Đại La Thiên Tôn

Chỉ là, thứ khiến cho Tàng Tử Đan ngạc nhiên không phải tư thái tuấn dật phi phàm, mà là cái bóng lưng này nhìn rất quen mắt. Nếu như Tinh Hồn cũng diện y phục giống như gã nam tử kia, có lẽ sẽ khó có thể phân biệt được ai với ai. Gã nam tử bạch y kia tựa hồ đang chờ đợi một ai đó, lâu lâu lại chuyển mục quang nhìn xung quanh. 

Tàng Tử Đan khuôn mặt trắng tinh tuyệt đẹp ngẩn ra, tâm tư của nàng vô cùng dễ đoán, những gì nghĩ trong đầu đều viết lên hết trên khuôn mặt này. 

- Không phải Dạ Quân ca ca còn đang ở Thiên Lam đại lục sao? A, trước đây gia gia tặng cho huynh ấy một cái Thiên Long lệnh, có thể tùy ý đến Thiên Long thần điện. Thật đáng ghét, đã đến mà không có tri thông cho người ta một tiếng để còn chuẩn bị. 

Bất giác trên đôi môi mềm nở một nụ cười, tựa hồ như là muôn vạn cánh hoa đang nở rộ vậy, phối hợp với ngũ quan tinh xảo, hòa cùng với không gian xung quanh, thực sự là một bức tranh tuyệt đẹp khiến ai cũng phải táng thưởng. 

Tàng Tử Đan tâm trạng nở rộ, còn đang định chạy đến chỗ gã nam tử bạch y thì bên cạnh bỗng bên tai vang lên một giọng nói lanh lảnh, thoạt nghe có vẻ giống như giọng của nam nhân:

- Tiểu Đan, ngươi làm gì mà đần khuôn mặt ra đó vậy? Muốn dọa người hả?

Vốn tâm trạng nguyên bản rất tốt, thế nhưng khi nghe giọng của người nam nhân nọ thì liền biến đổi, khuôn mặt đột nhiên xụ lại, chỉ là như thế vẫn không thể che đi nét đẹp trong sáng của nàng:

- Mặc kệ ta. Có phải muốn đánh nhau không hả? Bổn tiểu thư lúc nào cũng có thể bồi phụng ngươi. 


- Hắc hắc, con gái gì mà dữ dằn như vậy, sau này làm sao có thể cưới chồng được chứ? À mà không sao, nếu như bị ế thì cứ để bản công tử này lo cho, thay người khác gánh cái của nợ này cũng được. 

Gã nam tử kia đứng cách Tàng Tử Đan chừng tám, chín mét, tuổi đời đoán chừng khoảng hai mươi mà thôi, khoắc lên trên người một bộ lam y sạch sẽ, thắt lưng đeo một cái ngọc bội màu trắng, mái tóc đen nhánh được buộc bằng một cái dây vải màu trắng một cách gọn gàng theo kiểu nho sinh, mục diện tuấn tú đủ khiến cho hàng ngàn nữ tử hâm mộ, lại tản ra một loại hạo nhiên chính khí, khiến cho người ta cảm thấy rất bất phàm. 

Đối với lời hăm dọa của Tàng Tử Đan, hắn khóe môi nở một nụ cười ranh mãnh, sau đó lại làm ra bộ dạng sợ hãi, giống như thực sự đang bị Tàng Tử Đan dọa dẵm mà kinh sợ, chỉ là lời nói của hắn lại khác biệt một trời một vực. Với tính khí của Tàng Tử Đan, nghe ý tứ như vậy liền nổi đóa, trừng mắt một cái:

- Tàng Hồng Uyên, để xem bản tiểu thư dạy dỗ ngươi như thế nào. 

Vốn dĩ ở đại hoa viên này không cho đệ tử đánh nhau, thế nhưng dường như Tàng Tử Đan không hề quan tâm, trên người bùng phát khí thế, khiến cho hoàng y thổi phồng lên, giống như hận không thể đánh gã Tàng Hồng Uyên kia thành đầu heo vậy. 

- Này này… đại hoa viên nghiêm cấm tư tranh đấy, nếu như bị Chấp Pháp điện nhìn thấy thì không xong đâu. 

- Bản tiểu thư KHÔNG QUAN TÂM.

Nàng thanh âm nhấn mạnh, chuẩn bị nhảy tới nện cho Tàng Hồng Uyên một trận, thế nhưng ngay lúc đó một bóng dáng xuất hiện ngay sau lưng Tàng Hồng Uyên, mạnh mẽ cốc đầu hắn một cái kêu thành tiếng, khiến cho Tàng Hồng Uyên không nhịn được mà hú một tiếng đau đớn, hai tay ôm đầu, khuôn mặt cau có khó coi, hoàn toàn đã mất đi phong phạm của một thiếu niên vạn người mê. 


- Tiểu tử ngươi lại dám trêu chọc bảo bối của lão phu hả? Có tin dù ông già ngươi đến đây thì lão phu vẫn đánh cho ngươi thành đầu heo không hả? 

Thanh âm trầm đục vang lên, nhìn lại thì mới thấy người xuất hiện là một lão giả râu tóc trắng xóa, tựa hồ đã bảy mươi tám mươi, nhưng làn da lại hồng nhuận, thân thể cao lớn lực lưỡng tràn trề sinh lực. Lão giả này chính là trưởng lão Thiên Long thần điện Tàng Truy Dương. 

- Hồng Uyên nào dám như vậy, lão gia gia bớt giận, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe. 

Tàng Hồng Uyên giật mình nhảy dựng lên, tuy rằng đầu bị lão cốc một phát thật đau, nhưng vẫn phải ráng nặn ra một nụ cười thật tươi, chỉ là nhìn hắn lúc này không khác gì khỉ ăn ớt, xấu xí vô cùng. Ai bảo Tàng Tử Đan được lão xem như bảo bối chứ, dám động vào bảo bối của lão chắc chắn ăn không ít thiệt thòi. 

Nhìn thấy Tàng Truy Dương xuất hiện, hỏa khí của Tàng Tử Đan liền tiêu biến nhanh chóng, tựa hồ trước đó không hề xảy ra chuyện gì vậy. Nàng chạy đến ôm cánh tay rắn chắc của Tàng Truy Dương, khuôn mặt tinh xảo chu môi một cái rất dễ thương, thanh âm lanh lảnh như chim hót, nói:

- Gia gia, Dạ Quân ca ca đến, sao người không nói với ta một tiếng? Làm người ta không kịp chuẩn bị gì hết, xấu hổ chết đi được. 

- Hả? Dạ Quân nào vậy tiểu bảo bối?


Lúc Tàng Tử Đan nhắc đến Tinh Hồn, mục quang Tàng Hồng Uyên thoáng qua một tia hiếu kỳ, bởi vì Tàng Truy Dương và Tàng Tử Đan đang chú tâm, thế nên không nhìn thấy được biểu cảm kỳ lạ này của y. 

- Là người đã đưa ta đến chỗ nghỉ ngơi sau khi Tử Vong chi địa đóng lại đấy. Khi đó gia gia còn tặng cho hắn một cái Thiên Long lệnh. Không lẽ gia gia quên rồi à?

- À… ra là gã thanh niên đó. Mà tiểu bảo bối nói hắn đến Thiên Long thần điện là sao? Mấy ngày nay gia gia vẫn luôn sinh hoạt ở Phiêu Diệp điện, đâu có ai nói với gia gia là hắn có đến đây. 

Chớp mắt Tàng Truy Dương đã nhớ ra Tinh Hồn. Khi ấy thấy Tinh Hồn còn trẻ mà tu vi rất cao cường, lão liền có ý thu hắn làm đệ tử. Tiếc rằng Tinh Hồn đã từ chối, thế là lão tặng hắn một cái Thiên Long lệnh, để cho hắn nếu có suy nghĩ lại về đề nghị của lão thì đến tìm lão. 

Sau khi trở về lại Thiên Long thần điện, cảm thấy Tinh Hồn là một nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất, thế nhưng bấy lâu nay lại không nghe về tin tức của thiếu niên thiên tài này, trong lòng không khỏi hiếu kỳ. Tàng Truy Dương liền cho người điều tra về thân thế của Tinh Hồn nhưng đều không có một tin tức gì, tựa hồ hắn không hề tồn tại trên thế giới này vậy. Tàng Truy Dương tuy già, nhưng đầu óc không phải không minh mẫn, lão suy đoán có lẽ Tinh Hồn che giấu thận phận thật sự vì một lý do gì đó. Lại nhìn thấy trong Long Hổ Bảng, có một người thiên phú đồng dạng như vậy, là người từng khiến cho thái tử Trịnh Thần Không ăn trái đắng, lão liền kết luận, người tên Dạ Quân này đích thị chính là Tinh Hồn. 

Đương nhiên việc này lão không nói lại với người khác, cũng không hề cho Tàng Tử Đan biết về thân phận thực sự của hắn. Dù sao thân phận của Tinh Hồn khá đặc thù, kẻ thù đang đưa vào danh sách tử của Thiên Phong đế quốc. Thiên Long thần điện tất nhiên không e ngại Thiên Phong đế quốc, nhưng chỉ vì một người ngoại bang mà ảnh hưởng đến lợi ích của Thiên Long thần điện, thân là trưởng lão Thiên Long thần điện, Tàng Truy Dương sẽ không chấp nhận việc này, trừ phi Tinh Hồn nguyện ý bái nhập Thiên Long thần điện. 

Lại nói đến hiện tại, Tàng Tử Đan nhất thời cảm thấy mơ hồ, vừa mới đó còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Tinh Hồn, từ vóc dáng đến khí chất trên người đều giống hệt như nhau, nhưng Tàng Truy Dương lại nói hắn không hề đến Thiên Long điện. Nàng liền quay phắt người lại, nhìn về địa phương nơi người thanh niên đã đứng. Tàng Truy Dương và Tàng Hồng Uyên cũng hiếu kỳ, ánh mắt nhìn phương hướng mà nàng chỉ. Thế nhưng tại chỗ đó lại không có bất cứ người nào đang đứng cả. Tàng Tử Đan mày phượng nhíu lại, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, lộ ra vẻ ưu sầu nói:

- Rõ ràng vừa nãy còn đứng ở đó, sao bây giờ lại… Không lẽ là do mình tưởng tượng? 

- Khụ khụ, đợi một chút, lão gia gia, người tên Dạ Quân là ai vậy?


Đối với thân phận của Tinh Hồn, người khiến cho Tàng Tử Đan vừa mới nghe qua đến thay đổi tâm trạng, khiến cho cả trưởng lão Tàng Truy Dương tặng Thiên Long lệnh, người này không hề tầm thường. Thiên Long lệnh chính là lệnh bài cao quý nhất, chỉ cần không phải là việc quá phận, Thiên Long thần điện sẽ chấp nhận mọi điều kiện mà người đó đưa ra. Đừng nhìn Tàng Hồng Uyên thái độ đối với Tàng Tử Đan lúc nào cũng cà tưng, bằng vào việc tự do đi lại ở đại hoa viên này vốn đã bất phàm rồi, Tàng Truy Dương cũng thân mật với hắn, nếu không phải là con cháu trực hệ thì cũng là đệ tử tinh anh. Nhìn tâm tư của hắn rất tinh tế, hẳn là một kẻ rất có đầu óc, trí tuệ phi phàm mà đệ tử cùng giới khó bì kịp. 

- Là một kẻ vô tình gặp trên đường mà thôi. Ngươi không cần để tâm. 

Tàng Truy Dương tay vuốt chòm râu trắng dưới cằm, sắc mặt không đổi nhàn nhạt trả lời hắn. Có lẽ lã đối với Tàng Hồng Uyên này hiểu rõ sâu sắc tính khí của hắn, thế nên mới nói qua loa. Sau đó lão nói tiếp:

- Vốn dĩ lão phu đến đây là để nói với tiểu bảo bối một chuyện quan trọng, sẵn tiện gặp ngươi ở đây thì nói luôn cho biết. 

- Là chuyện quan trọng gì vậy gia gia? 

Tàng Hồng Uyên và Tàng Tử Đan cùng hỏi một lượt, ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ. 

- Hẳn hai ngươi cũng biết việc thái tử Thiên Phong đế quốc Trịnh Thần Không sắp thành hôn, thiếp mời đã được đưa đến Thiên Long thần điện. Đây là một việc lớn, sau khi điện chủ và chúng ta bàn tính, quyết định sẽ dẫn theo một vài trưởng lão và tinh anh đệ tử đến đó để mở rộng tầm mắt. Vài ngày nữa lão phu sẽ bế quan, thế nên chuyến này sẽ không tới đó được. Thời gian cấp bách, hai ba ngày tới là lên đường, các ngươi mau chuẩn bị đi cho kịp. 

Hai người họ gật đầu, bỗng Tàng Hồng Uyên nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi tiếp:

- Lão gia gia, không biết chuyến đi này, Thánh tử điện hạ có tham dự hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui