Vương Ngôn mừng rỡ, lập tức hướng Cố Độc Hành và Trương Vô Thường ôm quyền hành lễ, xúc động nói:
- Ta nhất định sẽ không khiến Cố tiền bối thất vọng.
Cố Độc Hành gật đầu, sau đó sai một đệ tử Thanh Minh cung đón tiếp Vương Ngôn, sắp xếp cho hắn một vị trí, đợi sau khi đại hội kết thúc thì mới giúp đỡ Vương Ngôn này.
Sắc mặt Trương Vô Thường cực kỳ tốt, không ngờ chẳng cần ra tay mà lại ôm một món hời lớn đến như vậy, không mừng ra mặt sao được. Ngược lại, Lãng Lý Hoa của Thần Hoang lĩnh thì cực kỳ tức giận, còn Mai Hoa đảo Phong Liệt Quang và Tư Đồ Hoa thì tâm tình phiền muộn. Chẳng lẽ Mai Hoa đảo đại cục không thể thay đổi, bọn họ thở dài mệt mỏi tự nhủ.
Lãng Lý Hoa trong lòng khó chịu, nhìn Trương Vô Thường nói:
- Chúc mừng Trương thành chủ có thêm một kiện bán thần khí.
- Ha ha, may mắn, may mắn cả thôi.
Trương Vô Thường chẳng buồn để ý đến Lãng Lý Hoa, cười thích thú. Lãng Lý Hoa hừ lạnh một tiếng, rồi trở về địa phương Thần Hoang lĩnh. Tưởng rằng Thanh Băng Sương Chủy Thủ về tay trót lọt, chẳng ngờ phút cuối cùng, Vương Ngôn kia lại từ chối cả hai nhất phẩm thế lực Thần Hoang lĩnh và Mai Hoa đảo để lựa chọn Ảnh Nguyệt sơn trang. Là một trong những cự đầu nhất phẩm thế lực, Thần Hoang lĩnh như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, chỉ sợ đã ghi hận. Thế nhưng, Ảnh Nguyệt sơn trang sợ Thần Hoang lĩnh sao? Mạnh như Ngạo Kiếm thần điện mà chẳng thể phá vỡ trận pháp thủ hộ Lang Gia thành cùng với Ảnh Nguyệt sơn trang, một cái Thần Hoang lĩnh chẳng đáng để Trương Vô Thường sợ hãi.
Còn phía bên kia, Tư Đồ Hoa rốt cuộc đối với Thanh Băng Sương Chủy Thủ vẫn rất lưu luyến. Nếu như Thanh Băng Sương Chủy Thủ rơi vào tay bọn người Thần Hoang lĩnh, Mai Hoa đảo chỉ sợ không có cơ hội đàm phán, mà nếu có, cái giá mà bọn chúng đưa ra tuyệt đối Mai Hoa đảo không thể trả nổi. Nhưng đằng này, Thanh Băng Sương Chủy Thủ lại thuộc về Ảnh Nguyệt sơn trang. Vậy nên, dù biết khó khăn, Tư Đồ Hoa vẫn ôm một tia hy vọng trong lòng.
Tư Đồ Hoa đứng dậy, nhìn Trương Vô Thường, ôn hòa nói:
- Trương thành chủ, tuy biết rằng hơi quá đáng một chút, nhưng lão phu hy vọng Trương thành chủ sẽ nhường lại Thanh Băng Sương Chủy Thủ cho Mai Hoa đảo. Giá cả thế nào, tùy ý Trương thành chủ, hơn nữa, Mai Hoa đảo coi như nợ thành chủ một cái ân tình.
Tư Đồ Hoa này tuy là bậc trưởng bối, so với Lãng Lý Hoa còn muốn cao hơn. Nhưng khi nói chuyện thì thái độ không hề kiêu ngạo, ra vẻ tay đây, hoàn toàn khác biệt với đám Thần Hoang lĩnh. Đương nhiên, Mai Hoa đảo chính là đang cầu tình, nhưng như vậy cũng làm cho Trương Vô Thường thuận mắt hơn. Trương Vô Thường cười nói:
- Về Thanh Băng Sương Chủy Thủ, chúng ta có thể thương lượng. Tuy nhiên, Thanh Băng Sương Chủy Thủ dù gì cũng là bán thần khí, thế nên vãn bối không tùy ý quyết định được. Nếu như có thể, sau khi đại hội kết thúc, Mai Hoa đảo có thể lưu lại Lang Gia thành một lúc, đợi cao tầng quyết định chuyện này.
