Đại La Thiên Tôn

Chín gã thiếu nam và một thiếu nữ này chính là thập đại chân linh trùng sinh chuyển thế, ký ức tiền kiếp đã không còn, sống một kiếp sống mới. Tinh Hồn sau đó đã nhận toàn bộ bọn chúng làm đệ tử, đặt tên và dạy dỗ chúng trong ba năm nay. 

Hắc Chân Long đại đệ tử Long Uyên, Kim Sí Đại Bằng nhị đệ tử Long Kiếm, Côn Bằng tam đệ tử Long Vân, Huyền Vũ tứ đệ tử Long Ngọc Huyền, Hỏa Kỳ Lân ngũ đệ tử Long Chiến, Bạch Hổ lục đệ tử Long Thiếu Hoàng, Chu Yểm thất đệ tử Long Vô Mệnh, Phượng Hoàng bát đệ tử Long Phi Tuyết, Khổng Tước cửu đẹ tử Long Tuyền và Ám Thiên Lang thập đệ tử Long Hạo Kỳ. 

Mười đệ tử này đều là cực phẩm trong cực phẩm, nếu xuất hiện tại Tiên Ma giới, tùy tiện một người cũng đủ làm dấy lên một trận phong ba. Bọn chúng hiện tại đều là ấu thú, huyết mạch cực phẩm, tiềm lực khó có thể đo lường, tiền đồ sau này có thể so sánh với những vị đại năng trong truyền thuyết. Dĩ nhiên toàn bộ đều nhận Tinh Hồn làm sư phụ, chúng nhân Tiên Ma giới biết được không rõ họ sẽ đau lòng, ghen tị với hắn như thế nào đây nữa. 

Bình thường ấu thú bằng độ tuổi bọn chúng vẫn chưa thức tỉnh linh trí, đặc biệt bọn chúng còn là hoang thú nữa, trừ phi đạt đến tu vi nhất định mới có thể hóa thành hình người, nhưng Tinh Hồn có thủ đoạn của mình, trong vòng một năm đã giúp chúng thức tỉnh linh trí, một tháng sau biến hóa thành nhân loại, tiếp tục dùng vô số thiên tài địa bảo, cuối cùng bọn chúng mới lớn được như bây giờ. Nuôi mười tên đệ tử này, tài nguyên chỉ sợ đủ để duy trì Ảnh Nguyệt sơn trang có thể duy trì trong vòng ngàn năm. 

Cũng may hắn là người biết tính toán, một bên xây dựng Ảnh Nguyệt sơn trang càng lúc càng thịnh, một mặt nuôi dưỡng mười tên đệ tử này, bằng là người khác chỉ sợ đã táng gia bại sản rồi. Thế nhưng trong mắt Tinh Hồn mà nói tất cả đều đáng giá cả. 

Quay trở lại chuyện chính. Ngồi thở hồng hộc như trâu là chín gã thiếu nam, chỉ có duy nhất một mình Long Phi Tuyết là duy trì phong thái trang nhã xinh đẹp, một thân hồng y không nhiễm bụi trần, gió nhẹ thổi qua mái tóc đen bóng mượt như áng mây trên trời, khuôn mặt xinh xắn, sau này chỉ sợ trở thành hồng nhan họa thủy, đôi mắt to tròn lộ vẻ tinh nghịch tủm tỉm cười. 


- Tuyết nhi, muội làm ơn xuống được không, ta sắp chịu không nổi rồi. 

Long Phi Tuyết dĩ nhiên lại ngồi phía trên khối thiết cầu của Long Thiếu Hoàng, đã nặng càng thêm nặng, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ không thôi. Chỉ thấy Long Phi Tuyết hừ một tiếng, lè lưỡi khinh bỉ, đanh đá nói:

- Cái gì mà chịu không nổi chứ. Muội bất quá chỉ có mười mấy cân, so với khối thiết cầu vạn cân này thì chẳng khác gì một hạt bụi nhỏ bé cả. 

- Ta kháo, đầu Thanh Ngưu mà ta săn được so với muội có lẽ còn nhẹ hơn đấy. Xuống, xuống nhanh đi thiếu nãi nãi, lưng ta sắp gãy đến nơi rồi. 

Thanh Ngưu là một Vương cấp yêu thú, hơn mười mét, cơ bắp lực lưỡng tràn đầy sức mạnh, không khác gì một tòa núi nhỏ, cân nặng có lẽ không dưới bảy tám trăm cân. Còn về phần Long Phi Tuyết kia, bản thể của nàng tuy rằng là Phượng Hoàng chân linh, thế nhưng dù sao cũng là tồn tại ấu thú, cân nặng bất quá trên dưới năm mươi cân mà thôi, chênh lệch so với Thanh Ngưu mà nói có lẽ cũng khá lớn. Nhưng đó không phải là điều quan trọng, mà cái quan trọng nhất là đem một nữ nhân so sánh với một con bò thô thiển. Long Phi Tuyết tuy rằng chưa phát dục, nhưng tương lai nhất định sẽ là một nữ nhân khuynh đảo thiên hạ, bi đem ra so sánh như vậy, nàng lập tức nổi giận, trừng mắt quát lớn:

- Hổ ngốc chết tiệt, dám đem bản cô nương so sánh với con bò kia. Không bẻ đuôi ngươi, bản cô nương hôm nay tình nguyện không nấu ăn. 


Vừa nói, Long Phi Tuyết vừa nhảy xuống khỏi thiết cầu, tuy vậy vẫn không khiến cho sức nặng giảm đi bao nhiêu, ngược lại Long Thiết Hoàng phải ăn một trận đau khổ. Bản thân đang mệt mỏi vô cùng, sức lực như muốn tiêu tan hết, lại còn bị Long Phi Tuyết thượng cẳng tay hạ cẳng chân, muốn né mà né không được, chỉ biết đứng yên chịu trận, song thủ thì che những gì cần che, miệng liên tục cầu cứu mấy vị huynh đệ của hắn. 

- Đại ca, nhị ca… cứu đệ với, Phi Tuyết thật sự muốn bẻ đuôi đệ thật đấy. Ối ối, Phi Tuyết nãi nãi, ta biết sai rồi, làm ơn đừng đánh nữa. Không không, đừng đá vào chỗ đó… Phi Tuyết đại mỹ nhân đừng trách tiểu nhân, tiểu nhân biết lỗi rồi mà………

Long Thiếu Hoàng kêu ca như vậy, thế nhưng chẳng ai dám ra mặt can thiệp cả. Tất cả là bởi vì câu nói của Long Phi Tuyết: “hôm nay tình nguyện không nấu ăn”, kẻ nào kẻ nấy nhìn nhau đầy sát khí, chỉ sợ một người lên tiếng bênh vực cho Long Thiếu Hoàng thì nhất định sẽ bị bảy kẻ khác trực tiếp đánh đập. 

Cứ nghĩ đến những món ăn do Long Phi Tuyết nấu là những thứ trong bụng muốn trào lên rồi. Còn nhớ lần đầu tiên nàng vào bếp, bao nhiêu sơn hào hải vị thơm ngon bổ dưỡng được vận chuyển từ Ảnh Nguyệt sơn trang đến đều bị nàng nấu thành… than cả. Như vậy thì thôi đi, còn Tinh Hồn và chín tên kia ăn bằng được, nếu không thì liền làm bù lu bù loa lên. 

Tinh Hồn nhìn vào mấy cục than kia thì trong đầu liền xuất hiện liên tưởng rằng nuốt độc dược còn muốn tốt hơn, cũng may hắn nhanh chân bỏ chạy trước một bước, để cho đám đệ tử kia ở lại chịu trận. Trong lòng tên nào tên nấy đều chửi hắn cả, thế nhưng lại không có đảm lượng ném kiếm bỏ trận như Tinh Hồn, nguyên một đám nuốt nước bọt, cầm đũa run cầm cập như gà mắc bệnh, khó khăn lắm mới nuốt được một miếng vào. 

Và hậu quả sau đó thê thảm không tưởng. Chín thằng ói mửa triền miên, mặt lúc xanh lúc trắng, sợ hãi tột độ nhìn những món ăn kia, rồi lại nhìn Phượng Cửu đôi mắt ngây thơ vô tội, vài tức sau thì chạy đi tranh giành nhau nhà xí, giành không được thì mỗi tên mỗi hướng chạy vào trong rừng tìm chỗ đại tiện, thuốc xổ đủ loại nuốt vào để tống “độc vật” trong ruột ra. 


Sau khi giải quyết xong thì lê lết trở về, kẻ nào kẻ nấy khuôn mặt nhếch nhát lo đi tìm Tinh Hồn xin thuốc giải độc cứu bọn chúng một mạng, thế nhưng Tinh Hồn chứng kiến viễn cảnh kinh khủng kia thì lập tức bỏ chạy thật xa, chỉ sợ liên lụy đến bản thân, đồng thời cầu trời khấn phật cho bọn chúng vượt qua một kiếp. Đám đệ tử một bụng chửi rủa, thế nhưng cuối cùng chẳng còn hơi sức đâu mà lên tiếng, đành bò về phòng của mình ngủ một giấc để lấy lại sức. 

Phượng Cửu nhìn bọn chúng đau khổ như vậy, thế nhưng trong lòng lại không chút áy náy, mắng một tiếng. Chỉ là khi nhìn món ăn do mình nấu ra thì cũng rét run một trận, lập tức đem đổ hết. Trong lòng thầm quyết định sau này phải luyện tập thật nhiều mới được. Và đương nhiên khi Long Phi Tuyết vào bếp nấu ăn, tên nào tên nấy cật lực ngăn cản, dùng bao nhiêu lời ngon ngọt mới khiến nàng đổi ý, thậm chí không tiếc làm cho nàng ta phật lòng. So với cơn dỗi của nàng thì tính mạng bản thân quan trọng hơn nhiều. Cứ nghĩ đến món ăn do Long Phi Tuyết làm ra là lại buồn nôn, cả người lạnh lẽo, so với cái chết còn tốt hơn. 

