Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Tinh Hồn và Ma Luân cả hai trở về đứng đằng sau lưng Huyết Luân hộ pháp, khí thế đã thu, Ma Luân bộ dáng sát thần đã thu liễm hoàn toàn, đôi mắt nhắm lại, miệng nở nụ cười ôn hòa, phản phất chưa từng có việc gì xảy ra, nhìn hắn lúc này trông rất anh tuấn không nhiễm một hạt bụi trần, thế nhưng ngẫm lại lúc Ma Luân bạo phát sát khí thì người ta liền cảm thấy lạnh sống lưng. Còn Tinh Hồn, hắn đối với Vô Ngân tán tiên vẫn còn chưa nguôi giận, ánh mắt không giấu giếm sát khí. 

Trông thấy Tinh Hồn đứng đằng sau lưng Huyết Luân hộ pháp, vạn ánh chú mục, bây giờ còn ai dám nghi ngờ việc Tinh Hồn bái nhập đệ tử Huyết Luân hộ pháp là giả nữa.

Lúc này, mọi người lại dồn sự chú ý về phía Lục Phong, chỉ thấy hắn hít sâu một nhịp, đôi mắt nhìn thẳng vào Vô Ngân tán tiên sắc mặt đang rất khó coi ở hướng đối diện.

“Nói đến chuyện này thì phải nhắc lại ngày diễn ra quần đấu đầu tiên, đệ của lão ta Trịnh Ngọc Tiêu trên sàn đấu khinh thị người khác, ỷ tài khinh người, rốt cuộc bị Tinh Hồn trên sàn đấu đánh bại. Trịnh Ngọc Tiêu tài không bằng người, không chết đã là rất nể mặt lão sư tôn hắn. Thế nhưng lão ta chẳng những không biết quản giáo đệ tử, vậy mà tìm đến phủ đệ của Tinh Hồn nuôi ý định báo thù cho đệ tử của lão, lại trước mặt vô số người mắng Tinh Hồn là súc sinh hỗn đản, không thèm nể mặt người đứng sau hắn là ai, cuối cùng hạ xuống độc thủ, nếu không phải phút cuối Ma Luân đại sư huynh xuất hiện, chỉ sợ Tinh Hồn bây giờ đã biến thành một cái thi thể lạnh.”

Nhìn Lục Phong, hắn vừa nói vừa biểu hiện cực kỳ ủy khuất, tựa như người trực tiếp nếm trải đau khổ không phải là Tinh Hồn, mà là chính bản thân hắn vậy.

Qua lời Lục Phong, diễn biến bên trong còn muốn bành trướng ra khiến cho người khác trong lòng thầm mắng vô sỉ, Lục Phong chỉ sợ đang muốn dồn ép Vô Ngân tán tiên vào ngõ cụt.

Gương mặt Vô Ngân tán tiên lúc này trông khó coi đến cực điểm, nhăn nhó như khỉ ăn ớt, trong lòng một bụng lôi đình phẫn nộ, nếu không phải nơi này là địa bàn của Địa Ngục giáo, không phải có Huyết Luân hộ pháp chống đỡ đằng sau lưng, lão ta đã xuất thủ đập chết Lục Phong rồi. Tên tiểu tử này thật quá âm độc.

“Lục Phong, ngươi hồ ngôn loạn ngữ.”

“Hừ, ta chỗ nào nói xạo? Những gì ta nói đều là thật, mọi người ở đây đều chứng kiến cả.”

Lục Phong trong lòng cười lạnh, bất quá biểu cảm bên ngoài vô cùng quyết liệt. 


“Tiểu tử đó, hắn đánh đệ tử của lão phu thành phế nhân, lão phu tuy rất tức giận, nhưng chưa đến mức hướng hắn hạ độc thủ. Lại lúc trước, hắn ta truy sát một cái nha đầu nữ tử, lão phu chướng mắt hành vi của hắn, thế nên mới xuất hiện ngăn cản hắn ta.”

“Nữ nhân của huynh đệ ta, lúc nào đến lượt lão già ngươi xen vào. Còn mắt lão có vấn đề thì chạy về nhờ lão bà rửa mắt giúp, đừng nên ở chỗ này nhiều chuyện.”

“Ngươi…”

Lục Phong nói chuyện không chút nể nang gì cả, có sư tôn đứng ở đây, hắn sợ cái gì chứ? Muốn nói gì liền nói, chẳng cần phải úy kỵ.

Người xung quanh nghe thấy thì bật cười, gia hỏa này tuổi còn trẻ nhưng thái độ lại vô sỉ như vậy, chỉ sợ sau này càng thêm khó đối phó.

“Lục Phong, không được vô lễ.” Thanh âm Huyết Luân hộ pháp vang lên.

“Dạ sư tôn.” Lục Phong cười trừ một tiếng, thái độ thành thành thật thật tỏ vẻ hối lỗi, nhưng chỉ với Huyết Luân hộ pháp mà thôi, còn lão già Vô Ngân tán tiên thì đừng mơ tưởng hắn xin lỗi.

Huyết Luân hộ pháp lại nhìn sang Vô Ngân tán tiên, ánh mắt mấy phần lạnh nhạt.

“Vô Ngân đạo hữu, ngươi có gì để giải thích?”

Vừa nói, Huyết Luân hộ pháp vừa thả xuống uy áp, Huyết Luân hộ pháp tu vi đã bước vào Thiên Tiên cảnh cảnh giới, Vô Ngân tán tiên tuy đã nửa bước chạm vào, nhưng Linh Tiên cảnh vẫn là Linh Tiên cảnh, so với Thiên Tiên cảnh muốn thua kém nhiều lắm, cách biệt giống như trời với đất vậy.


Sắc mặt Vô Ngân tán tiên tái nhợt, nghe ý của Huyết Luân hộ pháp, chỉ sợ nếu như không hướng Tinh Hồn tạ lỗi, Huyết Luân hộ pháp quyết không bỏ qua cho hắn.

Dù sao Lục Phong và Tinh Hồn cả hai đều là đồ đệ của Huyết Luân cả, thực lực Huyết Luân hộ pháp lại rất cường thế, cho dù bản thân biết được rằng Lục Phong chắc chắn đã thổi phồng lên, đem cái mũ gián tiếp xúc phạm Huyết Luân hộ pháp chụp lên đầu Vô Ngân tán tiên, nhưng như vậy liền thế nào, Huyết Luân hộ pháp tự nhiên sẽ tin tưởng hắn, che chở cho hắn, chịu trận toàn bộ đem nhường hết cho Vô Ngân tán tiên.

Loạn Tiên Hải là nơi rõ ràng nhất về câu nói nắm đấm lớn hơn đạo lí, vốn dĩ câu chuyện sẽ không đến nỗi như thế này, nhưng vì Huyết Luân hộ pháp nắm đấm rất lớn, Địa Ngục giáo nắm đấm rất lớn, tin tưởng Vô Ngân tán tiên cũng biết rõ. 

Nhưng đúng lúc đó, trên bầu trời, Nam Độc hộ pháp thanh âm khàn khàn bỗng vang lên. “Chậm đã…”

Vô Ngân tán tiên tâm trạng khó xử, cảm giác bị người ta dồn ép không dễ chịu gì, tưởng chừng phen này thê thảm rồi, không nghĩ đến, tại Địa Ngục giáo lại có người muốn tương trợ, mà người này, cấp bậc so với Huyết Luân hộ pháp không thua kém. 

Huyết Luân hộ pháp nhướng mày, ánh mắt nhìn sang Nam Độc hộ pháp đang tiến đến.

“Nam Độc, ngươi có cao kiến gì?”

Tinh Hồn, Ma Luân và Lục Phong ánh mắt đồng thời liếc nhìn lão Nam Độc hộ pháp xấu xí kia. 

Nội bộ có biến. 

Đây là suy nghĩ của tất cả những người đang đứng ở đây, hai vị hộ pháp danh tiếng lừng lẫy Địa Ngục giáo đang xảy ra mâu thuẫn, nếu không, Nam Độc hộ pháp làm sao có ý tứ muốn giúp đỡ Vô Ngân tán tiên.


“Cao kiến gì không dám, chỉ là lão phu cảm thấy mấy tên đồ đệ ngươi đối với trưởng bối có chút vô lễ.”

Nam Độc ánh mắt hẹp dài, con ngươi nhỏ xíu nhìn Huyết Luân hộ pháp, miệng nhếch mép cười khẩy, nói tiếp: “Vô Ngân đạo hữu dù sao cũng là nhân vật được Địa Ngục giáo mời đến, trong miệng Lục Phong đệ tử ngươi lại biến thành lão già này lão già nọ, thái độ một mực khinh thị, không khỏi khiến cho những vị khách mời khác được mời đến cảm thấy khó chịu.”

Nam Độc hộ pháp tính khí nhỏ nhen, lần trước chịu một chút thiệt thòi, bây giờ liền mượn cơ hội này để đáp trả lại.

Nghe thấy, Lục Phong gương mặt phẫn nộ, định mở miệng nói thì bị Ma Luân bên cạnh ngăn cản. Tuy rằng Ma Luân cũng rất khó chịu, nhưng đối phương chính là Nam Độc, địa vị bên trong Địa Ngục giáo ngang hàng với Huyết Luân hộ pháp, nếu như Lục Phong xúc động, vậy thì càng có cái cớ để cho Nam Độc bám vào.

Vô Ngân tán tiên nội tâm minh bạch, Nam Độc hộ pháp đang muốn mượn chính mình để phản kích lại Huyết Luân hộ pháp, tuy rằng không biết nguyên do bên trong, thế nhưng đây là một cơ hội không thể tốt hơn để tránh khỏi lửa giận của Huyết Luân hộ pháp.

“Nam Độc đạo hữu nói chí phải, lão phu được Địa Ngục giáo phát tặng thiếp mời, xem trọng danh vọng của Địa Ngục giáo liền dẫn theo đệ tử đến để tham dự Tinh Vương Chiến, nhưng không ngờ lại bị khinh thị như vậy, lão phu cảm thấy rất uất ức.”

“Đệ tử bản tọa vô lễ, bản tọa tự biết trở về dạy dỗ. Nhưng Vô Ngân xuất thủ với đệ tử của bản tọa, Nam Độc, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?”

Huyết Luân hộ pháp ánh mắt âm lãnh nhìn Nam Độc. 

Nam Độc hộ pháp muốn bẻ lái câu chuyện, Huyết Luân hộ pháp nào dễ dàng để người bị lão ta chèo kéo dắt mũi.

“Không biết không có tội, Vô Ngân đạo hữu không hề biết việc hắn là đồ đệ của ngươi. Nếu như biết, Vô Ngân đạo hữu lại dám đi trêu chọc vào?”

“Một câu không biết liền muốn phủi sạch, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ rộng lượng cho qua. Cho dù ngươi muốn cho qua thì đó cũng là việc của ngươi, lão phu không phải thánh nhân, càng không phải người rộng lượng. Lão thất phu, có cần lão phu kể ra chiến tích của ngươi cho mọi người nghe thấy không?”


Đổi lại là Nam Độc, lão thất phu âm độc này, cho dù người khác chiếm lý đi chăng nữa, lão ta cũng liền không chút khoan dung mà hạ xuống độc thủ. Còn muốn ở đây nói chuyện đạo lý, trong bụng lão Nam Độc này chứa đầy dao găm, động một chút là diệt cả nhà người khác, cả Loạn Tiên Hải này không ai không biết cả.

Nếu bình thường, Huyết Luân hộ pháp sẽ nể tình đồng môn mà không so đo, thế nhưng chuyện này lại khác, Huyết Luân hộ pháp đương nhiên chẳng cho Nam Độc hộ pháp một chút mặt mũi nào cả.

Bị nói trúng, Nam Độc hộ pháp nội tâm cảm thấy lành lạnh, cư nhiên trước mặt nhiều người lại bị Huyết Luân hộ pháp chẳng nể nang nói thẳng.

“Huyết Luân, ngươi có ý gì?”

“Ý gì, lão thất phu ngươi tự hiểu.”

Hừ lạnh một tiếng, sau đó Huyết Luân hộ pháp lại trừng mắt nhìn Vô Ngân tán tiên, nói tiếp.

“Nữ nhân bị đệ tử ta truy sát, ngươi có biết đó là ai hay không mà muốn ngăn cản? Ngươi có dám phát ra lời thề, ngươi chỉ thuần túy muốn giúp đỡ nữ nhân đó, trong lòng không hề mang tâm tư báo thù cho đệ tử? Nếu như ngươi dám, lão phu không chỉ không có so đo, ngược lại đem lĩnh ngộ cả đời của lão phu trợ giúp ngươi đột phá một bước Thiên Tiên, kế tiếp trước mặt quần hùng diệt sát hai tên đệ tử này. Vô Ngân, ngươi có dám?”

Tiên giả kiêng kỵ nhất chính là phát ra lời thề, tu vi càng cao thì lời thề ứng nghiệm càng mạnh, vi phạm lời thề liền vạn kiếp bất phục, chết trong lôi phạt.

Vô Ngân tán tiên gương mặt xám xịt. Phát ra lời thề độc, lão ta nào dám chứ.

Bởi vì lúc đó, quả thực Vô Ngân tán tiên muốn mượn cơ hội để giết chết Tinh Hồn. Còn về nữ nhân kia là ai, lão nào buồn quan tâm đến.

Huyết Luân hộ pháp lấy cái này để làm điều kiện, không thể không nói quá sắc bén, căn bản Vô Ngân tán tiên không thể nào, hay nói chính xác hơn là không dám đáp ứng.

“Huyết Luân đạo hữu, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui