- Những năm này ngươi thể rất tốt, xem ra nhãn quan của bản tọa khi đó hoàn toàn chính xác.
- Ha ha, không làm được thì cũng phải làm. Năm đó nếu không phải được quân thượng, có lẽ bây giờ ta vẫn ngồi một chỗ chịu thiệt rồi. Ta rời khỏi Kiếm Nam thành, hai vị huynh trưởng của ta còn mừng không hết ấy chứ?
Năm đó, tuy rằng đế quân Tứ Hải vương triều đã lập Diệp Chính làm thái tử đương triều, thế nhưng chung quy vẫn cảm thấy Diệp Nhất Phàm có một cỗ thiên địa vận khí gia trì, người ngoài liên tục đồn Diệp Nhất Phàm bất mãn với quyết định lập Diệp Chính làm thái tử, âm thầm xây dựng lực lượng hòng gây áp lực. Người như Diệp Nhất Phàm, tuyệt đối sẽ không làm việc này, mặc dù trong lòng hắn cũng có chút không cam lòng.
Diệp Chính liên tục gây áp lực lên người Diệp Nhất Phàm, khiến cho hắn ngày đêm lo lắng, nhiều đêm không ngủ vì an nguy của bản thân, đồng thời dã tâm cũng đã tàn lụi. Nhưng cho đến khi hắn gặp được Tinh Hồn, ngọn lửa âm ỉ đó một lần nữa cháy rực trở lại, nhưng không phải đơn giản chỉ là làm địa long một phương, mà hắn muốn có được phong quang vô hạn, đi đến đâu cũng được vạn người kính ngưỡng. Hiện tại mà nói, mặc dù chưa được như mong muốn, nhưng mà với thân phận và địa vị phó trang chủ Ảnh Nguyệt sơn trang hiện tại, mấy ai dám đắc tội với hắn. Thậm chí nếu bây giờ hắn quay trở về Tứ Hải vương triều, đế quân Tứ Hải vương triều còn muốn lập hắn làm thái tử nữa là đằng khác. Chỉ là, ánh mắt của hắn bây giờ đã khác xưa, muốn vỗ đôi cánh của mình lên chín tầng cửu thiên.
- Không nói chuyện xưa nữa. Bây giờ ta cần ngươi sắp xếp một số chuyện. Ba ngày nữa ngươi dùng thân phận phó trang chủ gọi cao cầng đến mật thất bàn luận một chuyến.
- Tuân lệnh quân thượng.
- Chuyện này giao lại cho ngươi. Bây giờ ngươi giúp bản tọa làm một chuyện.
- Là chuyện gì?
Diệp Nhất Phàm ánh mắt chờ mong hỏi.
- Đi theo bản tọa.
Tinh Hồn dẫn Diệp Nhất Phàm ra sân sau của tòa viện phủ, nơi này hoa cỏ tương liên, bài trí tuy đơn giản, nhưng linh khí thập phần sung túc, quả nhiên là một thiên đường tu luyện. Ở chỗ này, có mười thiếu nam thiếu nữ đang tự luyện tập với nhau, sắc mặt thập phần tươi tốt.
- Những thiếu niên này là…
Đối với đám Long Uyên, Diệp Nhất Phàm trong nhất thời vẫn chưa nhận thức được. Năm đó Tinh Hồn bế quan tại Ma Thú Sơn Mạch, chỉ có một mình hắn biết nội tình bên trong, còn những người khác, thậm chí là thân cận như Diệp Nhất Phàm cũng không biết rằng, trong khoảng thời gian đó Tinh Hồn đã có tới mười tên đệ tử.
- Bọn chúng là đệ tử của bản tọa. Nửa năm nữa, Phong Thần Chiến mở ra, mà bản tọa thời gian tới phải đi Thiên Băng đại lục một chút. Thế nên trong khoảng thời gian này, bản tọa muốn ngươi sắp xếp một chút để bọn chúng trưởng thành, hy vọng vừa kịp thời gian.
- Chuyện này không thành vấn đề. Để ta an bài cho một chúng một cái thân phận để dễ dàng hoạt động.
- Cứ tùy ý ngươi mà làm. Không còn việc gì khác, ngươi cũng nên đi sắp xếp một chuyến đi.
Diệp Nhất Phàm hành lễ một cái, rồi sau đó rời đi. Tinh Hồn đứng yên một lúc, sau đó đi đến chỗ đám Long Uyên.
- Sư tôn…
Nhìn thấy Tinh Hồn xuất hiện, đám Long Uyên nhao nhao đi tới. Hiển nhiên với tình huống tại Lang Gia thành, bọn chúng thập phần hiếu kỳ. Mấy năm nay sống trong Ma Thú Sơn Mạch, ngoại trừ tu luyện ra thì không còn thú vui nào khác, tâm khí thiếu niên là vậy, nhìn thấy thứ gì đặc sắc thì cực kỳ phấn khích.
- Vi sư biết các ngươi muốn gì. Đợi một lát nữa sẽ có người an bài các ngươi, đến khi đó muốn làm gì đó thì làm, nhưng tuyệt đối không được quá vọng động, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Lang Gia thành. Các ngươi nên biết, Lang Gia thành này là một tay vi sư lập nên, đối với các thế lực khác tuyệt đối là một đại hắc mã, chỉ cần một chút sơ sẩy thì liền ảnh hưởng đến đại cục. Các ngươi hiểu ý vi sư chứ?
- Sư tôn yên tâm, đệ tử nhất định quản giáo bọn này thật tốt.
Long Uyên thân phận lớn nhất, tự nhiên liền đứng ra ôm trách nhiệm.
- Nói vậy thôi chứ không cần phải cân nhất quá, cứ tùy tâm sở dục. Tâm khí các ngươi thế nào, vi sư cũng hiểu rõ quá rồi. Nhưng mà, muốn làm gì thì làm, tuyệt đối không được chậm trễ tu hành. Thế giới võ đạo tàn khốc, dừng một bước không khác gì lùi lại trăm bước, khoảng thời gian ấy sẽ có vô số nhân vật vượt lên trên, nhớ rõ điểm này.
Nói ra điều này chính là muốn gõ đầu bọn chúng. Thiếu niên đắc thắng, thấy bản thân thực lực cường đại liền xuất hiện sự ngạo mạn. Cũng bởi vì tính khí này mà không biết bao nhiêu thiên tài tàn lụi, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tu hành, ngày sau dù có nuối tiếc cũng không thể quay trở lại được. Đương nhiên, với đám Long Uyên mà nói, thời điểm tốt nhất của bọn chúng tính đến thời điểm hiện tại vẫn chỉ là một chút da lông mà thôi. Bởi vì bọn chúng vẫn còn đang là tồn tại ấu thú, huyết mạch đã thức tỉnh bất quá chỉ là cưỡng ép, vẫn chưa hoàn toàn chính thức thức tỉnh trí nhớ truyền thừa. Tinh Hồn nói như vậy là để giáo huấn một phen trước khi hắn lịch lãm Thiên Băng đại lục.
Đám Long Uyên đồng loạt gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy tự tin về lực lượng của mình.
- Tốt lắm. Bây giờ vi sư sẽ dẫn các ngươi đi một nơi, nơi đó mới chân chính là thánh địa tu luyện. Chỉ là vi sư hy vọng, chỉ những lúc cần thiết thì hãy tới đó. Dù sao mục đích vi sư đưa các ngươi ra ngoài chính là muốn rèn luyện đạo tâm. Tu vi đồng trang lứa, tuyệt đối không ai bằng các ngươi. Thậm chí lúc bằng các ngươi, vi sư cũng chỉ là một tên vô danh mà thôi.
- Không nói chuyện này nữa. Đi theo vi sư.
Sau một lúc, Tinh Hồn dẫn đám Long Uyên đến đại bản doanh Ảnh Nguyệt sơn trang. Nhớ lại trước đây, Tinh Hồn đã từng dùng toàn bộ Thiên Phẩm Linh Mạch mà hắn đoạt được từ Luyện Khí Đại Hội tại Tứ Hải vương triều đem phong ấn xuống dưới Ảnh Nguyệt sơn trang, đồng thời bố trí thêm vài cái Tụ Linh Trận. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, cơ hồ không chỉ Ảnh Nguyệt sơn trang mà toàn bộ lãnh địa Lang Gia thành đều bị Tụ Linh Trận ảnh hưởng, biến một nơi bình thường trở thành một thánh địa tu luyện mà vô số thế lực thèm khát.
Sau khi biết tin tức này, có không ít thế lực vọng động, đem quân đến Lang Gia thành náo loạn hòng đoạt đi mảnh linh thổ này. Thậm chí phong thanh, Ngạo Kiếm Thần Điện cũng ngấm ngầm tham dự sự kiện này. Trong thời gian Thiên Dương địa lục xảy ra nội chiến, có một phương thánh địa này không khác chỉ một của khoai lang nóng. Chỉ là, Tinh Hồn đã tiên liệu được chuyện này. Hắn trước khi rời đi đã để cho Vô Đạo cùng thuộc hạ của mình bố trí vài cái trận pháp, dùng tài lực và thiên địa linh khí nồng đậm này gia trì, dù gặp công kích cường đại nào cũng không thể suy chuyển. Thậm chí, nhân cơ hội đó, Ảnh Nguyệt sơn trang còn phát uy một phen, có không ít cường giả Đấu Thần kỳ vẫn lạc, số lượng ước chừng đến gần mười người. Còn những kẻ dưới Đấu Thần kỳ, số lượng cũng phải lên tới vài ngàn.
Ngay sau sự kiện chấn động đó, dù vẫn còn nuôi dã tâm, thế nhưng rốt cuộc vẫn không thể đánh động căn cơ của Ảnh Nguyệt sơn trang, về sau đã ngầm chấp nhận sự xuất hiện của đại hắc mã này. Sự phát triển của Ảnh Nguyệt sơn trang và Lang Gia thành, dù đám Diệp Nhất Phàm xuất ra công sức, nhưng mà nếu không nhờ thủ đoạn kinh khủng của Tinh Hồn, cơ hồ mọi dã tâm đã bị diệt từ trong trứng rồi. Càng nghĩ, bọn chúng lại càng khâm phục Tinh Hồn, thiết nghĩ quyết định đi theo Tinh Hồn là một quyết định cực kỳ đúng đắn.
Cảm nhận được cỗ linh khí sung túc này, đám Long Uyên lúc này mới chân chính biết cái gì gọi là thánh địa tu luyện. Tuy rằng Tinh Hồn cũng đã bố trí Tụ Linh Trận tại Ma Thú Sơn Mạch, nhưng so với chỗ này thật đúng là đom đóm so với ánh trăng.
- Chỗ này là cấm địa của Ảnh Nguyệt sơn trang, trừ phi có sự cho phép của vi sư mới được phép tiến vào. Vi sư cũng đã thông báo với mấy gia hỏa kia rồi, về sau các ngươi tùy ý tiến nhập. Thế nhưng có một địa phương không được phép tiến vào. Khi đó nếu vi sư không kịp có mặt, chỉ sợ tính mạng các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Chỗ mà Tinh Hồn đang nói tới, dĩ nhiên chính là trung tâm của Tụ Linh trận, đồng thời cũng là nơi người mà hắn yêu thương nhất đang an giấc. Nghe Tinh Hồn cảnh báo, đám Long Uyên không dám vọng động, lập tức gật đầu lia lịa. Sau đó để cho bọn chúng tu luyện nâng cao tu vi một chút, còn Tinh Hồn thì liền đi đến chỗ trung tâm cấm địa kia. Lúc trở về Lang Gia thành, chẳng ai biết được, trong lòng hắn đang rung động cỡ nào.
Ba năm… đã ba năm rồi hắn không có gặp lại nàng. Mỗi ngày hắn đều nhớ đến nàng, hận không thể trở về đây để gặp nàng. Nhưng cuối cùng, lý trí cũng đã thắng. Khoảng thời gian đó, hắn đọc vô số cổ thư kỳ kinh, hy vọng có thể tìm được cách nào đó để tìm lại được phần hồn phách đã mất. Đáng tiếc, tất cả thu hoạch tròn trịa là con số không. Chỉ là hắn không bao giờ bỏ cuộc, dù có khó khăn cỡ nào đi nữa, hắn cũng sẽ không từ bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...