Long Phi Tuyết mỗi lần giận dỗi, nguyên một đám lại đẩy Long Thiếu Hoàng ra làm bia đỡ đạn, để cho hắn đi dỗ dành nàng. Dù sống chết không tình nguyện, rốt cuộc vẫn không tránh khỏi kết quả bị đưa đi… chịu trận. Và từ đó đến nay, Long Phi Tuyết buồn phiền là lại đi tìm Long Thiếu Hoàng, quả thực là bi ai của cuộc đời hắn mà. 

Hồi tưởng lại là thấy đáng sợ, thế nên một đám huynh đệ chỉ biết cầu trời cho Long Thiếu Hoàng vượt qua một kiếp này mà thôi. Long Phi Tuyết sau khi phát tiết một trận thì tâm tình thoải mái hơn nhiều, tay phủi phủi, lẽ lưỡi tinh nghịch nói:

- Lần này bản cô nương tạm tha cho hổ ngốc ngươi, nếu còn tái phạm, từ nay cấm động vào thức ăn bản cô nương nấu, nhớ rõ chưa. 

Long Thiếu Hoàng vốn bị đau khổ một trận, còn đang định mắng ông trời tại sao lại bị sao quả tạ chiếu thì nghe câu nói của Long Phi Tuyết thì tất cả đều tan biết. Có lẽ bao nhiêu lâu nay bị hành xác, cuối cùng ông trời cũng mở mắt, từ nay về sau được an nhàn sống đến cuối đời rồi. Còn những huynh đệ khác thì mồm chưa a chữ o, nhìn Long Thiếu Hoàng hâm mộ không thôi. Nội âm ước gì bản thân được như người huynh đệ kia, thoát khỏi địa ngục ải khổ rồi. Chỉ thấy Long Thiếu Hoàng ánh mắt sáng quắt, phối hợp với bộ dáng bầm dập thê thảm kia, thực sự có chút dọa người.


- Tuyết nhi, muội… muội nói thật chứ, từ nay ta sẽ không còn được ăn món ăn muội nấu nữa sao. Ôi, thật tiếc quá, ta còn đang định nhờ muội nấu bát canh gà để tẩm bổ thân thể… ài, đáng tiếc, đáng tiếc mà. Ta cũng chẳng muốn ép muội làm gì, đành thôi vậy. 

Miệng thì nói vậy, còn trong lòng thì như được lên thiên đường. Thế nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì một lần nữa bị kéo tuột xuống địa ngục. Chỉ thấy Long Phi Tuyết khi nghe ý tứ tiếc hận của Long Thiếu Hoàng, còn tưởng hắn thật sự muốn ăn canh gà mình nấu, trong lòng thư sướng hẳn lên, so với khi bạo hành hắn còn muốn thư sướng gấp chục lần. Thân thể thon thả xoay người lại, hai tay đặt sau lưng không ngừng nắm lấy gấu áo, khuôn mặt xinh như thiên thần hơi ửng đỏ, miệng cười tủm tỉm, trông đáng yêu vô cùng. Giọng nói ngọt ngào ấm áp vang lên, thế nhưng lọt vào ai Long Thiếu Hoàng cơ hồ chính là Diêm La vương phán cho tội chết:

- Nếu huynh đã thành tâm cầu khẩn như vậy, muội liền không chấp chuyện lúc trước. Chập nữa trở về, muội liền vào bếp nấu cho huynh một bát canh gà để tẩm bổ. Hi hi…

“Xong rồi, tàn đời rồi, cái miệng hại cái thân rồi. Trời đất thiên địa ơi, cái mồm tội vạ này ơi, sao mày có thể nói mấy cái câu ngu ngốc như vậy chứ? Ông trời ơi, ông đang xỏ lá con phải không? Bộ tha cho con một lần là ông không ngủ ngon sao?” Câu nói của Long Phi Tuyết khiến cho thân thể hắn đông cứng lại, tùy thời muốn sụp đổ xuống. Hắn sau đó lập tức tỉnh ngộ, mồ hôi mồ kê đầy mình, cấp tốc ngăn cản ý định điên rồ của Long Phi Tuyết:

- Đừng, đừng… Tuyết nhi, muội mấy ngày nay chắc mệt lắm rồi, nên hảo hảo nghỉ ngơi, không cần phải nhọc công đi nấu canh gà cho huynh đâu. Tuyết nhi à, làm ơn đừng nấu canh gà mà…

Chỉ thấy Long Phi Tuyết nữa điểm không để tâm, nghĩ rằng Long Thiếu Hoàng thực sự quan tâm đến mình, khuôn mặt lại thêm một tầng ửng hồng, đỏ đến tận mang tai, giọng nói dịu dàng lại cất lên:

- Muội cảm thấy rất tốt, huynh không cần phải lo lắng cho muội đâu. Hi hi, huynh cứ đợi ăn canh muội nấu là được, muội đi trước đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui