Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 93: Chia rẽ
Khi sử dụng Thiên Ma Nhãn để quan sát, Tinh Hồn nhìn thấy có rất nhiều vị trưởng lão, chiếm đông đảo trong số đó chính là những trưởng lão Đan Ninh Môn, bọn họ vừa cười nói, vừa hướng sự chú ý đến chỗ những người tham gia thí luyện đang tụ tập.
Xung quanh Thiên Niên Địa Linh Tuyền, chắc chắn đã được bố trí một cái trận pháp để cho hoang thú không tìm thấy được Thiên Niên Địa Linh Tuyền. Còn người truyền ra tin tức Thiên Niên Địa Linh Tuyền, người này chắc chắn không phải là tán tiên, mà thân phận hẳn là đệ tử Đan Ninh Môn.
Sau khi đoán được tám chín phần chuyện này, Tinh Hồn lại chuyển dời sự chú ý về phía đám thiên tài thế gia đệ tử.
Phong Nhạc đã thành công trong việc giết gà dọa khỉ, khiến cho đám tán tiên nội tâm sinh ra sự kiêng dè. Tuy nhiên, sức hấp dẫn của Thiên Niên Địa Linh Tuyền vẫn quá lớn, khiến cho đám tán tiên không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.
Lúc này, Phong Nhạc lại tiếp tục nói:
- Ta biết các ngươi không cam tâm từ bỏ Thiên Niên Địa Linh Tuyền, nhưng ta đã nói rồi, các ngươi không có tư cách để hưởng thụ Thiên Niên Địa Linh Tuyền, chỉ có chúng ta, thiên tài thế gia đệ tử mới đạt được tư cách này. Tuy nhiên…
Ngữ điệu của Phong Nhạc cực kỳ kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng quét quanh, khiến cho giới tán tiên cực kỳ bức xúc, hận không thể xông lên đại chiến một trận với Phong Nhạc. Đến khi nghe Phong Nhạc nói hai chữ “Tuy nhiên”, giới tán tiên nội tâm hơi ngạc nhiên.
Chỉ nghe Phong Nhạc chậm rãi nói tiếp, và vẫn với cái thái độ kiêu căng không xem ai ra gì.
- Để các ngươi không uổng phí một đoạn thời gian tại đây, Phong Nhạc ta đại diện cho tất cả thế gia đệ tử, chúng ta có thể cấp cho các ngươi linh thạch cũng như tài nguyên tu luyện, bù lại, các ngươi phải hoàn toàn từ bỏ tâm tư động đến Thiên Niên Địa Linh Tuyền. Số lượng Thiên Niên Địa Linh Tuyền có hạn, không đủ cho đông người sử dụng, ta cho các ngươi mười giây suy nghĩ.
Nghe Phong Nhạc nói, những tán tiên lại nhìn nhau bàn tán.
- Thế gia đệ tử thực lực quá mạnh, chỉ một người mà đã trấn áp chúng ta, nếu như một đám thế gia đệ tử liên thủ, chúng ta dù số lượng đông hơn cũng chưa chắc có thể đánh lại. Thế gia đệ tử kinh nghiệm chiến đấu không bằng tán tiên chúng ta, nhưng chúng lại am hiểu việc liên thủ với nhau.
- Thiên Niên Địa Linh Tuyền rất trân quý, nhưng Phong Nhạc nói đúng, chưa chắc gì những tán tiên thực lực thấp kém có cơ hội động đến. Ta nghĩ, cách này của Phong Nhạc có thể chấp nhận được. Từ bỏ Thiên Niên Địa Linh Tuyền, đổi lại sẽ được linh thạch và tài nguyên tu luyện.
- Phải, ta cũng đồng ý với cách này của Phong Nhạc. Chỉ vì Thiên Niên Địa Linh Tuyền mà sống chết với nhau, nguy cơ mất đi cả cái mạng nhỏ, điều này không đáng. Với lại, thế gia đệ tử quyền lực tại các tông môn rất là lớn mạnh, không biết chừng bây giờ tranh đoạt Thiên Niên Địa Linh Tuyền với chúng, bị bọn chúng ghi hận, sau này tiến nhập tông môn, số phận chúng ta thảm rồi.
- Đã vậy thì đồng ý với thế gia đệ tử vậy.
Sau một hồi bàn luận với nhau, giới tán tiên liền đồng ý với cách mà Phong Nhạc đưa ra, chính là thế gia đệ tử cấp cho giới tán tiên linh thạch cùng tài nguyên tu luyện, đổi lại giới tán tiên buộc phải rời khỏi nơi này.
- Đây mới là quyết định sáng suốt.
Phong Nhạc thâm ý, nheo mắt cười, rồi lại nói tiếp:
- Có điều, muốn được hưởng linh thạch cùng tài nguyên tu luyện, các ngươi phải bỏ ra một ít công sức mới được.
- Phong Nhạc, rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?
Không biết là người nào vừa mới lên tiếng, tuy nhiên ngay lập tức làm cho giới tán tiên một lần nữa nổi lên nộ hỏa.
- Phong Nhạc, tán tiên chúng ta không phải dễ bị bắt nạt. Ngươi đã muốn giở trò, vậy thì các ngươi cũng đừng hòng được động đến Thiên Niên Địa Linh Tuyền. Cùng lắm thì ngọc đá cùng tan.
- Phong Nhạc, sự chịu đựng của chúng ta có giới hạn.
- ………
Phong Nhạc đối với lửa giận của giới tán tiên thì không hề đặt ở trong lòng, một lần nữa triển khai khí thế của bản thân, quát lớn một tiếng:
- Im miệng, bản công tử chưa nói hết, ai cho các ngươi nhảy vào miệng bản công tử?
Vừa nói, Phong Nhạc vừa dùng kiếm trảm xuống một lần nữa. Lần này, hắn sử dụng đến tám phần lực lượng, uy lực so với lần đầu cơ hồ mạnh hơn gấp hai lần.
- Phong Nhạc… ngươi…
Giới tán tiên rất tức giận, nhưng bởi vì bị thực lực của Phong Nhạc làm cho giật mình, không dám làm gì cả.
- Phong Nhạc ta nhắc lại, muốn có phần thưởng thì phải bỏ ra công sức.
Phong Nhạc ánh mắt trừng một cái, giọng nói lạnh lẽo.
- Những người nào hậu kỳ Phàm Tiên cảnh trở lên, đối với trận pháp có kiến thức giải trừ, hoặc ít nhất sở hữu pháp bảo có khả năng phá trận ở lại đây, liên thủ cùng với thế gia đệ tử chúng ta giải đi cấm chế phong ấn Thiên Niên Địa Linh Tuyền. Còn lại, cút hết.
Giới tán tiên nhìn nhau, nội tâm đang phân vân thì Phong Nhạc lại nói tiếp:
- Chỉ cần có đóng góp vào việc giải trừ cấm chế, mỗi người được ban thưởng một viên Phạt Mạch Đan. Về phần linh thạch, sau khi làm xong việc, chúng ta sẽ cấp xuống. Dĩ nhiên, số lượng sẽ không để cho các ngươi thất vọng.
- Hiệu quả của Phạt Mạch Đan, có lẽ không cần ta nói các ngươi cũng biết. Đây là giới hạn cuối cùng của thế gia đệ tử chúng ta, nếu còn không chịu hợp tác, chúng ta chỉ đành đuổi các ngươi ra khỏi Bạo Thú Lâm này.
Phong Nhạc ra giá chốt, rốt cuộc đã khiến cho tán tiên đã động tâm. Tạm thời không nói đến khả năng thế gia đệ tử đuổi tán tiên khỏi Bạo Thú Lâm, bàn về Phạt Mạch Đan, đây là đan dược mang đến hiệu quả luyện thể cực kỳ to lớn.
Nhất là những tiên giả mới đột phá Phù Tiên Cảnh, không những khiến cho thân thể được mạnh mẽ hơn, gân mạch trong thân thể thêm cứng cáp dẻo dai, mà còn giúp cho tiên phù được cô động chắc chắn.
Phạt Mạch Đan là đan dược Phàm cấp thượng phẩm, giá trị không phải tán tiên bọn họ có thể mua được. Vậy nên, trong lòng những tán tiên phù hợp với yêu cầu mà Phong Nhạc đưa ra bắt đầu sinh ra dao động.
Đến một lúc, những người này tự động tách ra với những tán tiên không phù hợp với yêu cầu, hướng Phong Nhạc nói:
- Yêu cầu của ngươi không có gì quá đáng, nhưng chúng ta hy vọng, ngươi sẽ không nuốt lời.
- Hừ, bản công tử mà thèm thất hứa với các ngươi?
Phong Nhạc hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn số đông không có đạt yêu cầu do hắn đưa ra, trừng mắt nói:
- Còn các ngươi, cút. Sau ba nhịp thở, nếu còn đứng lại, giết không tha.
