Hiever Hogresis không nói một lời, đưa tay ra bắt lấy Mục Ly, kéo cậu vào bên trong mắt trận.
Mục Ly không muốn đi chịu chết, nhưng cơ thể vẫn còn thương nặng khiến cậu lực bất tòng tâm, dù có dãy dụa thì người đau vẫn cậu, mà bị lôi vào vẫn là cậu.
Đằng sau Mục Ly, âm giọng mềm mại có đôi phần suy yếu truyền ra: “Yên tâm, tôi sẽ không liên lụy cậu, một mình Hàn Vân chết là đủ rồi.”
Mục Ly nghe vậ thì trợn trắn mắt, đây rõ ràng là lời uy hiếp trắng trợn cho Hàn Vân, dịch hẳn hoi thì sẽ là ‘Nếu ngươi không muốn thằng này bỏ mạng thì mau đi chết.’
Quá vô liêm sỉ, quá âm hiểm! Khinh người quá đáng!
Mục Ly trong lòng điên cuồng sỉ vả mười tám đời tổ tông Hoa Hồng thư viện, ngoài miệng thì tỏ ra lạnh lùng: “Bỏ tôi ra.”
Hiever Hogresis như không nghe thấy, cứ lôi cậu vào.
Ruvoler Hogresis lại muốn tức điên rồi, cô ta hét: “Chị gái! Chị muốn trút bỏ bao nhiêu công sức chúng ta xây dựng hay sao?”
Đang đánh nhau với Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân, Hàn Vân đột ngột tung hết sức hất tung móng vuốt con quái vật ra, lao vút về phía Mục Ly, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân thấy vậy, điên cuồng chạy theo sau, móng vuốt liên tục đâm rồi cào về phía trước.
Do di quả của việc lấy máu đầu tim bôi vẽ lên mắt trận, Hiever Hogresis cũng suy yếu cực kỳ, để lôi Mục Ly vào mắt trận cũng vô cùng mệt nhọc.
Nàng nhìn Hàn Vân như bay phi đến, trong lòng nóng vội cực kỳ, sức lôi cũng tăng lên, Hiever Hogresis chỉ muốn mở miệng mắng chửi con em ăn no rửng mỡ, đột nhiên la hét đánh rắn động cỏ, chỉ là nàng đã không còn đủ sức để mở miệng nữa.
Cuối cùng, mất vài giây, Hiever Hogresis mới lôi được Mục Ly vào mắt trận, khi chân cậu vừa vào mắt trận, nàng vội vã đóng lại mắt trận.
Mắt trận đỏ thắm đóng lại rất nhanh, khi này Hieve Hogresis mới ngồi bệt xuống đất, tay chân rũ xuống, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nàng còn chưa thở dài được bao nhiêu thì đã nghe thấy âm thanh mang theo tức giận cùng hoảng loạng của Ruvoler Hogresis.
“Ngươi…!Ngươi, mau cút!”
Hiever Hogresis khó hiểu nhìn sang mắt trận bên cạnh, Ruvoler Hogresis đang đứng sát mắt trận, tay vì tức giận mà hơi run chỉ vào một phía.
Nàng nhìn theo hướng chỉ tay của cô ta, toàn thân bỗng rùng mình.
Thanh kiếm trắng bạc đã cắm nửa mình vào mắt trận, xung quanh mắt trận vẫn còn vết nham nhở chưa khép lại hoàn toàn, chỉ nhìn là biết thanh kiếm ấy đã đâm vào kịp lúc mắt trận chưa đóng lại hoàn toàn.
— QUẢNG CÁO —
Hiever Hogresis đơ mặt nhìn ra đằng sau, Hàn Vân cầm chuôi kiếm, sắc mặt lạnh toát, ẩn ẩn có tức giận.
Nàng thầm hô toang thật rồi, chơi lớn quá thành lố rồi.
Mắt trận chỉ kiên cố ở mặt ngoài, bên trong lại rất dễ bị tác động, hơn nữa đây là trận pháp cổ không hoàn chỉnh được nàng nghiên cứu chắp vá lại, nếu có tác động mạnh vào từ phía trong….
Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Có thể sẽ tan xương nát thịt…
Hiever Hogresis rùng mình nghĩ đến hậu quả.
Mà trong lúc nàng đang vắt não suy nghĩ kế sách, Hàn Vân đã mạnh tay vung kiếm, kiếm theo cánh tay Hàn Vân chém ngang dọc, thế không thể bắt bẻ, mắt trận nháy mắt bị nát tan một mặt, các mảnh vỡ trận pháp như tia lửa rơi tứ tung, biến mất.
Hai chị em nhà Hogresis kinh hoàng nhìn mắt trận bị phá, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhất là Hiever Hogresis, trên mặt không một giọt máu, tựa như người chết.
