Một gã trưởng lão khác của Linh Lôi tông biểu cảm khó chịu.
- Thật sự khó mà nói lắm. Tỷ như có ai đó đang muốn câu kết với Tuyên Vũ môn chẳng hạn.
Đột nhiên một vị nữ trưởng lão có tóc màu xanh lam của Tà Âm tông cười mị hoặc, ánh mắt hơi nheo lại nhìn về phía ba gã trưởng lão Trúc Hà điện, giọng điệu quý rũ tư hương vang lên.
Nghe xong, ngoại trừ vị trưởng lão Linh Lôi tông có vết sẹo ở mắt trái ra, những người khác đồng thời nhìn ánh mắt bất thiện với ba gã trưởng lão Trúc Hà điện. Ai nấy đều đằng đằng sát khí, lửa giận hiện lên trên gương mặt rất rõ ràng, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống ba người bọn họ vậy.
Thấy thế, một trong số ba gã trưởng lão Trúc Hà điện đành phải lên tiếng giải thích.
- Các vị, chuyện tin tức địa cung bị lộ, kỳ thực là do bất đắc dĩ cả.
- Bất đắc dĩ, hừ, nói chuyện sao dễ nghe vậy.
Vị nữ trưởng lão khác đứng bên cạnh nữ trưởng lão tóc xanh kia đanh đá thốt lên, bàn tay ngọc che miệng lại, biểu lộ ngạc nhiên, nhưng phần nhiều trong mắt là sự khinh thị.
- Ban đầu, khi phát hiện ra địa cung, tam tông chúng ta đã giao ước, chuyến thám hiểm địa cung chỉ có tam tông tham dự. Bây giờ thì hay rồi, Trúc Hà điện các ngươi cư nhiên phá vỡ giao ước, lại kéo theo Tuyên Vũ môn đến đây.
- Trúc Hà điện các ngươi hôm nay không cho Linh Lôi tông và Tà Âm tông chúng ta một câu trả lời thỏa đáng, nếu không Trúc Hà điện sẵn sàng chịu sự trừng phạt của Linh Lôi tông đi.
Linh Lôi tông là một trong năm tông môn thực lực đứng đầu Phi Lan châu, một câu nói ra vô cùng có trọng lượng. Trúc Hà điện đắc tội Linh Lôi tông hoàn toàn không phải quyết định đúng đắn chút nào. Tuy rằng không đến mức làm cho Trúc Hà điện nhà tan cửa nát, hủy diệt tông môn, nhưng khiến cho thực lực Trúc Hà điện rơi xuống một tầng thì hoàn toàn nằm trong khả năng.
Nghe trưởng lão Linh Lôi tông hù dọa, cả ba người kia sắc mặt tái nhợt, sợ hãi vô cùng. Nếu như Linh Lôi tông thực sự trừng phạt, dù là ba cái Trúc Hà điện cũng không đủ cho bọn họ đánh.
- Thẩm Lưu trưởng lão, Đỗ Tư trưởng lão, Lương Trọng trưởng lão, kính mong ba vị hạ hỏa. Chuyện tin tức địa cung bị bại lộ, quả thực là chuyện bất đắc dĩ. Trúc Hà điện chúng ta cũng chẳng muốn xảy ra.
- Đừng vòng vo nữa, mau nói đi.
Vị trưởng lão Linh Lôi tông tên là Lương Trọng gầm một tiếng.
- Chuyện là một tên đệ tử mà Trúc Hà điện chúng ta lựa chọn để thám hiểm địa cung, trong lúc có men vào đã tiết lộ cho một nữ đệ tử Tuyên Vũ môn biết. Thế là ngay hôm sau, Xích Dương đạo nhân của Tuyên Vũ môn đã bí mật tiến vào Trúc Hà điện dò la chuyện này. Tính cách Xích Dương đạo nhân, chắc hẳn các vị chẳng xa lạ gì. Dưới sự uy hiếp của Xích Dương đạo nhân, Trúc Hà điện đành phải tiết lộ sự thật.
Vừa nói, lão ta vừa thở dài một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nghe nói đến Xích Dương đạo nhân, ông ta thực lực vô cùng mạnh, so với Tư Mặc kiếm tiên thì chỉ kém phân nửa mà thôi.
Bản thân Xích Dương đạo nhân vô cùng nóng tính, hành xử tàn ác dứt khoát. Có một lần, có một tên đệ tử của một tiểu môn phái vô tình nói xấu Xích Dương đạo nhân, thế là Xích Dương đạo nhân dẫn theo mười vị cường giả Tuyên Vũ môn khác tìm đến tiểu môn phái đó, giết đến chó gà cũng không tha, trong một đêm hủy diệt tiểu tông môn đó.
Hai phái còn lại ánh mắt nhìn nhau, nếu như thực sự là Xích Dương đạo nhân đích thân tra xét, vậy thì hoàn toàn có khả năng.
- Nếu đã vậy, chúng ta cũng không truy cứu thêm. Nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ bỏ qua. Số lượng đệ tử tham dự chuyến thám hiểm này, Trúc Hà điện các ngươi bị giảm hai phần ba.
- Hai… phần ba lận sao? Chuyện này…
- Hừ, chừa phần cho đã là nể mặt các ngươi lắm rồi. Còn ý kiến nữa, Trúc Hà điện một người cũng không được vào.
Thẩm Lưu trưởng lão trừng mắt liếc một cái, chắc nịch nói.
Nhìn thái độ của Tà Âm tông, ba người nọ không nói gì cả, ngầm đồng ý với quyết định của Thẩm Lưu trưởng lão.
- Tạm thời giải quyết vậy đi. Hy vọng sẽ không có thêm nhiều người tham gia vào.
Đỗ Tư trưởng lão, người có vết sẹo ở mắt trái chậm rãi nói.
- Ngày mai là Thái Ngọc Tân đại sư đến nơi rồi. Cũng nên chuẩn bị một chút, cùng đến địa điểm tập hợp thôi.
Đỗ Tư trưởng lão lại nói, sau đó thân thể khẽ động, tiến vào lối vào giữa hai bên vách núi. Những người khác cũng hành động tương tự, theo bóng lưng Đỗ Tư mà đi theo.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên **********
Một cơn bão tuyết trắng xóa ập đến, kèm theo từng đợt hàn phong lạnh lẽo, chẳng khác gì những thanh đao băng giá lạnh lùng cứa vào da thịt người ta. Trước mặt là một vùng lãnh nguyên rộng lớn bị bao phủ bởi một màu trắng, quả nhiên đúng như người ta nói, dưới Địa Tiên cảnh tuyệt đối không được phép tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên.
Trong cuồng phong bão tuyết, có hai cái bóng người nhỏ bé lấp ló hiện ra. Chính là Tinh Hồn và Thượng Quan Lãnh.
Đứng trong cơn bão lớn, một gã trung kỳ Địa Tiên cảnh, gã còn lại chưa chính thức tiến vào Địa Tiên cảnh, nhưng thực lực cách biệt chả bao nhiêu, so với Địa Tiên cảnh bình thường muốn bá đạo hơn nhiều.
- Thật là lạnh, ta không thích xíu nào.
Gió lớn khô lạnh khó chịu phà vào mặt, giống như bị một con quái vật tuyết đang la liếm vậy, cảm giác cực kỳ khó chịu mà dùng từ ngữ khó miêu tả hết được.
Thượng Quan Lãnh bĩu môi nói. Bất quá, trông Thượng Quan Lãnh hình như không ảnh hưởng lắm bởi trận bão tuyết này. Nói đến câu trên, dưới Địa Tiên cảnh tiến vào Băng Tuyết Lãnh Nguyên chỉ có con đường chết, nhưng Địa Tiên cảnh cũng không phải dễ dàng muốn hành tẩu. Trừ phi trên người có pháp bảo tị hàn vô cùng lợi hại.
- Wao, hình như ngươi không bị cái lạnh ở đây ảnh hưởng, thật lợi hại à.
Liếc mắt qua nhìn, trong mắt Thượng Quan Lãnh kinh ngạc, nhưng sau đó chuyển thành hứng thú, thốt lên một tiếng.
- Ta không bị ảnh hưởng bởi hàn khí là nhờ Viêm Hỏa Ti Y và Liệt Diễm Châu hai kiện pháp bảo, mà trông ngươi, hình như chẳng sử dụng pháp bảo nào khác. Thật lợi hại, có thể tiết lộ được không?
- Ngươi nghĩ ta sẽ nói?
Tinh Hồn lãnh đạm đáp.
- Có lẽ là không, ha ha ha…
Ngửa mặt lên trời cười lớn, đối với câu trả lời của Tinh Hồn, Thượng Quan Lãnh chẳng có chút khó chịu nào cả.
Nhớ lại một khắc trước, lúc hai người bọn hắn giao chiến kịch liệt, ta một kiếm ngươi một kiếm, sau đó mất hút vào Băng Tuyết Khẩu. Cuối cùng khi xuất hiện tại Băng Tuyết Lãnh Nguyên chân chính thì cả hai đều đồng thời không hẹn mà dừng kiếm lại.
Chỉ mới giao đấu, nhưng thoạt trông đã hiểu nhau rất rõ, thật đúng là vi diệu khó tả.
- Tinh Hồn, tại Thiên Kiếm tông thế hệ chúng ta, chỉ có ba người khiến ta hứng thú. Dương sư huynh là một, tên nghiện rượu Túy Kiếm là hai, và ngươi là ba.
Tinh Hồn giữ im lặng, từ chối cho ý kiến.
Bên cạnh, Thượng Quan Lãnh lại nói tiếp.
- Trò chuyện với người như ngươi đúng là chán chết đi được, kiểu này sao mà đi cua gái được. Mà thôi, quên chuyện đó đi. À đúng rồi, ngươi có tính đi thám hiểm cái gì địa cung kia không?
Chợt nhớ ra chuyện địa cung, Thượng Quan Lãnh lại hỏi.
- Đằng Long Chiến gần đến, có thể gia tăng thực lực lúc nào thì hay lúc đó. Địa cung, dĩ nhiên phải đi.
- Ha ha, ngươi cũng hứng thú với Đằng Long Chiến. Vậy thì càng thú vị rồi. Thứ này cho ngươi.
Cười lớn một tiếng, Thượng Quan Lãnh xoay người rời đi, bóng dáng khuất dần bởi cơn bão lớn. Trong tiếng gió truyền lại tiếng cười ngạo nghễ cùng câu nói:
- Hy vọng gặp lại ngươi tại địa cung. Khi đó cùng quẩy một trận ra trò nào, ha ha ha…
Nhìn theo hướng Thượng Quan Lãnh biến mất, Tinh Hồn chân mày nhướng lại. Tính cách của Thượng Quan Lãnh, đúng là rất quái dị, đồng thời cũng là một đối thủ mạnh. Trước đó giao thủ, cả hai đơn giản chỉ là so chiêu thức, dò thám thực lực mà thôi, chưa hề sử dụng toàn bộ sức mạnh thật sự.
Nếu thực sự bung ra hết, Tinh Hồn thật sự không dám nắm chắc phần thắng. Thực lực của đệ tử thiên tài không thể xem thường được.
Vì vậy, Tinh Hồn càng phải gấp rút nâng cao thực lực. Hít sâu một hơi, Tinh Hồn cầm tấm da mà Thượng Quan Lãnh đem ném cho hắn. Mở ra thì mới biết, đó là một tấm bản đồ Băng Tuyết Lãnh Nguyên. So với tấm bản đồ hắn mua được ở cửa hàng Băng Tuyết Thành chi tiết hơn rất nhiều.
Trên bản đồ có rất nhiều vị trí đánh dấu Thiên Niên Băng Hoa có thể sinh trưởng. Có tấm bản đồ này, việc tìm kiếm Thiên Niên Băng Hoa sẽ đơn giản hơn rất nhiều, giảm thiểu được thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Nhận tấm bản đồ này, đối với hắn mà nói chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Đưa thì dùng thôi, dại gì phải tự cao từ chối chứ?
Lại lấy ra một chiếc la bàn, trong bão tuyết, dù thần thức mạnh cách mấy thì cũng khó mà xác định phương hướng, trừ khi có bản lĩnh thông thiên quán địa, thần thức bao trùm Băng Tuyết Lãnh Nguyên, một cái nhấc tay hủy diệt cái nơi giá lạnh này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...