Phong ấn cấm chế đột nhiên xuất hiện dao động, chỉ thấy trận bàn cổ xưa trên tay Thiên Vũ Thánh Vương đột nhiên chớp lóe, từng dòng cổ ngữ đột nhiên bay lên. Loại cổ ngữ này là ngôn ngữ từ thời thượng cổ, đã không còn lưu truyền trên thế gian này nữa, thế nên chẳng có ai biết được ý nghĩa của nó là gì.
Cũng may từ sau khi Thiên Vũ Thánh Vương đem nó ra từ Thần Địa, lão luôn một mực tìm hiểu loại cỗ ngữ này. Không biết đã bao nhiêu năm tháng, lão cũng không thể hiểu được ý nghĩa toàn bộ của nó là gì, thế nhưng cũng có được một ít thành tựu. Dòng chú văn này có ý nghĩa là nó đã tìm ra được một góc chết của cấm chế, từ góc chết đó có thể phá vỡ được toàn bộ cấm chế này.
Thiên Vũ Thánh Vương vui mừng vô cùng, tuy rằng mạnh miệng tuyên bố rằng trong vòng hai ngày sẽ hóa giải, nhưng trong lòng cũng hơi thấp thỏm lo âu. Lão rất sợ mất mặt, nên khoảng thời gian này luôn tập trung cao độ, có thể thấy đầu tóc lão rối bù xù, hai mắt thâm quần, nhưng hào quang ẩn trong đôi nhãn quan vẫn không hề mất đi.
Thiên Vũ Thánh Vương ôm trận bàn trong tay, vừa nâng niu vừa hét toáng lên:
- Tìm thấy rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Ha ha ha…
Mấy ngày nay ôm bao nhiêu nỗi ấm ức, vậy nên khi nghe Thiên Vũ Thánh Vương tìm được cách hóa giải cấm chế, trong lòng ai nấy đều vui mừng khôn tả. Trảm Vân chân nhân các Thiên Vũ Thánh Vương không xa, chớp mắt một cái đã xuất hiện ngay trước mặt lão, ôm quyền khách khí nói:
- Thật không hổ danh là Thiên Vũ Thánh Vương, chưa đến hai ngày đã tìm ra được huyền cơ, Trảm Vân bội phục sát đất.
Tùng Nguyên chân nhân – trưởng lão Bạo Tuyết đế quốc cũng không kém, lập tức vuốt đuôi ngựa:
- Trên đời này có ai am hiểu trận đạo bằng Thiên Vũ Thánh Vương chứ, chỉ có Thiên Vũ Thánh Vương mới đủ bản lĩnh hóa giải thượng cổ cấm chế này mà thôi.
- Đúng vậy, Thiên Vũ Thánh Vương chính là đệ nhất.
- Thượng cổ cấm chế gì đó, trong mắt Thiên Vũ Thánh Vương chẳng là cái thá gì cả.
- Thiên Vũ Thánh Vương…
- Thiên Vũ Thánh Vương…
Không chỉ có các siêu cấp thế lực và nhất phẩm tông môn thay nhau vuốt mông ngựa mà cả giới tán tu đều đồng loạt hét vang lên bốn chữ “Thiên Vũ Thánh Vương”, phảng phất từ thượng cổ đến nay không có người nào có thể so bì với lão. Thiên Vũ Thánh Vương cực kỳ phấn khích khi được hàng ngàn người khen ngợi mình, đương nhiên lão vẫn làm ra bộ dạng ung dung tiêu sái, tựa hồ xem việc hóa giải cái thượng cổ cấm chế kia là một việc đương nhiên. Chỉ thấy Thiên Vũ Thánh Vương vẫy tay nhè nhẹ, ý bảo mọi người dừng lại, kho khan một tiếng rồi mới nói:
- Được rồi, mọi người đừng quá kích động. Thánh nhân viễn cổ, lão phu làm có tư cách gì mà so sánh được với họ chứ. Nhưng mà, không đứng trên thì cũng đứng ngang hàng chứ nhỉ? Hố hố… hố hố hố…
Vốn đang định khiêm tốn nhã nhặn, nhưng không hiểu sao cái cảm giác lâng lâng khi hóa giải được cái cấm chế rắc rối này lại làm cho cái con quỷ kiêu ngạo trong lòng sống lại, áp chế cách nào cũng không được. Hai tay chống ngang hông, ngửa đầu cười lớn một cách bá đạo, thật sự mất đi cái hình tượng vừa mới dựng xong trước đó vài giây.
Toàn trường cứng đờ như hóa đá. Giang hồ đồn đại quả không sai, Thiên Vũ Thánh Vương đầu óc không được bình thường.
