Một bóng người từ trong băng vụ bay ra, chính là Trịnh Thần Không. Khuôn mặt hắn tuy rằng vẫn vân đạm phong khinh như trước, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ nghiêm túc. Đừng nhìn hắn bỡn cợt với người khác, thực chất hắn không hề xem thường một đối thủ nào cả. Tính cách này hình thành từ khi hắn gặp Tinh Hồn – địch nhân không đội trời chung của hắn.
Khi đó, dù tu vi cao hơn, thực lực khủng bố hơn, Trịnh Thần Không vẫn để cho Tinh Hồn tẩu thoát. Từ sau đó, hắn đã tự rèn cho mình một tính cách cẩn thận, dù đó có là người thân hay bằng hữu của mình.
Sau khu phục dụng Bạo Huyết Đan, thực lực của Băng Hoàng thái tử trở nên cực kỳ khủng bố, ngay cả thân thể vô cũng cứng cáp cũng đủ khiến cho Trịnh Thần Không gặp khó khăn rồi. Chỉ là… vẫn không hiểu sao, Trịnh Thần Không trên môi vẫn giữ nụ cười tà mị, tựa hồ một con sư tử đang vờn con mồi của nó.
- Ngươi không thoát được đâu!
Bỗng từ phía sau lưng, giọng nói giận dữ của Băng Hoàng thái tử vang lên bên tai, Trịnh Thần Không kinh ngạc. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng gì thì nắm đấm to lớn tràn đầy sinh lực mạnh mẽ giáng thẳng vào người hắn. Trịnh Thần Không rên lên một tiếng, từ trên không trung rơi thẳng xuống đất, khói bụi mờ mịt bay tứ tung.
- Cướp đồ của ta, giết thuộc hạ của ta, bức ta phải dùng đến Bạo Huyết Đan, thù này không trả, Kim Băng Hoàng ta thề không làm người.
Băng Hoàng thái tử lăng không giữa bầu trời, mắt nổi đầy gân đỏ, thù hận trong lòng hắn như núi lửa phun trào. Hắn lấy ra pháp bảo Chí Hàn Ngọc Phiến, vận nguyên lực truyền vào trong, chỉ thấy Chí Hàn Ngọc Phiến trở nên to lớn, khí tức lạnh lẽo bao trùm cả không gian rộng lớn. Băng Hoàng thái tử trừng mắt nhìn Trịnh Thần Không đang đứng dậy từ trong đống đổ nát, lạnh lẽo quát:
- Trịnh Thần Không, đi chết đi! Băng Phong Vạn Lý!
Hai tay nắm chặt Chí Hàn Ngọc Phiến, rồi sau đó quạt một cái thật mạnh, kình phong cùng hàn mang hòa cùng làm một, tựa hồ như có vô số đầu băng điểu đồng loạt bay xuống đất, chỉ ngay trong giây lát, toàn bộ mặt đất biến thành một vùng đất trắng xóa, biến mọi thứ thành băng điêu.
- Đây chính là hậu quả dám chọc giận ta.
Dường như nộ hỏa vẫn chưa tan đi, Băng Hoàng thái tử trừng mắt nhìn xuống, rống lớn một tiếng. Thần thức phóng ra, hắn muốn dò xét xem, rốt cuộc Trịnh Thần Không đã chết chưa.
Bỗng ngay sau đó, giọng nói kiêu ngạo, kinh thường mọi thứ chậm rãi vang lên:
- Không hổ là một trong thập đại thiên kiêu, rất khác với những kẻ đã bị bản thái tử giết nha.
Khi băng vụ dần tan đi, từ trong màn sương mờ ảo, một bóng dáng quen thuộc từ từ hiện ra. Không phải Trịnh Thần Không thì còn ai vào đây. Quanh thân thể hắn được phủ bởi một tầng huyết khí, mạnh đến nỗi hàn mang không thể xâm nhập được.
Dù rằng bị trúng một quyền, nhưng nó chỉ làm cho y phục của Trịnh Thần Không bị rách mà thôi, ngoài ra chẳng có một vết thương nào lưu lại trên người hắn cả. Đó là nhờ hắn tu luyện Bất Tử Chi Thân, dù bị thương đến đâu, thậm chí là chặt đầu, chỉ cần nguyên lực vẫn còn và thần niệm chưa bị hủy diệt, Trịnh Thần Không sẽ không thể nào chết được.
Băng Hoàng thái tử giật mình, lộ ra vẻ kinh hãi. Tu vi hắn đã đột phá đến Thượng Thần cảnh hậu kỳ, kết hợp với pháp bảo Chí Hàn Ngọc Phiến mà phụ hoàng của hắn ban cho, có thể nói, một chiêu Băng Phong Vạn Lý chính là tuyệt chiêu mạnh nhất, vậy mà không thể khiến cho Trịnh Thần Không lưu lại dù chỉ một vết xước nhỏ.
- Ngươi… ngươi không chết?
Trịnh Thần Không bước chân dừng lại, ngửa đầu nhìn lên Băng Hoàng thái tử không ngừng run rẩy kia, ung dung đáp:
- Muốn giết bản thái tử, ngươi không có đủ tư cách đó. Kẻ có thể giết được bản thái tử, chỉ có thể là chính bản thân ta mà thôi.
Trịnh Thần Không hờ hững nói, không ngờ lại công kích vào tâm lý của Băng Hoàng thái tử một cách hung bạo. Băng Hoàng thái tử ban đầu vô cùng tự tin sau khi phục dụng Bạo Huyết Đan sẽ dễ dàng nghiền nát Trịnh Thần Không, nhưng không ngờ… từ đầu đến cuối, Trịnh Thần Không chỉ là đang vờn hắn mà thôi.
Không hiểu sao, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài trên má. Hắn đang sợ hãi, sợ hãi đến cực điểm, tất cả bởi vì con quái vật trước mặt mình. Từ nhỏ đến giờ, hắn chưa từng trải qua cái cảm giác này, cho dù là lúc giao chiến với Quân Mạc Tà đi nữa.
Từ lúc sinh ra, hắn luôn được người khác khen ngợi tâng bốc. Tài năng sớm bộc lộ, tu vi so với đồng lứa hoàn toàn vượt xa, đến năm ba mươi tuổi, Băng Hoàng thái tử đột phá Chủ Thần cảnh, cũng là lúc được phong làm thái tử Bạo Tuyết đế quốc.
Chưa từng trải qua cảm giác sợ hãi là gì cả. Nhưng hôm nay, Băng Hoàng thái tử mới biết được cảm giác này kinh khủng đến mức nào. Hắn sợ đến độ thân thể cứng đờ lại, từ từ đáp xuống mặt đất. Có vẻ như chiến ý khi bị Trịnh Thần Không mạnh mẽ đánh nát, tác dụng của Bạo Huyết Đan cũng liền biến mất, thân thể Băng Hoàng thái tử thu nhỏ lại như trước, chỉ là có vẻ tiều tụy hơn rất nhiều. Hai chân quỳ bệch xuống mặt đất, nước mắt không ngừng rơi xuống, ướt đẫm trên nền băng do hắn tạo ra.
- Ta… ta thực sự… phải chết tại đây sao?
Cùng lúc đó, bước chân của Trịnh Thần Không từ từ tiến gần, mỗi lần vang lên lại nghe giống như âm thanh của tử thần đòi mạng. Đến khi bước chân dừng lại, Băng Hoàng thái tử cũng không dám nhìn lên, bởi vì… kẻ đứng trước mặt hắn như một ngọn núi khổng lồ đè bẹp hắn, một cái liếc nhìn, hắn cũng không dám. Chỉ có thể quỳ gối, chống tay, cúi đầu và không ngừng khóc mà thôi.
Trịnh Thần Không cười híp mắt lại, tay phải xoa đầu Băng Hoàng thái tử, tiếp đó nâng cằm hắn lên, nói:
- Ngươi nghĩ rằng, bản thái tử thực sự muốn giết ngươi sao?
Như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, dù rằng cọng cỏ ấy mỏng manh còn hơn một sợi chỉ, chỉ thấy thân thể yếu ớt của Băng Hoàng thái tử run lên, đôi mắt thảm bại nhìn Trịnh Thần Không, như đang cầu xin một điều gì đó, giọng nói yếu ớt hỏi:
- Ngươi thật sự bỏ qua cho ta?
Ngay lập tức, khuôn mặt của Trịnh Thần Không biến đổi nhanh như trở bàn tay, không còn ôn hòa như vừa rồi nữa, mà thay vào đó là lạnh lùng tà ác đến cực điểm, nụ cười độc ác mà cho đến lúc chết đi, Băng Hoàng thái tử vẫn không thể nào quên đi được.
- Bản thái tử đùa đấy! Ha ha ha, Kim Băng Hoàng, đi chết đi!
- Huyết Hà Thần Công – Hấp Huyết!
Bàn tay phải bóp chặt lấy khuôn mặt Băng Hoàng thái tử, như muốn đâm thẳng vào hủy đi dung mạo của hắn vậy. Băng Hoàng thái tử chỉ biết la lên, gào thét thảm thiết. Âm thanh so với quỷ lệ gào thét không khác biệt bao nhiêu, đúng thật sự là một nỗi ám ảnh đến cùng cực, người thường tuyệt đối không dám chứng kiến. Chỉ là… Trịnh Thần Không đã quá quen với việc này, thậm chí hắn còn tỏ ra cực kỳ phấn khích là đằng khác.
- La lên, la nhiều nữa lên. Ha ha… ha ha ha…
Máu tươi từ trong cơ thể Băng Hoàng thái tử không ngừng bay ra ngoài từ hai hốc mắt, hai lỗ mũi và miệng. Chỉ thấy đôi mắt Băng Hoàng thái tử trợn ngược, cơ thể càng lúc càng tái nhợt không ngừng co giật, đầu tóc rối bù xù, tình trạng vô cùng thê thảm.
Xương cốt kêu lên răng rắc, chính là do Trịnh Thần Không rút đi cốt tủy – Hàn Cốt Chi Thân. Chỉ một khắc sau, huyết khí và cốt tủy của Băng Hoàng thái tử đã bị Trịnh Thần Không lấy đi toàn bộ, Trịnh Thần Không mới buông tha cho hắn.
- Cảm giác này không tệ, quả nhiên là Hàn Cốt Chi Thân, cứ thế này thì ngày đột phá Chí Tôn Thần không còn xa nữa.
Trịnh Thần Không hấp thu huyết tinh của hơn chục người, còn thu được cả cốt tủy Hàn Cốt Chi Thân, lập tức ngồi xuống bế quan luyện hóa. Để đảm bảo an toàn, Trịnh Thần Không lập ra cấm chế, đồng thời triệu ra mười đầu huyết ma thủ hộ xung quanh.
Ba ngày sau, sau khi luyện hóa xong, thực lực của Trịnh Thần Không mạnh lên đáng kể, đương nhiên là vẫn chưa đủ để phá vỡ gông xiền đột phá Chí Tôn Thần được.
Đã lường trước chuyện này, thế nên Trịnh Thần Không chẳng có gì lấy làm thất vọng cả. Đứng thẳng dậy, tiếp đó thay cho mình một bộ y phục khác. Trịnh Thần Không vẫn chưa có rời đi, ánh mắt lóe lên tinh quang, trong lòng âm thầm tính toán:
- Huyết mạch của Kim Băng Hoàng tuy bá đạo, nhưng chừng đó là chưa đủ. Lúc này, chỉ có người có huyết mạch dị thường mới khiến ta đột phá được. Lần này có Băng Hoàng, Bất Bại, Thiên Võ và Vô Trần đều tiến vào đây, hy vọng có thể gặp được ba tên còn lại, chỉ có như vậy, sau khi trở về mới đối phó được với đám gia hỏa kia.
Dã tâm của Trịnh Thần Không vô cùng lớn, hắn không chịu đứng dưới bất kỳ một kẻ nào, cho dù đó có là Lôi Thần đế quân – phụ hoàng của hắn.
Rồi bỗng Trịnh Thần Không liếc nhìn qua cái xác vô hồn nằm gần mình, chính là xác của Băng Hoàng thái tử. Khi chết đi, trong mắt hắn vẫn tràn ngập sự sợ hãi, có lẽ đã mang theo nỗi úy kỵ đến gặp diêm vương luôn rồi. Khóe miệng Trịnh Thần Không bỗng nhếch lên, lạnh lẽo nói:
- Tên Kim Băng Hoàng này vẫn còn một chút giá trị lợi dụng. Xem ra phải tốn ít công phu rồi đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...