Phong Nhạc đã nói vậy, phối hợp với bộ dạng hung dữ, cuối cùng những tán tiên kia khinh bỉ một tiếng, rốt cuộc quay lưng bỏ đi.
Đối với việc này, Phong Nhạc đã dự đoán sẵn. Những tán tiên, giữa bọn họ không có tình bằng hữu, chỉ có lợi ích mà thôi. Khi có lợi ích, bọn họ sẵn sàng hợp tác với nhau, còn không thì chẳng qua chỉ là người dưng nước lã, không đáng một chút bạc lẻ nào.
Trong những người ở lại, dĩ nhiên Tinh Hồn cũng đứng trong số này. Mà khiến Tinh Hồn có chút kinh ngạc là tên đại hán đầu trọc tên Hạ Nhất Cường cũng ở lại.
Phong Nhạc cùng với một vài thế gia đệ tử như Trần Anh Tuyệt, Dương Trung, Đoạn Triều Lộ, Mộ Yên bước gần đến chỗ đám tán tiên. Trong số những thiên tài thế gia đệ tử, Tinh Hồn có chút dây dưa rễ má với Dương Trung và Mộ Yên. Không biết là hai tên này có nhận thức được hay không, nhưng tốt nhất tạm thời vẫn nên tránh mặt thì hơn.
Tinh Hồn lấy ra một chiếc mặt nạ, đeo lên che khuất nửa gương mặt, lại âm thầm vận chuyển nguyên khí, khi đối diện với Mộ Yên hay Dương Trung, bọn hắn chắc chắn sẽ không thể nhìn ra được chân diện của Tinh Hồn.
Hơn nữa, Tinh Hồn còn đang muốn tránh mặt cả gã đầu trọc Hạ Nhất Cường kia nữa.
Trong số tán tiên có một vài người đeo mặt nạ, dĩ nhiên là để che giấu bản thân, thế nên việc Tinh Hồn vừa mới làm chẳng có gì làm người ta chú ý cả.
- Bốn mươi hai tiên giả sơ kỳ Phù Tiên Cảnh, hai trăm chín mươi mốt tiên giả hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, đông hơn so với những gì chúng ta dự kiến. Số lượng Phạt Mạch Đan không đủ, với cả linh thạch của chúng ta, dù vơ vét hết cũng chẳng đủ trả cho chúng.
Đoạn Triều Lộ gương mặt hơi khó coi, nhìn Phong Nhạc nói.
- Yên tâm, chuyện này ta đã dự đoán từ trước. Mọi chuyện cứ để ta lo.
- Giao hết chuyện này cho ngươi vậy.
Trần Anh Tuyệt, Dương Trung và Đoạn Triều Lộ đồng thanh nói.
Chỉ thấy Phong Nhạc bước tới trước mặt những tán tiên được ở lại, hai tay đặt sau lưng, lộ ra khí chất kiêu ngạo của thế gia đệ tử, vừa nói:
- Trước khi bắt đầu, ta nói trước một chuyện. Hiện tại số lượng Phạt Mạch Đan cũng như linh thạch trên người thế gia đệ tử chúng ta không đủ để cấp cho từng người các ngươi. Nhưng yên tâm, Phong Nhạc ta lấy danh dự ra để khẳng định, đợi sau khi các ngươi gia nhập tông môn, chúng ta sẽ trả đủ số nợ này. Còn hiện tại, chúng ta chỉ có thể trả cho các ngươi trước một nữa.
Một người trong số tán tiên bước ra, hắn chính là đại diện của những tán tiên còn lại ở đây, tên gọi là Đường Vũ Lâm, tu vi sơ kỳ đỉnh Phù Tiên Cảnh. Đường Vũ Lâm thân thể vạm vỡ, vai u bắp thịt, gương mặt tuy không anh tuấn, nhưng mà tràn đầy khí chất phong trần tuấn lãng. Đặc biệt hai mắt sáng lấp lánh, dù đứng trong đám đông cũng cực kỳ nổi bật, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý.
- Ta là Đường Vũ Lâm, đại diện cho tán tiên đồng ý với ngươi.
- Tốt. Nhưng trước tiên, ta muốn chắc chắn rằng toàn bộ người còn sót lại tại đây đều có khả năng phá giải cấm chế. Mời những ai đã tiến giai Phù Tiên Cảnh đứng sang một bên, những người còn lại, chứng minh khả năng của mình đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...