" Anh nói thế là không đúng rồi.
"Bạc Nam cười đáp:" Chất liệu này rất cổ xưa, nhưng chẳng phải bị mẻ từ lâu đời sao? Vết mẻ lâu đời thì đã bao lâu không được dùng đến rồi, dù ở thời Dân quốc cũng là dành cho quan chức cấp cao của hai bên..
Nào đến lượt chúng ta mua bán? "" Không thể nói thế..
" Hai ngàn mốt! "Bạc Nam ngắt lời:" Cho anh
thêm một trăm tiền thuốc lá, anh xem ổn không?"
Lúc này Bạc Nam đã đóng gói xong ba mươi mấy món đồ, tất cả ba túi:" Không được thì tôi đi đây! "
Chủ sạp cắn răng:" Được! "
Bạc Nam nhanh chóng lấy điện thoại ra thanh toán, một tay giao tiền một tay nhận hàng, hai bên đều cảm thấy kiếm được khoản hời, nhất thời bầu không khí thập phần hòa hợp.
Đúng lúc này, đột nhiên có người lên tiếng chế nhạo:" Ồ, đây không phải là Bạc nhị thiếu à? Sao lại thảm hại đến mức tới chỗ này buôn bán đồ cổ? Thế nào, anh trai cậu muốn lấn sân sang lĩnh vực văn vật? "
Bạc Nam nâng mắt nhìn qua, đối phương là người trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi, hắn cẩn thận ngẫm nghĩ mới nhớ ra đây là ai - trước đây khi còn đi học ở trường, người này luôn ngứa mắt hắn, cứ tới chỗ hắn kiếm chuyện, lúc đó tính tình hẳn như bao thuốc nổ, thậm chí hai người từng lén tìm chỗ quyết đấu.
Đương nhiên, Bạc Nam đánh thẳng.
" Liên quan quái gì đến cậu, Tiền thiếu.
"Bạc Nam thong thả đứng dậy:" Cơn gió nào thổi ngài tới đây? Không phải là cố ý đến tìm tôi chứ?"
" Có cái quần, bổn thiếu gia không rảnh! Cậu là cái định gì.
"Tiền thiếu cười lạnh, quay người vung nằm đấm với chủ sạp kế bên:" Đậu xanh nhà mi, dám bán hàng giả cho thiếu gia tôi! Khiến bổn thiếu gia mất mặt, hôm nay phải dạy dỗ mi một bài học."
Cú đấm này đến một cách bất ngờ, phản xạ đầu tiên của Bạc Nam là dùng khí tràng bao bọc bản thân, miễn cho khắc sau bị đâm một đao.
Chủ sạp kế bên vốn đang mỉm cười xem màn đối chọi gay gắt giữa hai người trẻ tuổi bất phàm, không ngờ ngay giây sau nắm đấm của người ta đã đáp lên mặt mình.
"Lão Trần!" Chủ sạp Trần lập tức ngã cắm đầu xuống đất, khiến người vừa bán đồ cổ cho Bạc Nam kinh hô ra tiếng, vội lao đến đỡ người.
Tiền thiếu nở nụ cười châm biếm ra vẻ thanh cao khiến người chán ghét, tên này xoay xoay cổ tay, bước tới phía trước đạp đổ gian hàng của người ta.
Mấy món hàng trên sạp bay tứ tung, mọi người hóng hớt xung quanh đều vô thức lùi về sau, họ không muốn bị thương vì mấy miếng sắt vụn này, không đáng.
"Lão Trần, Tiền Trình tao xem như là tin tưởng mày." Tiền thiếu cười lạnh: "Mày nói là bình tưới hoa bằng sứ men xanh từ thời Minh, giá hai triệu tệ, tao không hề do dự chi tiền, bảo đưa tiền mặt thì đưa tiền mặt, mày lại bán cho tao thứ rác rưởi gì? Món nợ này không dễ dàng bỏ qua như vậy!"
Lão Trần được đỡ dậy, hắn đưa tay bụm mắt phải, bên mắt còn lại lóe ánh nhìn sắc bén: "Tiền thiếu nói vậy là có ý gì! Cậu bảo muốn tìm bình sứ men xanh thời Minh, nên tôi tìm cho cậu, đó là hàng thật! Hôm nay cậu ầm ỹ gây chuyện là muốn làm gì!"