- Được, quyết định như vậy đi.
Thấy Trương Vô Thường hứa hẹn, Tư Đồ Hoa đã nhìn thấy một tia hy vọng rồi. Vậy nên trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.
********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********
Những kiện vật còn lại, hoặc là có người nhờ vào tổ Giám định sư đấu giá giúp, hoặc là hoàn trả về cho cố chủ. Nhóm hai mươi kiện vật nhất phẩm đã hoàn tất, và đương nhiên được trông chờ nhất chính là nhóm kiện vật tuyệt phẩm.
Kiện vật nhất phẩm đã khiến cho dân tình nóng bỏng đến như vậy, chẳng thể tưởng tượng nổi, sức hút của kiện vật tuyệt phẩm sẽ như thế nào đây. Vẫn như trước, sau khi bàn bạc, Vô Đạo được bốn người kia đề cử làm trung tâm. Vô Đạo không có lý do gì để từ chối, liền gật đầu. Sau đó đứng giữa đại quảng trường, nói tiếp:
- Hai mươi kiện nhất phẩm đã hoàn tất, có lẽ tiếp theo, các vị trông chờ nhất chính là ba kiện tuyệt phẩm.
Người bên dưới không hề phát ra một tia âm thanh nào, cứ như sợ sẽ bỏ lỡ một thứ gì đó cực kỳ quan trọng vậy. Vô Đạo lặng im quan sát toàn trường một chút, sau đó nói tiếp:
- Đinh mỗ cũng không để các vị chờ lâu nữa. Kế tiếp chính là công bố ba kiện vật tuyệt phẩm. Sau khi trải qua công đoạn sàn lọc, lựa chọn vô cùng kỹ càng, tổ Giám định sư mới đồng ý đưa ba kiện này xếp vào hàng tuyệt phẩm.
Vừa nói, trên tay Vô Đạo bỗng xuất hiện một khối sắt màu đen kỳ lạ, nhìn rất cũ kỹ, so với một cục sắt bình thường không hơn không kém. Nó cũng chẳng toát ra một tia khí tức nào, quả thực không có điểm gì đặc biệt cả, bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Đại quảng trường bỗng chốc xôn xao, chẳng thể nào hiểu nổi, vì sao một khối sắt tầm thường như vậy lại xếp vào hàng tuyệt phẩm? Chẳng lẽ tổ Giám định sư này giám định nhiều quá nên phát rồ rồi, đem một cục sắt bỏ đi xếp vào hàng tuyệt phẩm? Không thể nào? Bọn họ là người có danh tiếng, làm sao làm việc cẩu thả như vậy được.
Một trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện, không nhịn được liền hỏi:
- Đinh Xuân Thu, rõ ràng chỉ là một khối sắt bình thường, chỉ sợ đem đi rèn thành một con dao cũng chẳng được, sao lại xếp nó vào hàng tuyệt phẩm được? Chẳng lẽ tổ Giám định sư các người đang cố ý trêu đùa sao?
- Chu Năng, ngươi nói vậy là có ý gì?
Cao thủ tán tu Lãnh Dạ Phong tức giận, trừng mắt nhìn vị trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện tên Chu Năng nói.
- Hừ, lão phu nghĩ thế nào thì nói thế đấy thôi.
Rồi lão ta lại nhìn xung quanh, ý nói:
- Mọi người cứ nhìn đi thì rõ. Thứ kia vốn là một cục sắt phế phẩm, đen đi rèn thành một con dao nhỏ cũng chẳng được. Mạn phép cho ta hỏi một câu, từ lúc nào, cục sắt bỏ đi đó lại trở thành một kiện tuyệt phẩm vậy? Đây chẳng phải là tổ Giám định các ngươi đang bỡn cợt quần hùng sao?
Ngạo Kiếm thần điện thực sự lộ rõ ý đồ của mình, đang cố tình phá đám Long Hổ đại hội này. Mà dường như ý tứ này chính là của Nhiếp Song, cứ nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Hoa Tam Trúc thì hiểu rõ nàng không có bất cứ liên hệ gì tới việc này. Nhiếp Song ghi hận chuyện lần trước, vậy nên cứ có cơ hội thì cứ đánh tới. Cũng chẳng biết rõ não của Nhiếp Song này có bị gì không, trực tiếp làm như vậy chính là đắc tội Đan Thần tông, Luyện Khí công hội và giới tán tu.
Sắc mặt của Mạnh Nguyên đan vương, Diệp Dương, Mộc Thanh Kiệt và Lãnh Dạ Phong trầm xuống. Tuy rằng giám định khối sắt kia không phải là mấy người bọn họ mà là Vô Đạo. Ban đầu cũng tranh cãi rất nhiều, nhưng mà Vô Đạo nói rằng hắn sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, chẳng biết hắn lấy tự tin từ đây, nếu như làm sai sẽ ảnh hưởng đến tiếng tăm của Ảnh Nguyệt sơn trang. Chỉ là nhìn thái độ kiên quyết của hắn, rốt cuộc bọn họ cũng đồng ý. Nhưng mà, dù gì cũng chung một tổ giám định, lại bị người khác chỉ trích, trong lòng bọn họ làm sao không khó chịu.
Giới tán tu bán tín bán nghi. Bọn họ tất nhiên chán ghét Ngạo Kiếm thần điện, nhưng mà Chu Năng nói không phải không có lý. Khối sắt kia đúng là quá bình thường, chẳng có nửa điểm gì gọi là tuyệt phẩm cả. Thế nên bọn họ liền dồn chú ý về phía Vô Đạo, hỏi:
- Ta cảm thấy Chu Năng nói cũng đúng, khối sắt kia đúng là đồ phế phẩm.
- Không phải tổ Giám định thực sự đang đùa giỡn chúng ta chứ?
- Lãnh Dạ Phong tiền bối và Mộc Thanh Kiệt tiền bối là cao thủ tán tu hàng đầu đấy, hai người họ là đại diện của tán tu chúng ta, làm sao có thể khiến tán tu chúng ta mất mặt được.
- Đúng vây, phải đặt niềm tin vào hai vị tiền bối.
- Đinh Xuân Thu kia cũng không thể nào khiến cho Lang Gia thành và Ảnh Nguyệt sơn trang mất mặt được.
- Chắc chắn có điều gì đó phi thường nên bọn họ mới đặt nó vào hàng tuyệt phẩm.
- ………
Hai luồng ý kiến trái chiều, nhưng chung quy, giới tán tu vẫn lựa chọn tin tưởng, bởi vì tổ giám định có đến hai người là cao thủ tán tu. Đan Thần tông và Luyện Khí công hội dĩ nhiên là phải tin tưởng rồi, bọn họ cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Trương Vô Thường cùng với mấy người khác thái độ lại hoàn toàn khác biệt. Bọn họ chẳng có điểm nào lo lắng cả, ngược lại vô cùng bình thản, trơ mắt nhìn đám người kia tranh cãi.
Bỗng nhiên lúc này, Vô Đạo trên người bộc phát một cỗ uy khí khiến cho toàn trường bỗng chốc im lặng. Từ lúc đầu xuất hiện cho đến bây giờ, Vô Đạo chưa bao giờ đại triển thần uy cả, một mực ẩn dấu tu vi, lại có bí pháp che dấu vô cùng huyền chịu, vậy nên chẳng ai biết được thực lực thật sự của hắn là gì cả. Nhưng bây giờ… chỉ thấy ai nấy đều hít một luồng hơi lạnh. Người trẻ tuổi này, không ngờ lại là một cao thủ. Chẳng trách, Lang Gia thành và Ảnh Nguyệt sơn trang lại lựa chọn hắn trở thành Giám định sư.
- Các vị, ta hiểu vì sao các vị hoài nghi như vậy. Nhưng ta muốn nhắc lại một lần nữa, tổ Giám định sư chúng ta làm việc vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa, ở đây có không ít cao thủ, chúng ta chẳng dại gì đắc tội các vị.
Rồi hắn lại liếc nhìn Chu Năng và Nhiếp Song, lạnh lùng nói tiếp:
- Ta sẽ giải thích cho các vị hiểu lai lịch của khối sắt này là gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...