Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 142: Con bò…
Gã đại hán nhìn Hân Nhiên hỏi.
- Tinh Hồn sư huynh à? Y vừa mới đi lên tầng thứ nhất để tìm hiểu vũ kỹ rồi. Các ngươi không có chuyện gì khác thì đi ra bên ngoài, bằng không ta sẽ ghi vào bảng vi phạm à.
Hân Nhiên trừng mắt nhìn đám đại hán canh cửa, dọa nạt nói. Vốn dĩ những tên này, mặc dù làm nhiệm vụ tại Vũ Kiếm Các, nhưng chỉ là nhiệm vụ gác cửa mà thôi, không có sự đồng ý của quản lý Vũ Kiếm Các thì không được phép đi vào không gian bên trong.
Đột nhiên hai hàng liễu mi nhướng lên, bởi nàng nghe thấy bên ngoài đang có âm thanh tiếng người, âm thanh này không hề nhỏ, dường như có rất đông người đứng ở phía trước.
Hân Nhiên cái miệng nhỏ chu lên, trông biểu cảm khó chịu.
- Cái gì mà nhốn nháo ngoài cửa thế kia?
Hân Nhiên quay sang hỏi.
- Bẩm Hân Nhiên sư tỷ, là người của Thiên Hội, dẫn đầu là Trương Vĩ sư huynh.
- Trương Vĩ? Thiên Hội? Bọn họ xuất hiện ở đây làm gì?
- Sư tỷ, bọn họ đang muốn gặp người vừa mới tiến lên tầng thứ nhất… ân, chính là người tên Tinh Hồn đó.
Gã đại hán dường như đối với Hân Nhiên có chút úy kỵ, toàn bộ đều nói ra cả.
- Hừ, bọn nhà giàu này, muốn làm gì đó thì làm, náo loạn Vũ Kiếm Các là không xong với lão nương đâu.
Nhìn thấy Hân Nhiên như muốn nổi đóa lên, đám gác cổng nuốt vào một ngụm khí lạnh. Nữ nhân này, thoạt nhìn về ngoài xinh đẹp, dịu dàng, nói chuyện ngọt lịm, nhưng mà một khi nổi giận thì rất đáng sợ à.
Lại nhớ đến Tinh Hồn, nếu không phải vụ hắn và Chu Văn Thành đánh nhau trước cửa Vũ Kiếm Các, nếu không phải Hân Nhiên trước đó rời đi gặp ai đó, bằng không chưa chắc hắn đã được thông qua.
Chỉ thấy Hân Nhiên lấy lấy ra một cái Truyền Âm Phù, nói vào bên trong đó:
- Lôi Thần, huynh mau đến Vũ Kiếm Các dẹp loạn giúp muội với.
Ngữ điệu trông rất bình thường, dịu dàng và nữ tính, chỉ nghe thôi là muốn che chở rồi. Bất quá, Lôi Thần lúc đó đang ngồi trong một quán rượu ăn nhậu với đám huynh đệ của mình, khi nhận truyền âm của Hân Nhiên thì gương mặt giật giật.
- Hân Nhiên à, sư huynh đang bận lắm, đang trong thời khắc bế quan trọng yếu, không đến được đâu, muội coi bảo ai đó giúp đi. Đúng rồi, mấy cái bị thịt gác cửa đó, trông cũng không tệ lắm…
- Lôi Thần, ta cho huynh thời gian ba phút chạy đến Vũ Kiếm Các, nếu huynh dám trễ một giây, sau này đừng gặp mặt lão nương nữa.
Hân Nhiên hét lớn vào truyền âm phù, nghe chắc khác gì một đạo thiên lôi oanh tạc lỗ tai Lôi Thần, thiếu điều suýt chút nữa đã bị lủng màng nhĩ lỗ tai.
- Hắc hắc, lại bị người yêu gọi à, Lôi Thần ngươi đúng là có diễm phúc à.
Quan Trí Bân cười trêu chọc.
- Diễm phúc cái cóc khô gì, khổ muốn chết. Thôi, ta đi trước, huynh đệ ở lại ăn uống vui vẻ nha.
Lôi Thần lắc đầu thở dài ủ rũ, thò tay uống hết chén rượu của mình rồi đứng dậy.
“Từ đây đến Vũ Kiếm Các, ba phút chắc cũng vừa đủ!” Lôi Thần miệng lẩm bẩm, sau đó toàn lực thi triển thân thủ, ném ra một cái bảo kiếm bất phàm, lắc người một cái chợt hóa thành một đạo hắc quang biến mất nơi chân trời.
- Tên Lôi Thần này, không ngờ hốt được Hân Nhiên sư muội, đúng là cao tay thật.
