất thanh nhã cao quý, đã có thể nhìn ra phong thái chỉ trích Phương Tù của y ở mười mấy năm sau.
Hắn treo lên dáng vẻ tươi cười, ôn tồn nói: "Người này ngã một cái, liền hôn mê..

phiền cậu giúp tôi trông chừng một lúc được không, tôi đi gọi người lên giúp đỡ.
Bách Diệm Quy nhìn người trẻ tuổi trước mắt, lòng hơi trầm xuống, hắn cười cái gì? Giang Liên ngã rồi, hắn vui lắm sao? Là do hắn làm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui