Mặt trăng đã đi qua nửa tuần, trống canh ba cũng đã gõ bốn phía có vẻ an tĩnh vô cùng. Hoa tặc ẩn thân trong bóng tối, vẻ mặt rất trầm tĩnh.
Hoa tặc dùng khinh công phi thân qua một cái cây gần đó, thế nhưng lại không phát ra bất kỳ một âm thanh gì. Sau đó thân người hắn thuật theo cây trượt xuống, không một tiếng động, đến tiếng gió cũng không nghe thấy, bò trên mặt đến đến trước bức tường bao của biệt viện, hơi vận nội công, cơ thể liền như một con rắn ven theo vách tường thẳng đứng trườn lên trên, thậm chí là đang trong lúc trèo tường, cũng không để lộ ra bất kì âm thanh nào.
Tất cả vẫn đang trong sự im ắng, hoa tặc bèn như một u linh trong đêm tối, trượt đến căn phòng của thiếu nữ một cách lặng lẽ, những chỗ mà hắn lướt qua, đến lá cây lùm cỏ đều không bị lay chuyển dù chỉ một chút.
Khi đên chỗ cửa sổ của căn phòng, bỗng hắn rút ra một cái ống tiêu, đục một lỗ nhỏ trên khung cửa sổ, thổi một luồng hơi vào.
Hắn đợi khoảng một khắc, sau khi chắc chắn thiếu nữ đã bị đánh thuốc mê. Sau đó, tay trái của hắn lấy ra một thanh đoản kiếm, móc ngược tay, đoản kiếm trượt một đường. Một tiếng *két* vô cùng nhỏ vang lên, cửa sổ mở rộng, hoa tặc lộn người một cách nhẹ nhàng, đã thấy đứng trong phòng. Không một tiếng động.
Tên hoa tặc nhẹ nhàng bước đến bên giường, đập vào mắt hắn chính là một thiếu nữ đang nằm ngủ, tuy không nhìn rõ khuôn mặt nhưng chỉ dựa vào dáng vóc và mái tóc đen bóng của nàng, cũng đủ thấy được nàng có sắc đẹp cỡ nào.
Thế nhưng không có thời gian để ngồi ngắm, tên hoa tặc liền đưa cánh tay to, rắn chắc của mình vòng qua lưng và khủy chân của nàng, ôm nàng vào ngực rồi nhanh chóng rời khỏi biệt phủ.
Tuy tay đang ôm một người nhưng tốc độ của hoa tặc vẫn rất nhanh, nếu người thường nhìn thấy thì chắc chắn đang tưởng mình gặp ma. Tên hoa tặc vẫn dùng tốc độ nhanh nhất của mình để ra khỏi Mạc thành, hướng về phía Nam hoa sơn trại mà đi.
Thế nhưng, hắn không biết rằng, thiếu nữ mà hắn đang ôm trong người, tuy hai mắt đã nhắm nghiền nhưng khóe miệng lại cong lên một nụ cười, có đắc ý, có khinh thường và có cả sự lãnh khốc.
……
- Lão đại về rồi!
- Lão đại thần công cái thế, không biết lần này là tiểu thư nhà nào?
- Ôi, nhìn nàng mà nhỏ nước dãi!
Thật không ngờ tên hoa tặc này lại chính là lão đại của Nam hoa sơn trại.
Khi hắn vừa về, cả đám thuộc hạ đi ra nghênh đón nịnh nọt, còn có một số kẻ nhìn vào thiếu nữ bằng ánh mắt dâm tà. Dường như cái lũ sắc lang này đã lâu không được chạm vào phụ nữ rồi. Thế nhưng tuy có một đại mỹ nhân trước mắt đây, nhưng không thể động vào. Trong lòng thầm uất ức.
Lão đại mở miệng, khàn khàn hỏi:
- Lão nhị ở đâu?
Một tên bước lên nói, nhưng ánh mắt vẫn không dời khỏi cặp ngực sữa căng tròn của thiếu nữ:
- Bẩm, nhị gia đang ở trong sơn động.