"Tao có ý gì? Câu này tao phải hỏi mày mới đúng!" Tiền thiếu ngoắc ngoắc ngón trỏ, vệ sĩ bên cạnh mở ra hộp quà đang cầm trên tay.
Tiền thiếu lấy từ trong đó ra một bình hoa lớn cỡ hai bàn tay, nằm lấy cổ bình dứt khoát ném lên đầu chủ sạp Trần.
Âm thanh giòn tan vang lên, bình sứ Thanh Hoa vỡ tan tành trên vai lão Trần: "Tao mua về làm quà chúc thọ cho ông cụ trong nhà, mẹ nó mày lại bán cho tao bồn tiểu nam thời phong kiến!"
Không phải Tiền Trình không ngắm chuẩn lên đầu lão Trân, mà do lão Trần kịp thời tránh đòn nên chỉ bị đập trúng vai.
Lão Trần hít một ngụm khí lạnh, nhưng chẳng hề có vẻ hoảng sợ không nói thành lời, ngược lại hiên ngang đứng thẳng sống lưng: "Tiền thiếu, tôi kính trọng ông cụ nhà cậu là người tiếng tăm vang dội, việc buôn bán anh tình tôi nguyện, tôi đã nói với cậu đó là bình tưới hoa! Là bình tưới hoa, cậu nói không vấn đề gì, tôi mới bán cho cậu! Vì sao hôm nay cậu lại tới đây gây chuyện?"
"Bình tưới hoa biến thành bồn tiểu! Lẽ nào đây là lỗi của tao?" Tiền Trình ăn miếng trả miếng nói.
Hôm nay tên này cố ý đến quậy vào buổi sáng, cốt là để đập bảng hiệu nhà người ta, để lão Trần sau này không dám buôn bán ở Tô thị nữa!
Tuy chủ sạp Trần bị đánh là một câu chuyện buồn, nhưng Bạc Nam vẫn không nhịn được bật cười.
Bình tưới hoa là tên gọi nhã nhặn của "bô nước thánh" thời xưa, thông thường chỉ có quan to hiển quý mới dùng, bọn họ ghét bỏ bô bằng vàng bạc quá dung tục, bèn tìm người làm ra bình sứ Thanh Hoa.
Sứ Thanh Hoa thượng hạng trắng sáng như ngọc, khi "rót nước thánh" vào bình sẽ tạo ra âm thanh trong vắt động lòng người, vậy mới xứng với thân phận địa vị của các quan lớn.
Khi ấy bọn họ chê tên gọi bồn tiểu nghe thô thiển, mà miệng bình tưới hoa có hình giọt nước, nhìn giống với dụng cụ tưới hoa cỏ, nên mới đổi cách gọi thành "bình tưới hoa".
Tên gọi này không quá phổ biến, nó không được lưu truyền rộng rãi và chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, vì thế nên ít người biết đến.
Vừa rồi khi bình sứ nhỏ được lấy ra, Bạc Nam đã cảm thấy quái lạ, nghe danh xưng "bình tưới hoa" mới thông suốt mọi chuyện.
Đây là chỗ nào? Là chợ đồ cổ!
Hiển nhiên quanh đây có không ít người thạo nghề, nghe đến ba chữ kia đều âm thầm cười trộm, người mới vào nghề cũng không nhịn nổi cười thành tiếng sau khi được những người khác phổ cập kiến thức.
Hiện tượng bật cười tập thể này, chỉ cần có người mở màn thì rất khó dừng lại, tiếng cười không ngừng vang lên bên tai, khiến Tiền Trình càng thêm tức giận xấu hổ: "Các người -!"
Vệ sĩ đứng bên cạnh liền phối hợp xắn tay áo lên, phần lớn người không dám cười nữa, chủ sạp Trần bị người ta lật đổ gian hàng cũng không dám đánh trả, chỉ nói lý lẽ.
Nhìn mấy vệ sĩ kia xem, dân thường như họ không chọc nổi đâu.
Bạc Nam mặt mày hơi động, người khác không dám cười, nhưng hắn dám: "Tiền thiếu, bản thân mình kiến thức hạn hẹp lại đi trách người khác, không hay lắm đâu? Hàng không tốt cậu trả lại cho chủ sạp là được, bây giờ cậu đập vỡ đồ đạc, chẳng phải có hơi mất nhiều hơn được?"
Hơn nữa theo quy tắc của giới đồ cổ, chỉ cần tiền trao cháo múc, chuyện sau đó hai bên đều không liên quan đến nhau! Đừng nói bình tưới hoa mà Tiền thiếu mua là hàng thật, dù đó là hàng thủ công giả cổ hắn cũng phải nhận.
Đến tận cửa ẩu đả với người bán như thế, chỉ có thể nói: Hôm nay tên này ra ngoài quên mang não.
Chủ sạp Trần có thể lấy ra hàng thật trị giá hai triệu tệ, chẳng lẽ không có người làm chỗ dựa? Giới thượng lưu rất nhỏ bé, bất cứ nơi đâu, bất cứ việc gì trong vòng tròn này đều được lan truyền nhanh chóng.
Chuyện Tiền Trình làm hôm nay, có lẽ ngày mai mọi người trong giới đều biết.
"Bạc Nam, cậu im miệng cũng không ai bảo cậu câm!" Tiền Trình quay sang lườm Bạc Nam, Bạc Nam giơ điện thoại trong tay lên: "Tôi đã quay video lại, hay cậu thích nhìn thấy mặt mình trên mạng xã hội?"
Tiền Trình theo bản năng quét mắt nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đang chĩa camera về phía hắn, gân xanh trên trán bạo phát.
Đánh nhau ẩu đả chỉ cần không đánh chết người, không gây tàn phế thì không phải chuyện lớn, nhưng anh họ hắn làm chính trị, ở thời khắc quan trọng này nếu ra tay sẽ dễ bị người nằm thóp.
Tên này quăng ánh nhìn hung ác về phía Bạc Nam, nếu không có Bạc Nam dẫn đầu, đám người kia sẽ không dám lo chuyện bao đồng.
Đánh Bạc Nam lại càng là chuyện không thể.
Nếu chỉ hai người họ ra tay thì dễ nói chuyện, có điều Tiền Trình biết mình đánh không lại Bạc Nam.
Nhưng nếu để vệ sĩ ra tay, thì đó không chỉ đơn giản là chuyện đánh đấm giữa hai người trẻ tuổi nhìn nhau không vừa mắt, rất khó xử lý.
"Bạc Nam, cậu được lắm..
Cậu đợi đó cho tôi, tôi chống mắt xem cậu còn hống hách đến chừng nào, sau này đừng hòng quỳ xuống cầu xin tôi!" Tiền Trình cắn răng nghiến lợi nói: "Lão Lý, bồi thường!"
Vệ sĩ phía sau hắn đáp một tiếng, lấy ra xấp tiền từ trong túi ném đến bên chân lão Trần, nhìn độ dày hẳn là khoảng năm mươi nghìn tệ.
Bạc Nam thản nhiên nói: "Được thôi, hôm nào hẹn uống trà hay chơi bóng? Chỉ cần là Tiền thiếu chiêu đãi, đương nhiên tôi sẽ nể mặt."
Tiền Trình xoay người đi mất, căn bản không thèm phản ứng Bạc Nam.
Bạc Nam đầy thâm ý nhìn về hướng tên kia rời đi.
Ác ý trong mắt Tiền Trình vừa rồi, không đơn thuần là loại ác ý đối với người mình không có hảo cảm hoặc với đối thủ.
Khi ngứa mắt ai đó, người bình thường cùng lắm là muốn đánh người kia một trận, thấy hả hê khi người đó gặp xui xẻo, hoặc dứt khoát vu oan giá họa cho đối phương..
Nhưng Tiền Trình không giống vậy.
Hắn đã bắt gặp ánh mắt đó nhiều lần, những người nhìn hắn như thế đều muốn hắn chết..
không có ngoại lệ.
Đương nhiên Tiền Trình cũng vậy.
Hắn dời tầm mắt nhìn sang lão Trần, ánh mắt lão Trần có hơi dữ dằn, nhưng chủ sạp này kìm nén rất tốt, Bạc Nam nhìn lão Trần đánh giá, là một người tâm địa chính trực, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Mấy ngày tới tìm nơi nào đó tránh đầu sóng ngọn gió, Tiền Trình không phải người rộng rãi khoan dung gì."
"Cảm ơn Bạc thiếu." Lão Trần gật đầu, không nói thêm nữa, cúi người thu dọn những thứ vừa bị Tiền Trình đạp đổ.
Lúc này, đám người hóng hớt xung quanh mới mồm năm miệng mười bàn tán sôi nổi, có người phẫn nộ mằng Tiền Trình không hiểu quy tắc trong giới, có người mắng tên kia ỷ thế hiếp người, vài người giúp lão Trần thu dọn đồ đạc.
Bạc Nam cũng tiện thể nhặt giúp món đồ đồng thau rơi bên chân hẳn, mặt không biểu cảm đưa đồ kèm theo danh thiếp đã nhiễm khí tràng của mình cho lão Trần rồi đi mất.
Mục tiêu của hôm nay đã đạt được, hắn có thể về nhà.
Đêm xuống.
Lão Trần vừa nghe điện thoại vừa thu xếp hành lý: "Vâng, Dụ gia, Tiền thiếu đã nói vậy..
Đúng, là một vị thiếu gia tên" Bạc Nam "giúp tôi giải vây, Tiền thiếu gọi hắn là" Bạc thiếu ", hẳn là có quen biết."
"Chuyện của Tiền gia tôi đã biết, ồn ào thành câu chuyện cười lớn."
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một ông lão: "Bạc? Hẳn là thằng nhóc Bạc gia, tôi quen biết ba nó, không ngờ trúc xấu lại sinh ra măng tốt..
Cậu chịu oan ức rồi, đến Kim Lăng đi, Lục tử sẽ tới đón cậu."
"Cảm ơn Dụ gia." Lão Trần chân thành nói cảm ơn.
Oan ức này chỉ có thể nhịn, muốn trách thì trách hắn vận rủi, gặp phải chuyện xui.
Trời đất chứng giám, khi Tiền Trình tới mua đồ không hề nói mua để làm gì, tên kia lại nhiều lần nhắc đến bình tưới hoa, vốn cho rằng người tìm đến hắn chắc chắn là người rành nghề, cuối cùng ầm ỹ ra chuyện lớn như vậy.
Bây giờ nhận được tiền bồi thường, đến nơi khác tránh đầu sóng ngọn gió đã là kết quả tốt nhất.
Nếu không có Bạc Nam ở đó, dù hôm nay hắn bị đánh đến tàn phế cũng không tìm được người nói lý lẽ.
Dù người bên đường đều có video ghi hình, nhưng phải xem video đó nằm trong tay ai.
Sắp xếp xong hành lý, bên ngoài đã có xe đậu sẵn chờ hắn.
"Lão Trần, đi thôi!" Người tới đón là chủ sạp đã bán đồ cổ cho Bạc Nam, y vừa giúp đỡ chuyển hành lý vừa nói: "Chuyện xui rủi gì không biết.."
"Vận may không tốt." Lão Trần tay chân nhanh nhẹn: "Lão Lục, sao lại tới đón tôi, không sợ gặp phiền phức à?"
"Hửm, làm hàng xóm với nhau bảy tám năm, tôi mà sợ chuyện cỏn con này thì không phải đàn ông!" Lục tử chuyển bao hành lý cuối cùng lên xe, sau đó khởi động xe xuất phát, bọn họ định đi cao tốc suốt đêm, đưa lão Trần đến thành phố kế bên, khi trời sáng sẽ lên chuyến tàu đầu tiên đến Kim Lăng.
Lão Trần nhìn đèn đường lướt nhanh bên ngoài, không khỏi thở dài, may mắn hẳn không có vợ con, nếu không chẳng biết phải rời đi thế nào.
"Được rồi, đừng thở dài nữa, anh đây có một căn nhà để trống ở Kim Lăng, lâu ngày tôi cũng sợ đồ đạc trong nhà mốc meo hết, cậu đến Kim Lăng vừa hay giúp tôi trông coi.." Lục tử nói, mở xi nhan chuẩn bị rẽ trái vào trạm thu phí trên đường cao tốc.
Đúng lúc này, tiếng còi xe chấn động màng nhĩ vang lên, hai người vô thức nhìn sang phải, chiếc xe tải màu xanh nhạt đã chắn hết tầm nhìn của họ, đèn pha hai bên xe giống như đôi mắt loài rồng hung dữ, chói đến mức bọn họ không mở mắt nổi.
"Phanh -!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...