- Cơ mà nhiều lúc cũng thấy tội hắn ghê, hắc hắc… bị Hân Nhiên sư muội quản chặt quá, không biết sau này có cơ hội đi tò te tú tí với chúng ta không nữa.
- Hắc hắc, Hân Nhiên sư muội mà biết hắn lén phén với cô nào khác chắc nàng cạo đầu Lôi Thần luôn quá.
- Mà thôi, đừng bàn chuyện này nữa, uống đi.
- ………
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Quay trở lại Vũ Kiếm Các, Hân Nhiên sau khi truyền âm xong cho Lôi Thần thì bóp nát cái truyền âm phù một cách bạo lực, làm cho đám gác cổng nuốt vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy Hân Nhiên hai tay áo xăn lên, gương mặt hầm hồ.
- Để lão nương xem đám nhà giàu các ngươi muốn gì.
Nói xong, Hân Nhiên hùng hổ bước ra bên ngoài, dường như Hân Nhiên trong suy nghĩ không hề sợ hãi đám Thiên Hội này.
Trong lúc đó, nhân vật quan trọng nhất trong chuyện này, Tinh Hồn đã tiến lên không gian tầng thứ nhất Vũ Kiếm Các. Quản lý không gian tầng thứ nhất là một ông lão lớn tuổi, trên đầu đội một chiếc mũ vải, tuy nhiên không thể che khuất được mái tóc hoa râm ở bên trong.
Lúc này, ông lão hai mắt khép hờ, mép miệng phát ra âm thanh khò khò, nước miếng chảy ra dính lên cả bộ râu.
- Tiền bối, ta muốn quan sát vũ kỹ tại tầng thứ nhất này.
Tinh Hồn hướng ông lão ôm quyền, sau đó nói. Ban nãy, khi còn ở tầng thứ nhất, hắn đã được Hân Nhiên nói về ông lão này. Đừng xem bộ dạng nhếch nhát lười biến và hay ngủ gật của ông lão mà xem thường, bởi ông lão này là một trong những nhân vật rất lợi hại.
Đương nhiên, dù không được Hân Nhiên nhắc nhở thì hắn cũng không tùy ý đi trêu chọc làm gì để mang phiền phức vào người. Đặc biệt, đối với những người càng nhìn tầm thường thì lại càng bất phàm. Còn thấy thằng chuyên hổ báo to mồm thì đều là thùng rỗng kêu to.
Đợi một hồi lâu, vẫn không thấy ông lão nói gì, có điều hắn không tỏ ra khó chịu, lại nói tiếp:
- Tiền bối, ta muốn quan sát vũ kỹ tại tầng thứ nhất.
- Xùy xùy, muốn xem thì tự vào đó mà xem, đừng làm phiền lão nghỉ ngơi.
Có lẽ bởi lần thứ hai Tinh Hồn hơi lớn giọng hơn thế nên làm cho ông lão này bừng tỉnh. Chỉ thấy ông lão biểu cảm khó chịu, nhìn Tinh Hồn mắng nhẹ.
- Vậy không làm phiền tiền bối nữa.
Nói xong, hắn ôm quyền một lần nữa rồi bắt đầu đi tìm hiểu vũ kỹ.
- Mấy cái đứa oắt con này, đang ngủ chọc người ta tỉnh lại rồi bảo không làm phiền nữa, cái đầu to mà sao bên trong có trái nho vậy hà. Thiệt tình…
Lắc lắc đầu, ông lão lại chống cằm ngủ tiếp.
Bị ông lão mắng, Tinh Hồn chỉ lắc đầu nhẹ, cũng không quan tâm đến nữa, ánh mắt quét nhìn xung quanh không gian tầng thứ nhất này. So với tầng trệt, nơi lưu giữ hoàng cấp hạ phẩm vũ kỹ thì tầng thứ hai có chút ít hơn, tuy nhiên số lượng vẫn rất khổng lồ, thoải mái cho đệ tử Thiên Kiếm Tông lựa chọn.
Hiện tại tầng thứ hai này chỉ có một vài đệ tử đang tham khảo mà thôi, không khí rất là yên tĩnh.
Công pháp vũ kỹ được chia làm nhiều loại khác nhau, có loại giúp tăng nhanh tốc độ luyện hóa linh khí, có loại chuyên về luyện thể, bộ pháp, kiếm kỹ, thương kỹ, đao kỹ… Mặc dù Thiên Kiếm Tông, các đệ tử chủ yếu luyện kiếm là chủ yếu, thế nhưng vẫn có không ít đệ tử tu luyện đao kỹ, thương kỹ…
Những công pháp được phân chia rất ngăn nắp, muốn tu luyện loại nào thì chỉ cần tìm đến vị trí đó là xong.
Tinh Hồn hiện tại trên người có rất nhiều công pháp vũ kỹ lợi hại, nhưng không thể đem ra dùng thường xuyên được. Bởi đó đều là công pháp, vũ kỹ cấp cao, một lần sử dụng tiêu hao rất nhiều nguyên lực. Vừa nãy, khi sử dụng Phá Long Thức diệt sát Chu Văn Thành, cơ hồ tiêu hao hơn một phần ba nguyên lực, lại còn sử dụng cả Hư Không Chiến Thể nữa, nói tóm lại mức độ tiêu hao nguyên lực của Tinh Hồn rất khủng bố.
Nếu không phải ngoài một cái đan điền ra hắn còn có thêm cả năm cái không gian động thiên, bằng không chưa chắc hắn có thể kích sát được Chu Văn Thành.
Nói tóm lại, vũ kỹ của hắn rất lợi hại, nhưng tình huống hiện tại không có khả năng kéo dài một cuộc chiến, vì vậy lúc này sử dụng vũ kỹ cấp thấp chính là một lựa chọn hợp lý.
Luyện thể thì Tinh Hồn không buồn quan tâm đến, bởi hắn đã có Trấn Ngục Huyền Thể khá lợi hại rồi. Thứ hắn quan tâm chính là kiếm kỹ cùng với bộ pháp. Nói về bộ pháp, hắn có Quỷ Ảnh Thần Hành dùng rất tốt, tuy nhiên chỉ dùng trong phạm vi hẹp và lúc giao chiến, còn để tăng tốc độ khi di chuyển trên một con đường dài thì lại quá kém rồi. Vậy nên, bộ pháp cũng là một thứ được Tinh Hồn hướng đến.
Tiến đến khu vực kiếm kỹ, đột nhiên trong mắt bản vũ kỹ Nhất Kiếm Ảnh Phi, Truy Phong Cửu Kiếm và Phong Bạo Hồi Thiên hiện ra trước mắt. Ba loại kiếm kỹ này, Tinh Hồn dựa vào Thiên Ma Nhãn – Mô Phỏng Thuật đã ít nhiều tìm hiểu khá rõ.
Đương nhiên uy lực chân chính thì không đạt đến, có điều muốn hoàn thiện không nhất định mượn về tu luyện, chỉ cần hỏi qua Hạng Hạo là xong. Thế nên, Tinh Hồn quyết định lựa chọn một bản vũ kỹ khác.
- Bạt Kiếm Thuật, Toái Thiên Trảm, Tam Nguyệt Kiếm, Thanh Phong Chân Kiếm…
Nhìn sơ qua có rất nhiều chủng loại, khiến cho Tinh Hồn nhất thời ngây ra.
Đột nhiên lúc đó, ở bên cạnh bước đến một gã nam tử. Người này gương mặt lớn lên rất dễ nhìn, mái tóc cắt ngắn, khiến cho gương mặt rất sáng lán. Làn da hơi ngăm đen, đôi mắt sáng, đôi môi dày, cơ thể so với Tinh Hồn to con hơn đôi chút.
- Ngươi chính là Tinh Hồn?
Tinh Hồn đang trầm ngâm thì bỗng nhướng mày, quay sang nhìn thì cảm nhận trong mắt người thanh niên này xuất hiện sự bất thiện.
- Phải, có gì không?
- Ha ha, tự giới thiệu, ta là Viên Thừa, thành viên Thiên Hội. Cao tầng Thiên Hội truyền âm, muốn ngươi xuống dưới gặp mặt một chút.
Viên Thừa gằng giọng cười.
Chỉ thấy Tinh Hồn mặt vô biểu tình, ánh mắt nhìn Viên Thừa trông chẳng khác gì một tên hề đang nói nhảm, chẳng buồn quan tâm đến hắn nữa, tiếp tục hướng mắt quan sát kiếm kỹ để lựa chọn.
Thấy Tinh Hồn không thèm trả lời mình, Viên Gương nội tâm cả giận:
- Tạp chủng, ngươi nghĩ mình là ai hả, dám ngó lơ lão tử.
- Là con bò nào vừa rống đó, làm mất giấc ngủ của lão gia, muốn chết hả?
Bỗng nhiên có âm thanh khàn khàn, bên trong không che giấu ý tứ phẫn nộ, nói lớn. Dĩ nhiên âm thanh đó chính là của ông lão quản lý tầng thứ hai này rồi.
Nghe ông lão mắng mình là con bò, Viên Thừa vốn đang rất giận dữ, nay lại như đổ thêm dầu vào lửa. Thiếu điều trên đầu đang muốn bốc lên khói trắng, quay phắt người lại, trừng mắt nhìn ông lão quản lý, quát to:
- Lão già, dám mắng lão tử là con bò, có tin hay không lão tử…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...