Hạt cát này chỉ là một hạt cát rất bình thường, liếc mắt nhìn ở đâu cũng thấy. Thế nhưng ban nãy, suýt chút nữa vì hạt cát này mà Tần lão đã mất mạng. Nghĩ đến cảnh tượng đó, đến bây giờ sống lưng vẫn đang chạy dọc một luồng khí lạnh.
“Kẻ ra tay là ai, chỉ tùy tiện búng một hạt cát suýt chút nữa đã tru diệt một gã Tiên Quân viên mãn như mình chứ?”
Tần lão biểu tình nghiêm trọng, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thực lực cỡ này, chí ít đã bước vào tam tôn đại tiên. Một cái tinh vực nho nhỏ như Trác Lộc, một cái tiểu hành tinh hạ đẳng Hư Thần Tinh, từ lúc nào xuất hiện một vị đại tiên tôn? Y xuất thủ, không lẽ bởi vì ta nảy sinh sát ý với tiểu súc sinh kia?”
Nghĩ đến đây, một lần nữa Tần lão rùng mình. Vừa rồi, nhất định là đối phương chỉ có ý cảnh cáo chứ không nảy sinh sát tâm, bằng không, với thực lực của một vị đại tiên tôn, dù là đại tiên tôn yếu nhất Nhân Tôn cũng dư sứt ép chết Tần lão. Thực lực của đại tiên tôn, Tần lão không ít lần chứng kiến qua, vậy nên mới càng thêm khiếp đảm.
“Xem ra chuyện này lão phu không thể nhúng tay vào được. Bất quá, phải báo lại với chủ nhân.” Tần lão nội tâm suy nghĩ.
Sau đó, Tần lão lập ra một cái trận pháp ngăn cách không gian mười trượng với thế giới bên ngoài. Tuy Tần lão không phải là một vị Trận Đạo Sư, tuy nhiên dùng đạo cụ được chủ nhân của lão cấp xuống, tiên giả ở cái tinh cầu cấp thấp như Hư Thần Tinh không có bản lĩnh để nhận ra.
Kế tiếp, Tần lão cầm ra một cái kính bát quái, nhìn chiếc kính này phong cách cùng hơi thở tang thương năm tháng, tuyệt đối không phải làm vật phàm.
Để chiếc kính đồng lơ lửng giữa không trung trước ngực, Tần lão hít sâu một nhịp, sau đó vận chuyển tiên lực, một đạo tiên lực màu vàng dung nhập vào chiếc kính. Chỉ thấy chiếc kính phát ra ánh hào quang rực rỡ.
Từ trong chiếc kính xuất hiện một cái bóng người nhìn rất mờ ảo, khó lòng nhìn ra được chân thân dung mạo thế nào, nhưng một điều có thể khẳng định là, đây là một gã nam nhân, và chắc chắn còn rất trẻ.
- Lão nô Tần Mộc tham kiến chủ nhân tại thượng.
Thấy bóng người kia hiện ra, Tần lão lập tức quỳ xuống, thái độ vô cùng cung kính.
- Ồ, là Tần Mộc đó ư? Quân nhi thế nào rồi?
- Khởi bẩm chủ nhân, quá trình tu luyện của công tử không có gì đáng ngại, bất quá vài canh giờ trước đột nhiên xuất hiện dấu hiệu bị cắn trả.
- Cắn trả?
Nghe Tần lão nói, người kia dường như kinh ngạc.
- Đại Thiên Chủng chính là công pháp vô thượng, không lí nào lại bị cắn trả được. Chuyện này có chút ý tứ à. Tần Mộc, nói rõ bổn tọa nghe xem.
Đệ tử bị trọng thương, thế nhưng sư tôn Dương Thiên Quân không có biểu hiện gì lo lắng, ngược lại đối với câu chuyện có kẻ khiến Đại Thiên Chủng cắn trả ngược Dương Thiên Quân lại có hứng thú nhiều hơn.
Tần lão không dám kháng lệnh, liền sau đó đem mọi chuyện tường thuật lại một lượt, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết dù là nhỏ nhất.
Sau khi nghe xong, người nọ có vẻ hơi đăm chiêu, bàn tay xoa xoa chiếc cằm tinh tế.
- Ngươi nói lúc ngươi định xuất thủ giết chết nghiệt súc kia thì có một thần bí nhân ngăn cản ngươi lại, và chỉ bằng một hạt cát?
- Đích thực là vậy. Lão nô không dám nói dối nửa lời.
Tần lão gật đầu, gương mặt khẳng định, đồng thời đưa hạt cát lên để cho chủ nhân của lão trông thấy.
- Như vậy cũng tốt, coi như nghiệt súc kia làm vật rèn luyện cho Quân nhi vậy. Có thể trở thành một hòn đá cản kê chân cho Quân nhi, đây cũng là phúc phận của hắn.
Khẽ cười một tiếng, người nọ nói tiếp.
- Tần Mộc, sau này trừ lúc Quân nhi bị nguy hiểm đến tính mạng thì mới tương trợ, còn lại mọi chuyện để hắn tự giải quyết.
- Lão nô tuân lệnh chủ nhân.
Tần lão cung kính nhận lệnh, đột nhiên nghĩ ra gì đó, lão lại hỏi tiếp:
- Chủ nhân, người định khi nào đến đón công tử?
- Sẽ sớm thôi, nhưng không phải bây giờ. Có sứ giả Thiên Cung đến, ta phải đi tiếp đón bọn họ. Nếu có tình huống khác thì lập tức liên lạc với ta.
- Cung tiễn chủ nhân tại thượng.
Không đợi Tần lão bái lạy thì người thần bí nọ bóng dáng đã biến mất, chiếc kính cổ xưa mất đi hiệu lực, rơi xuống bàn tay Tần lão.
Đúng lúc đó thì Dương Thiên Quân từ trong hôn mê tỉnh lại. Ánh mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, khi bắt gặp Tần lão thì hắn mới sực nhớ lại những gì đã diễn ra.
Sắc mặt của Dương Thiên Quân vô cùng khó coi, bàn tay siết lại đấm xuống đất, một quyền tràn đầy uy lực khiến cho mặt đất khe khẽ rung động.
- Đáng kiếp, cư nhiên bị thất bại trong gang tất. Suýt chút nữa đã bị hắn ta nô dịch ngược.
Nghĩ lại cảnh tượng bị Tinh Hồn đảo ngược tình thế, Dương Thiên Quân vô cùng tức giận.
- Lần này công tử đã quá khinh địch, nếu không phải lão nô ở gần bên cạnh, chỉ sợ công tử đã rơi vào vạn kiếp bất phục.
- Tần lão nói chí phải, là ta đã quá xem thường đối phương. Cũng may Đại Thiên Chi Tâm và thần cổ không bị ảnh hưởng, vẫn là đa tạ Tần lão xuất thủ.
Dương Thiên Quân hô hấp một nhịp lấy lại bình tình, đứng thẳng dậy ôm quyền khom lưng đa tạ Tần lão. Tần lão vội nâng hắn đứng dậy, thái độ như một người ông đang đối xử với chất tử của mình.
- Không cần đa lễ, đây là chuyện lão nô nên làm.
Tần lão ôn hòa nói.
- Còn hắn, hắn ra sao rồi?
Sực nhớ lại Tinh Hồn, dù không cam tâm, nhưng Dương Thiên Quân vẫn muốn biết.
- Lão nô không biết, cũng không muốn quan tâm đến. Trước khi chủ nhân giao phó mọi chuyện cho lão nô đã ra lệnh, trừ phi công tử tính mạng lâm nguy, lão nô mới được phép ra tay.
- Thì ra là vậy.
Sau khi thất bại trong việc gieo xuống thần cổ, Dương Thiên Quân từ hứng thú chuyển sang căm hận Tinh Hồn.
- Công tử, kỳ thực ngươi không cần nổi giận. Dù sao đây cũng chỉ là một hồi thí luyện của công tử mà thôi, công tử là nhân trung chi long, tương lai tung hoành trên cửu thiên, còn nghiệt súc đó mãi mãi chỉ là một con kiến hôi, vĩnh viễn không thể nào so sánh được với công tử.
Nghe Tần lão chỉ điểm, Dương Thiên Quân gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên bật cười, sự tự tin cùng kiêu ngạo một lần nửa quay trở lại.
- Ha ha, từ lúc nào ta lại hạ thấp bản thân đi tranh đấu với một con kiến hôi, ha ha ha…
Thấy thái độ này, Tần lão mỉm cười hài lòng.
- Đa tạ Tần lão chỉ ra khuyết điểm, lần sau ta sẽ không phạm phải sai lầm này, không tự hạ thấp giá trị của bản thân nữa.
Một lần nữa, Dương Thiên Quân mở miệng nói câu cảm ơn. “Tần lão nói đúng, ta chính là nhân trung chi long, là người sau này tung hoành cửu thiên, còn hắn mãi mãi là một con kiến hôi chỉ biết dùng ánh mắt ngưỡng mộ ta mà thôi.” Nghĩ đến đây, Dương Thiên Quân như mở cờ trong bụng, tâm trạng thoải mái hẳn lên.
- Tần lão, người đưa ta ra khởi Thiên Kiếm Tông, không lẽ muốn đưa ta đi đâu sao?
- Thiên Kiếm Tông hiện tại đã không còn giá trị để công tử trải nghiệm nữa. Địa điểm kế tiếp chính là Kim Lan Quốc. Hai trăm năm nữa, khi Đằng Long Chiến bắt đầu, chúng ta liền quay trở lại.
- Được, vậy đi thôi.
Dương Thiên Quân gật đầu. Thiên Kiếm Tông, ngoại trừ có chút khúc mắc với Tinh Hồn vẫn còn hơi hơi chưa giải quyết ra, còn lại chẳng có gì đáng cho hắn phải lưu luyến nữa cả. “Tinh Hồn, chúng ta sẽ gặp lại tại Đằng Long Chiến. Khi đó, ngươi sẽ biết ngươi chỉ là một hòn đá kê chân của ta mà thôi, ha ha ha…”
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Một ngày sau kinh biến diễn ra, Thiên Kiếm tông dưới sự chỉ đạo của tông chủ Vô Cực kiếm tiên bắt đầu tiên hành điều tra mọi chuyện. Toàn bộ đệ tử Hình Kiếm Đường, trừ những đệ tử vô tình bị trọng thương được cho phép nghỉ ngơi ra, còn lại tất cả đều bị triệu tập để điều tra hai vụ việc.
Thứ nhất là điều tra nguyên nhân vì sao đám thiên tài đệ tử lại xuất hiện dấu hiệu tính mạng nguy cấp; thứ hai là điều tra hung thủ đã phá hủy Vẫn Kiếm Phong. Tuy rằng Vẫn Kiếm Phong đã khôi phục, nhưng bởi vì vấn đề mặt mũi, Thiên Kiếm tông không thể không điều tra được.
Có điều, nguyên nhân cả hai chuyện này, mãi cho đến mấy trăm năm sau thì bọn họ mới phát hiện ra, và cũng là thời điểm mà Thiên Kiếm Tông bị xóa sổ khỏi Hư Thần Tinh mãi mãi.
Bất quá, đó cũng chỉ là những chuyện của tương lai, còn hiện tại, Thiên Kiếm Tông vẫn là một trong những tông môn thực lực đứng đầu Phi Lan Châu này.
Một buổi sáng nọ, tại động phủ của Tinh Hồn bất chợt xuất hiện mấy bóng người. Xuất hiện đầu tiên chính là Tiêu Y Y, ngoài nàng ra, đi bên cạnh còn có thêm một người khác nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...