Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 105: Đừng làm phiền ta
Nhịp thở của người thanh niên trong một khoảng khắc đột nhiên bị hỗn loạn, tựa hồ bị một thứ lực lượng thần bí nào đó tác động.
Lực lượng thần bí ẩn trong nhịp thở hỗn loạn của người thanh niên khiến cho linh hồn người ta trong khoảng khắc ấy bất chợt bị thăng hoa.
Cảm giác linh hồn thăng hoa, các dị sĩ khi tu luyện chỉ khi đạt đến thành tựu bước vào Hóa Linh Cảnh mới được trải nghiệm.
Linh hồn thăng hoa là một điều rất bí ẩn, thực lực của dị sĩ sau này phụ thuộc rất nhiều vào việc hóa linh cảm ngộ. Theo cách mà các dị sĩ truyền tai nhau, các giai đoạn Dẫn Huyết Cảnh, Tẩy Cốt Cảnh, Khai Khiếu Cảnh, Man Thân Cảnh chỉ mới là bước thứ nhất trên con đường tu luyện của dị sĩ.
Trong bước đầu tiên khi dị sĩ bắt đầu tu hành thì phải trải qua Thiên Khải để có thể khai mạch, bước vào Dẫn Huyết cảnh.
Hóa Linh cảnh này cũng tương tự như Thiên Khải vậy. Bước đầu tiên, dị sĩ chỉ một lần trải qua Thiên Khải. Bước thứ hai cũng vậy, dị sĩ chỉ được một lần được trải qua cảm giác thăng hoa linh hồn.
Thế nhưng không ngờ hôm nay, chẳng những chỉ những dị sĩ Hóa Linh Cảnh, mà cả những dị sĩ chưa đột phá đến con đường này cũng cảm thụ được sự lột xác của linh hồn, thậm chí cả những lão quái quanh năm tiềm tu.
Những người cảm thụ rõ ràng nhất cảm giác này, đó chính là năm người ngồi bên trong cỗ xa giá.
- Đây là… linh hồn thăng hoa.
Ông lão có mái tóc hoa râm là người có tu vi mạnh nhất trong số năm người, có lẽ tu vi đã vượt qua Hóa Linh Cảnh, thế nên ngay lập tức nhận được loại xúc động từ sâu thẳm bên trong linh hồn mình.
- Linh hồn thăng hoa… đệ tử cũng có cảm giác này.
Thiếu nữ đài các gương mặt không giấu được sự kinh ngạc, từ cái miệng nhỏ, một giọng nói nhẹ nhàng thốt lên.
- Ta cũng có cảm giác này.
Người thanh niên bạch kiểm cũng có cảm giác tương tự, chân mày nhíu lại, tiếp lời thiếu nữ.
Nữ hầu của thiếu nữ đài các và người đàn ông có vết sẹo trên gương mặt cũng gật đầu, ý bảo cả hai đều có chung cảm giác như mọi người.
- Hắn… rốt cuộc hắn là ai?
Chỉ thấy người thanh niên bất ngờ mở mắt ra, một giây thoáng qua, năm người nhìn thấy trong đôi mắt của người thanh niên này như đã nuốt chửng vũ trụ tinh thần vậy, đó là một đôi mắt tuyệt đẹp hớp hồn người khác, nhưng cũng vô cùng đáng sợ bởi nếu bị lạc vào thế giới tinh thần đó thì có lẽ vĩnh viễn không thể nào thoát ra.
Cũng may nó chỉ là sự bộc phát trong vô thức của người thanh niên, không có sự tự chủ cũng như hoàn toàn không có ác ý gì, vậy nên năm người mới thoát khỏi việc linh hồn của bản thân bị nuốt chửng. Tuy nhiên, trong lòng bọn họ không khỏi lạnh lẽo, cả người toát mồ hôi hột ra, cảm giác như vừa trải qua sinh tử vậy.
Chỉ thấy người thanh niên kia ngồi bật dậy, cảm giác linh hồn thăng hoa cũng biến mất không chút dấu tích. Bên ngoài là một mảng hỗn loạn bởi sự tình linh hồn thăng hoa vừa rồi.
- Đây là đâu?
Người thanh niên ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi bên trong một chiếc xa giá khá lớn, ngoài hắn ra thì còn năm người khác nữa. Trong vô thức, hắn liền hỏi một câu:
- Đây là xa giá của Châu gia. Nơi này là Cổ Đế Thành.
Thiếu nữ đài các đứng dậy, hướng người thanh niên giải thích.
“Cổ Đế Thành? Châu gia?”
Địa danh Cổ Đế Thành hoàn toàn không có trong tiềm thức của hắn. Nhưng nghe đến họ Châu thì trong ý thức của hắn có chút quen thuộc, khí tức từ thiếu nữ này có cũng một tia thân quen nữa.
- Châu gia? Châu Ôn?
- Ngươi biết tiên tổ Châu gia ta?
Nghe người thanh niên thì thào hai chữ “Châu Ôn”, cô gái bất chợt che miệng, kinh ngạc thốt lên một câu.
Châu gia tại Cổ Đế Thành là một trong những đại gia tộc có quyền có thế, địa vị vô cùng cao siêu, chính là nhờ vào vị tiên tổ Châu Ôn năm đó đi theo phò tá Cổ Thiên Đế. Tiên tổ Châu Ôn năm đó cùng vào sinh ra tử với Cổ Thiên Đế, về sau do tư chất có hạn nên đã trở về miền cực lạc.
Vì có công lớn phò tá Cổ Thiên Đế nên Châu gia được Cổ Thiên Đế ban thưởng địa vị siêu nhiên tại Cổ Đế Thành.
Nàng bởi vì thuộc vào dòng chính Châu gia, thế nên biết được một số chuyện về tiên tổ, tên của tiên tổ Châu Ôn cũng là nàng vô tình nghe thoáng qua.
Tuy không biết có phải tình cờ hay không, nhưng trực giác báo cho nàng biết, Châu Ôn trong miệng người thanh niên này rất có thể chính là tiên tổ Châu Ôn của gia tộc nàng.
Người thanh niên nhìn nàng, rồi nhìn quanh bốn người còn lại, trong mắt thoáng qua một tia cảnh giác.
Đột nhiên ngay sau đó, không gian xuất hiện những gợn sóng mạnh mẽ.
- Khí tức này… là mấy vị Đại Thần Tôn xuất thế!
Bốn người kia thực lực yếu kém nên không chỉ cảm nhận được áp lực cực mạnh mà không hề nhận ra được chủ nhân của loại uy áp cực mạnh này là ai.
Người thanh niên dường như cũng cảm nhận được uy áp kia, dường như bọn họ đang nhắm tới mình. Nhưng hắn không quan tâm, điều mà hắn quan tâm hiện tại chính là hắn muốn biết mình đã ngủ bao bao lâu rồi.
Chỉ thấy hắn đứng dậy rồi mở rèm bước ra ngoài. Hơi thở không gian quen thuộc của Man tộc này, hắn cảm nhận được, nhưng dường như có chút gì đó rất xa lạ mà chính hắn cũng không thể giải thích được.
Hắn nhún chân nhảy lên trên trời một cách rất nhẹ nhàng, đứng bên trên đỉnh tường thành cao lớn, phóng tầm mắt ra nhìn không gian bao la rộng lớn.
- Chuyện gì thế này?
Hắn không kìm nén được sự kinh ngạc của mình, thì thào than nhẹ.
Bỗng đằng sau xuất hiện mấy chục bóng người. Uy áp tản ra từ cơ thể bọn họ khiến cho người ta không thể thở nổi.
Nhìn bên dưới thành, tất cả chúng nhân đều đồng loạt quỳ xuống, mồ hôi hột rơi xuống đất. Một mảng không gian đang ồn ào tức khắc im bặc đến lạ thường.
Đối với sự xuất hiện của những người kia, theo như phán đoán thì có lẽ những người này chính là Đại Thần Tôn. Tuy nhiên, người thanh niên không hề để tâm đến sự xuất hiện của bọn họ, trong đầu hắn hiện tại là một mảng hỗn loạn.
- Ta nhớ rằng ta đã vẫn lạc tại Lâm Ngân, nhưng tại sao bây giờ lại…
Người thanh niên này chính là Ti Mệnh vừa mới thức tỉnh sau một giấc ngủ vạn năm.
Hắn sau khi thức tỉnh trở lại không hề có một cảm giác quen thuộc nào cả, cảnh không còn mà người quen cũng không còn. Một kẻ đơn độc lạc lõng giữa thế giới này.
- Ngươi là ai? Từ đâu đến? Mau nói rõ, nếu không…
- Đừng làm phiền ta!
Một vị Đại Thần Tôn nhìn Ti Mệnh, trong giọng nói ẩn chứa lực lượng Đại Thần Tôn, như một mệnh lệnh khiến người khác không thể không nghe theo. Tuy nhiên, y chưa kịp nói hết câu thì Ti Mệnh trừng mắt, liếc nhìn vị Đại Thần Tôn đó, ngữ điệu đầy sát khí nói.
Đồng thời, từ trong cơ thể hắn xuất ra một cỗ khí thế vô cùng hùng mạnh, cả thiên địa như đang bị Ti Mệnh thao túng. Một cơn gió không rõ từ đâu đến, cơn cuồng phong này không hể ảnh hưởng gì đến Ti Mệnh cả, nhưng nó như một cơn cuồng phong bão táp hung hiểm ập đến mấy chục vị Đại Thần Tôn kia.
Người bên dưới không rõ được tình hình bên trên, bởi với tu vi của bọn họ không có tư cách để ngần đầu, bên tai cũng ù ù. Ai tu vi thấp kém yếu ớt thì đều ngất đi cả rồi. Còn những người khác, thứ duy nhất mà bọn họ cảm nhận được là một tầng uy áp đang đè nặng trên lưng.
Mấy chục vị Đại Thần Tôn kinh biến, không nghĩ đến Ti Mệnh tùy ngôn xuất pháp, vậy mà lại nhẹ nhàng gọi ra một trận cuồng phong vô cùng hung hiểm đến vậy.
*********
Cầu vote mười sao cuối chương!
Cầu tăng like và cmt để trỗ trợ con tác!
Cầu Nguyệt phiếu và Kim đậu để tăng động lực cho con tác!
Đa tạ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...