Đại La Thiên Tôn

Chỉ thấy trên khuôn mặt Thu Dư Thanh nộ hỏa dâng lên, sát khí bừng bừng. Hắn thật không ngờ lại bị một tên tuổi đời còn chưa đến hai mươi, mới chập chững bước trên giang hồ mà dám trước mặt bao nhiêu người vũ nhục hắn. Nếu không thể giết chết tên tiểu tử ngạo mạn kia, mặt mũi của hắn sau này mất hết. Thu Dư Thanh lao người lên, tốc độ như một mũi lao, tay nắm thành quyền, khí thế bài lãng, vung một quyền tấn công Tinh Hồn:

- Hải kình cực lãng chưởng.

Một quyền vung ra, chỉ thấy lờ mờ xuất hiện một con cự kình, tựa như một ngọn núi nhỏ ào ào xông lên chỗ Tinh Hồn. Cùng một chiêu tung ra, thế nhưng khí thế so với Thu Trường Khiếu thì kém hơn một bậc. Có điều, Thu Dư Thanh tự tin một chiêu này có thể đánh bay Tinh Hồn. Chỉ thấy Tinh Hồn không hề chuyển động, chỉ đứng yên một chỗ, tay phải giơ lên, chộp lấy cự kình đang hung hăng tiến tới kia, nguyên lực khởi động, *ầm* một tiếng, ảo ảnh cự kình bị phát hủy. Tuyệt chiêu cực mạnh của Thu Dư Thanh cứ như vậy mà bị phá, so với lúc Hàn Chí Đông phá vỡ ảo ảnh cự kình do Thu Trường Khiếu đánh ra, độ đơn giản không phải chỉ hơn mấy chục lần, làm chó Hàn Chí Đông và toàn bộ Lăng Vân tông khiếp hãi.

Lúc này, Hàn Chí Đông mới nhận thức rõ người thiếu niên tự xưng Ma Quân kia đáng gờm chừng nào. Nếu cho Tinh Hồn một thời gian nữa, với tiềm lực vô hạn cùng thiên phú kinh người, nhất định trong thời gian ngắn sẽ danh chấn thiên hạ. Đây chính là nhận định của Hàn Chí Đông, Mộc trưởng lão cũng tất cả thái thượng trưởng lão Lăng Vân tông.


Đứng bên kia, Thu Trường Khiếu mục quang quan sát trận chiến, thấy Tinh Hồn đơn giản mà hóa giải tuyệt chiêu của Kiến Ninh môn, thậm chí là thân thể không lùi về phía sau nửa bước, liền cảm thấy có một chút bất an. Có điều, hắn vẫn không tin rằng, Tinh Hồn có thể đánh lại Thu Dư Thanh.

Làn sương mờ ảo lượn lờ. Tinh Hồn vẫn đứng yên bất động, hồng y và bạch phát bay phất phơ trong gió, gương mặt anh tuấn phi phàm không chút biểu tình. Về phần Thu Dư Thanh thì không thấy đâu. Chỉ thấy trên miệng Tinh Hồn cong lên một nụ cười thần bí, mang đậm nét khinh thường. Bỗng phía sau lưng, Thu Dư Thanh bất ngờ xuất hiện, trong tay là một thanh trường kiếm dài hơn một thước, thân kiếm sáng lấp lánh, đâm thẳng phía sau lưng Tinh Hồn.

Đám người Lăng Vân tông hoảng hốt. Bọn họ bị Tinh Hồn giáng ấn ký vào linh hồn chi hải, nếu như Tinh Hồn có mệnh hệ gì, chỉ sợ bọn họ cũng bị liên lụy theo. Thấy Tinh Hồn bị đánh lén, nội tâm không khỏi hoảng sợ, quát lớn:

- Quân thượng, cẩn thận phía sau lưng.

Chỉ thấy trường kiếm trên tay Thu Dư Thanh đâm xuyên qua ngực Tinh Hồn. Đám người Kiến Ninh môn trên mặt ai nấy đều rạng rỡ, đặc biệt là Thu Trường Khiếu. Thiết nghĩ tên tiểu tử này kém cỏi như vậy, trong một chiêu đã dễ dàng bị giết chết. Nhưng mà như thế cũng tốt, Lăng Vân tông phen này đã lọt vào tay Kiến Ninh môn. Có điều, làm gì có chuyện đơn giản như vậy.

Thu Trường Thanh gương mặt mừng rỡ, trong lòng nghĩ rằng tên tiểu tử này quá đỗi ngu ngốc. Một cái hư chiêu đơn giản như vậy mà không tránh được. Nhưng khi kiếm đâm xuyên lồng ngực Tinh Hồn, thì hắn cảm thấy như đâm vào hư vô vậy. Đồng thời, lưng có một giọng nói lạnh lẽo vang lên, tựa như âm thanh từ dưới địa ngục vậy:


- Thực lực như vậy mà dám xàm ngôn trước mặt bổn quân sao?

Tay phải Tinh Hồn, một phong cầu nằm trong lòng bàn tay, đấm thẳng vào lưng Thu Dư Thanh.

- Đà loa chưởng – Phong loa toàn hoàn.

Chỉ nghe một tiếng hét thảm, Thu Trường Khiếu phun ra một ngụm máu tươi, rơi bịch xuống mặt đất như một bao đồ vậy, y phục tan nát, nội thương xem bộ khá nghiêm trọng. Đây là Tinh Hồn chỉ mới xuất ra năm thành công lực, nếu tung ra hết thì trên người Thu Dư Thanh đã xuất hiện một cái lỗ lớn rồi. Tinh Hồn phủi phủi tay, lãnh đạm nói:


- Thật kém cỏi.

Rồi thiên ma nhãn quét nhìn từng người Kiến Ninh môn, nâng tay phải lên, chỉ thẳng vào từng người một, nói:

- Ngươi, ngươi, ngươi, và cả ngươi nữa, lên hết một lần đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui