Lúc cô đọc tấu chương, toàn bộ hành trình đều nghiêng người sang một bên, hầu như không có liếc mắt nhìn anh.
“Bị dọa sợ rồi sao?”
Vừa đọc xong một cuốn, bỗng dưng nghe được hoàng thượng mở miệng hỏi thăm.
Giọng nói hoàn toàn lạnh lùng như trước đây, thâm trầm, giống như muốn kéo người khác vào vực sâu.
An Nhiễm hơi khựng lại, nghe ý ở trong lời nói này thì hoàng thượng cũng đã nghe những lời đồn ở bên ngoài rồi.
Tránh cũng không thể tránh, cô đành phải nhìn về phía anh, mím môi suy nghĩ một chút:
“Tôi không có bị doạ sợ.”
Cô không có nhát gan như vậy, bị dọa sợ là không thể nào.
Chính là những lời kia trong lúc lơ đãng lại tạo thành những hình ảnh không thể kiểm soát được ở trong não, thấy người thật, rất là xấu hổ.
Nhưng xấu hổ cùng sợ hãi là hai chuyện khác nhau.
Hoàng thượng là một người rất kỳ lạ, lần đầu gặp nhau, có vẻ như anh thích nhìn mọi người sợ hãi, có đam mê biến thái thích xem người khác khóc.
Cho nên, cô hơi do dự, có nên hùa theo đam mê không tốt của anh hay không, giả vờ sợ hãi khóc rống một trận.
Cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật.
Cô thật sự không khóc được, liền không làm khó chính mình.
Nói xong cô quan sát đến sự thay đổi trên nét mặt của anh, dựa theo ấn tượng của lúc đó, cô nói không sợ, chắc hoàng thượng sẽ tức giận.
Nhưng bây giờ, hình như cũng không có chuyện như vậy.
Anh không những không tức giận, mà còn hơi vui vẻ nữa chứ?
Kỳ Diêm hơi nghiêng người về phía trước, nhận lấy quyển tấu chương kia ở trong tay cô, vẽ một hình chữ thập lớn xuống, thuận miệng nói:
“Lần đầu tiên Trẫm gặp cô, đã cảm thấy, lá gan của cô rất lớn.”
Dường như cô vẫn luôn đứng ở bên ngoài trong mọi tình huống, giống như không quan tâm đến điều gì khác.
Anh giết người khác, hay là muốn giết cô, từ đầu đến cuối, cô đều chưa từng sợ hãi.
Cho dù, cô thật sự rất muốn sống sót.
Trong nháy mắt, anh nghĩ vớ vẩn là ở trong mắt của cô gái này, mạng người thậm chí không bằng những trái cây chất lượng kém ở trên bàn đá.
Thật là đặc biệt, một người liều mạng muốn sống, vậy mà lại không sợ chết.
Về việc tại sao hoàng thượng lại đối xử đặc biệt với cô hơn, An Nhiễm đã nghĩ tới vô số lý do, tuyệt đối không nghĩ tới, bởi vì lá gan của mình lớn nên lọt vào mắt của hoàng thượng.
Vẻ đẹp của cô không có cảm giác tồn tại như vậy sao?
Hai người ai cũng không có nhắc đến những tin đồn ở bên ngoài, trong điện yên tĩnh, dần dần chỉ còn lại giọng nói nhẹ nhàng của cô ngân nga.
Đêm khuya thanh tĩnh, những xao động ở đáy lòng, dần dần bình tĩnh lại bởi giọng nói của cô.
An Nhiễm cũng từ từ quên hết sạch những chỉ trích lung tung này, hiện tại cuộc sống của cô trôi qua cũng không tệ, mỗi ngày chỉ cần đi đến Sùng Chính Điện đọc xong tấu chương, thời gian còn lại liền có thể nằm ngửa.
Bây giờ tất cả nguồn cung cấp ở bên trong Thanh Phong đã tăng chất lượng cùng độ cao lên mức tương ứng, cô nằm trong phòng, cuộc sống rất tự do tự tại.
Có Cung Phi mời cô ra ngoài ngắm hoa, cho cá ăn, đánh cờ, không ai là không bị cự tuyệt.
Tả Quý Phi sai người đến mời cô tới bái kiến mấy ngày liền, cô cũng tìm cớ đẩy đi.
Các vị phi tần chuẩn bị xong vở kịch cung đấu lớn:......
Chỉ có thể diễn kịch một mình.
An Nhiễm không tiếp chiêu, hầu hết mọi người cũng chỉ dám tiếp tục đưa các loại thiếp mời tới, không ai thật sự là người không có mắt đi tới trước mặt cô để làm loạn.
Trừ một người, Tả Quý Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...