Sau một lúc bình ổn tâm trạng, Thiên Vũ Thánh Vương mới bắt đầu thủ thuật phá vỡ cấm chế. Bởi vì Thiên Vũ Thánh Vương biểu hiện lúc nào cũng khùng khùng điên, thế nên chẳng ai biết được tu vi của lão mạnh yếu ra sao. Nhưng bây giờ, lão biết được cái cấm chế này cực kỳ khủng bố, tuy rằng đã tìm ra được điểm chết của nó, tuy nhiên muốn phá giải cũng không phải là việc đơn giản.
- Các ngươi đứng lùi ra xa ba trăm thước, nếu không lão phu không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
Thiên Vũ Thánh Vương tuy bề ngoài nhìn lão không màng đến Ma Tộc Chi Chiến, nhưng thực chất là người để tâm nhất. Nếu không thì mỗi lần phong ấn xuất hiện hư tổn, Thiên Vũ Thánh Vương dù dẫn theo nhiều người nhưng vẫn tự mình xuất thủ, bởi vì lão biết chỉ có một mình lão mới có thể sửa chữa mà thôi. Còn những tên mà lão dẫn theo, bất quá chỉ để phục vụ lão mà thôi.
- Thiên Vũ Thánh Vương bảo trọng.
- Thiên Vũ Thánh Vương nhất định phải cẩn thận đấy.
- ………
Mắt thấy bọn họ đã lùi lại an toàn, Thiên Vũ Thánh Vương mới bắt đầu hành động. Chỉ thấy trận bàn màu đen lơ lửng trước mặt, đồng thời không ngừng xoay tròn, viên ngọc màu đen ở chính giữa tử quang lập lòe liên tục. Thiên Vũ Thánh Vương một tay đặt trên trận bàn, tay còn lại vận chuyển nguyên lực kết thành đạo ấn, trong giây lát viết ra mấy chục chữ màu vàng, lấy trận bàn làm trung tâm không ngừng xoay tròn.
Trận bàn như đang mô phỏng lại cấm chế bên dưới vậy, trên đó hiện ra hơn chục điểm hư tổn. Thế nhưng những điểm đó là giả, Thiên Vũ Thánh Vương chú ý vào điểm nhỏ đối diện với tầm mắt của lão, nếu như đem so sánh với cấm chế thực sự, không ngờ đó chính là chỗ mà bốn người Quân Mạc Tà đi vào.
Thiên Vũ Thánh Vương không chậm trễ, vận chuyển toàn bộ công lực điểm thẳng vào vị trí đó. Giữa hư không, chúng nhân nhìn thấy có một ngón tay khổng lồ từ giữa thương khung điểm xuống, chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, mặt đất chấn động nhè nhẹ.
Cấm chết xuất hiện một vết nứt nhỏ, rồi từ vết nứt nhỏ đó chạy lan ra xung quanh, giống như một quả cầu thủy tinh với vô số vết nứt, cuối cùng không thể trụ được nữa liền sụp đổ.
- Tốt quá. Cuối cùng cũng có thể tầm bảo rồi.
- Còn đợi gì nữa, mau đi thôi.
- Duyên cơ, hãy đợi ta.
- Kỳ này nhất định phải đột phá, ta đã kẹt ở bình cảnh quá lâu rồi.
- Phải nhanh chân lên, kẻo lại bị chúng hớ tay trên.
- ………
Giờ phút này chẳng còn ai quan tâm đến Thiên Vũ Thánh Vương sắc mặt tái nhợt đang thở dốc giữa không trung kia nữa. Không ngờ cái cấm chế này lại cường đại như vậy, khiến cho toàn bộ nguyên lực trong giây lát tiêu hao hết, kỳ này không bế quan vài tháng đừng mong khôi phục. Thế nhưng Thiên Vũ Thánh Vương không hề bực mình, ngược lại còn cười mãn nguyện, giống nhưng vừa mới chiến thắng trong một cuộc đấu khó khăn nhất đời mình.
Đã rất lâu rồi, lão chưa có trải nghiệm lại cái cảm giác viên mãn này. Lần đầu tiên, đó là khi Thiên Vũ Thánh Vương khởi động thượng cổ trận bàn sửa thành công được phong ấn Ma tộc, còn lần thứ hai, dĩ nhiên chính là lần này rồi.
Thiên Vũ Thánh Vương cũng không có ý định tiến vào thượng cổ mộ phủ, có lẽ bản thân đã giác ngộ, thời đại này từ lâu đã không thuộc về mình nữa. Thu lại thượng cổ trận bàn, hai tay đặt sau lưng, gió nhẹ khẽ thổi qua làm tung bay áo vải, một nét tiên phong đạo cốt không ngờ lại hiển hiện ở trên người của lão.
Bỗng bên cạnh lão một hiện một vầng hào quang, từ bên trong hào quang, một bóng hình lặng lẽ bước ra, đứng bên cạnh lão. Nhìn khí thế, người này thực lực còn mạnh hơn cả Thiên Vũ Thánh Vương một bậc. Giọng nói giống như thanh âm của tự nhiên nhẹ nhàng cất lên:
- Ông không định vào đó xem thử sao, Thiên Vũ?
Thiên Vũ Thánh Vương trầm ngâm một lúc, ánh mắt xa xăm như đang hồi tưởng lại ký ức năm xưa, bất giác lão thở dài một tiếng, tưởng chừng như lúc này già đi trăm tuổi vậy, lão nói:
- Ta già rồi, chí hướng năm xưa đã xóa theo năm tháng rồi. Những việc gì có thể làm được ta đều đã làm, còn lại phải xem số mệnh thôi.
Bạch y nữ tử kia lặng im không nói gì. Thiên Vũ Thánh Vương lại hỏi nàng:
- Còn nàng, không phải là cùng với Tiểu Kiếm chuẩn bị cho Phong Thần Chiến sắp tới sao?
- Ta nghe nói Long tộc gần đây bắt đầu hiện thế rồi. Ma Tộc Chi Chiến sắp gần kề, cũng nên đặt mọi ân oán sang một bên. Ta đã bàn với hắn, lần này chính là tìm Long tộc để giảng hòa. Chiến sĩ Long tộc rất cường đại, so với nhân loại hay yêu tộc cùng giai đều vượt xa, thiếu bọn họ, Ma Tộc Chi Chiến chúng ta sẽ gặp bất lợi. Hy vọng lần này có thể suôn sẻ.
- Có cần ta đi cùng không?
- Như vậy cũng được. Đi…
Nàng chưa kịp nói hết câu, bỗng dưng sống lưng xuất hiện một luồng hàn khí rợn người, nàng chuyển người lại, ánh mắt sắt như hàn mang nhìn xuống dưới, tản ra thần thức như đang muốn dò xét thứ gì đó. Thiên Vũ Thánh Vương thấy nàng biểu hiện kỳ lạ, liền hỏi:
- Thánh Tước, có chuyện gì vậy?
- Vừa rồi ta cảm nhận được một ánh nhìn rất nguy hiểm. Nhưng sau đó thì biến mất không chút tung tích nào. Không lẽ là do ta tưởng tượng sao?
- Có lẽ thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra khiến nàng hao tổn quá nhiều tinh thần, chứ trên đời này, ngoại trừ Tiểu Kiếm ra có ai thoát khỏi thần thức của nàng được chứ, ha ha…
- Thật sự là vậy sao?
Cảm giác vừa rồi rất chân thật, dù không phải Thiên Vũ Thánh Vương nói sai, nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Lại dùng thần thức thăm dò lại một lần, cuối cùng cũng chẳng điều tra được gì, nàng mới gác nó qua một bên.
- Đi thôi, tìm vị trí của Long tộc vẫn quan trọng hơn.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Ở dưới một góc đại thụ lớn, có một bóng người như hòa cùng với thiên địa, một tia khí tức cũng không để lộ, thủ thuật ẩn tàng vô cùng cao minh. Nhìn hai vầng hào quang chớp mắt đã bay về phía chân trời kia, hắn mới chậm rãi bước ra. Hắn rất trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú vô cùng, nếu như có Tinh Hồn ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra đây chính là đại địch của hắn: Trịnh Thần Không.
Trịnh Thần Không bí mật xuất quan cách đây không lâu, trùng lặp với lúc Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc phát sinh biến dị. Hắn cảm giác như có thứ gì đó đang kêu gọi hắn, thế nên liền cải trang thành tán tu rồi tiến về Địa Nguyên Đại Hiệp Cốc.
Vừa rồi kẻ khiến cho Thánh Tước Yêu Hoàng rùng mình, dĩ nhiên chính là bởi vì Trịnh Thần Không. Lúc này đây, hắn so với nhiều năm về trước như đã lột xác hoàn toàn, một kẻ so với Ma Tộc còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
- Suýt chút nữa thì bị phát hiện. Nếu không phải tu vi bản thái tử kém ngươi một bậc thì hôm nay đừng hòng mà rời khỏi. Nhưng không sao, lần sau có diệp thì thưởng thức ngươi cũng không muộn, Thánh Tước Yêu Hoàng!
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
*Ầm ầm* mặt đất chấn động, trần nhà đất đá rơi xuống, tường như đang muốn sụp đổ vậy. Ánh quang trong màn đêm liên tục chớp nhoáng, cùng với âm thanh đấu đá la hét ầm ỹ chính là một tiếng long ngâm ngạo nghễ và giận dữ. Tiếng quát quen thuộc của Quân Mạc Tà vang lên:
- Chết tiệt. Tại sao pháp quyết trên tường lại biến thành một đầu yêu long như thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...