Lão đại ngật đầu một cái, sau đó lệnh cho chúng trở lại canh gác sơn trại. Còn bản thân thì hướng đến chỗ hang động mà đi, trên tay vẫn đang ôm thiếu nữ.
Bước vào trong sơn động, một nam nhân chừng ba mươi tuổi đang ngồi trước một lô đỉnh. Nam nhân này dáng người ốm yếu, làn da ngăm đen, khuôn mặt rất gian xảo. Nam nhân ốm yếu này chính là nhị gia của Nam hoa sơn trại.
Khi thấy lão đại đi vào, hắn liền đứng dậy, song nhãn hiện ra nét dâm tà nhìn thiếu nữ đang trong tay của lão đại, cung kính nói:
- Đại ca, ngươi về rồi. Hắc hắc, đại ca thật có mắt nhìn người, âm khí phát ra từ đứa con gái này thật tinh thuần.
Lão đại đặt thiếu nữ xuống một cái giường, sau đó quay qua hỏi tên nhị gia:
- Chừng nào mới đủ âm khí để luyện Thiểu âm đan.
Lão nhị cười hắc hắc:
- Nếu như là mấy lần trước thì ta đoán là cần phải bắt thêm khoảng hai ba đứa nữa. Nhưng hôm nay đại ca đem con bé này có âm khí tinh thuần thế này thì đủ rồi. Hai hôm nữa là đêm trăng tròn, là thời cơ thích hợp nhất để luyện ra Thiểu âm đan.
Lão đại gật đầu thỏa mãn. Thiểu âm đan này rất quan trọng đối với hắn. Lão đại hắn tuy nhìn bề ngoài chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng thực chất đã là một lão già gần bảy mươi rồi.
Vào một năm trước, trong một chặn cướp một đại công tử của một nhà quý tộc, vô tình có được một mảnh ngọc quý có hình thù rất lạ. Mà bản thân mảnh ngọc này lại phát ra một luồng khí rất dị thường.
Đoán rằng đây là bảo vật trân quý, tên lão đại liền tìm đọc rất nhiều cuốn sách. Cuối cùng tìm trong cuốn Thượng cổ thần binh mới biết được, mảnh ngọc này chính là thượng cổ kỳ ngọc thiên long ngọc hoành.
Thượng cổ kỳ ngọc Thiên long ngọc hoành xuất hiện vào thời điểm trung tâm đại lục bị rung chuyển, Hằng nguyên đại lục bị phân chia. Thiêng long ngọc hoành năm đó được thống lĩnh nhân tộc đoạt được, sau một thời gian tìm hiểu thì ông hiểu được, chỉ cần có Thiên long ngọc hoành thì tỉ lệ luyện đan thành công là chiếm đến chín thành. Phải biết rằng, một đan được sư chỉ cần nắm chắc tỉ lệ thành công được sáu thành đã là cực kỳ giỏi rồi. Thật không ngờ chỉ cần có Thiên long ngọc hoành làm vật trung gian, lại nắm chắc đến chín thành.
Thế nhưng, loại đan dược thông qua Thiên long ngọc hoành làm trung gian lại ẩn chứa một loại ma khí, thời gian đầu thì không sao, nhưng lâu dần lại làm biến đổi thần trí con người. Khi biết được việc này, vị thủ lĩnh nhân tộc vừa tức giận lại vừa hối hận. Tức giận là vì, bản thân mình lại luyện ra cái thứ tà đan ấy, hại nhiều anh em huynh đệ. Còn hối hận là vì kiến thức mình nông cạn, không biết được cái thứ tà binh ấy lại sử dụng nó. Cuối cùng, ông đã đem Thiên long ngọc hoành giấu đi. Nhưng thật không ngờ, mấy vạn năm sau, thứ tà binh này lại xuất hiện.
Đáng tiếc là trong Thượng cổ thần binh không có ghi lại việc này, chỉ ghi chép lại việc có Thiên long ngọc hoành làm trung gian thì nắm chắc được tỉ lệ thành công khí luyện đan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...