Hàn Vân mặc kệ họ, hắn vội nhảy vào mắt trận, bắt lấy Mục Ly, nhấc bổng hắn lên rồi chạy.
Mục Ly bị hành động mạnh bạo của Hàn Vân làm cho lệch vài cái xương, đau đớn suýt hét lên, đến khi cậu nhìn thấy ánh sáng trận pháp bỗng lướt qua thân thì mừng rỡ kêu lên: “Sư huynh, trận pháp mất rồi!”
Hàn Vân “Ừ” một tiếng, vác Mục Ly như vác bao bì, nhanh vô cùng chạy trốn.
Mục Ly thấy có thứ gì đó đang dần áp sát, cậu nheo mắt nhìn, nhìn rõ là cái gì xong liền vội hô: “Sư huynh, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đang đuổi theo kìa!”
Hàn Vân tiếp tục “Ừ” một tiếng,
Cậu biết Hàn Vân đang dành toàn tâm trí để tìm đường ra khỏi viện bảo tàng, cũng không nói nữa, cậu bắt đầu quan sát con quái vật chạy đuổi theo sau, bỗng phát hiện ra thân hình con quái vật xuất hiện ánh sáng trắng rời ra từ cơ thể, bay lên không trung rồi biến mất.
Lần này cậu lại nhịn không được, hỏi: “Tại sao con quái vật lại bay ra hạt ánh sáng trắng vậy huynh?”
Hàn Vân đáp: “Trận pháp không hoàn chỉnh vỡ, nó cũng bị ép buộc quay lại nơi nó được triệu hồi.”
Mục Ly “Ồ” một tiếng, tầm mắt đặt lên lưng Hàn Vân, thấy rõ thảm trạng sau lưng hắn, Mục Ly hít một hơi lạnh, cậu vội nói: “Sư huynh, sao…sao huynh có nhiều vết cào này?”
Hàn Vân mím môi, không đáp.
Mà Hàn Vân không đáp, Mục Ly cũng biết là do khi Hàn Vân cố gắng chạy đến mắt trận đang đóng thì bị quái vật cào được từ đằng sau.
Mục Ly phát ngốc nhìn vết thương nhiễm độc trên mặt lưng trắng bóng, vô cùng hối hận vì bản thân không giúp ích được gì lại còn liên lụy Hàn sư huynh.
— QUẢNG CÁO —
Cậu trừng mắt con quái vật đang đuổi theo sau mà không kịp, cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực và nỗi đau mà Hàn Vân đang phải gồng gánh có lẽ phải lớn hơn thương tích trên người cậu nhiều lân.
“Xin lỗi…” Mục Ly mở miệng, giỏng ỉu xìu: “Là đệ làm vướng chân huynh…”
Hàn Vân sửng sốt, không ngờ thằng nhóc này lại nói lời xin lỗi, hắn ta lại bật cười, đáp: “Là ta tự nguyện, đệ không cần phải xin lỗi.”
Mục Ly lại trợn trắng mắt, lời này có ý chê hắn vướng chân phải không?
Mục Ly không nói tiếp, nghe thấy tiếng cười của Hàn Vân là cậu biết ý Hàn Vân không trách cứ mình rồi, một phần u ám sinh ra trong lòng cậu cũng bị tan biến.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đuổi theo, nhưng Hàn Vân lúc này tựa như gắn tên lửa vào chân, dù cõng thêm một người nhưng tốc độ vẫn cực kỳ nhanh, nó có toàn lực đuổi theo cũng chỉ thấy được bóng lưng, cùng với cả một tên nhân loại liên tục làm trò hề…
Quái vật cùng con người chơi trò đuổi bắt, rượt nhau lên tận tầng thượng của viện bảo tàng.
Nhận ra bản thân đang ở đâu, Mục Ly thắc mắc: “Sao không đi cửa chính? Hay đập vỡ cửa sổ??”
Hàn Vân đáp: “Không có sức, không có thời gian.”
Hàn Vân không có sức thì cậu còn hiểu, nhưng sao lại không có thời gian?
Hàn Vân ngẫm ngĩ một chút, đáp: “Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân dí sát như vậy, cửa kính lẫn cửa chính muốn phá, lấy sức huynh hiện giờ phải mất rất lâu.”
Lúc này thì Mục Ly mới hiểu, cậu “Ồ” một tiếng, lại nhìn con quái vật đã mất đi gần một phần hai cơ thể nhưng vẫn cố chấp đuổi theo, cậu nói: “Bây giờ đệ mới phát hiện thằn lằn một khi ghi thù là dai không tưởng.”
Hàn Vân từ chối đưa ra ý kiến.
Hàn Vân vội chạy trước, Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân đuổi theo sau, nó đi đến đâu, sàn nhà vách tường bị nó đạp vào liền nát đến đó.
Khi vừa bước chân lên sân thượng, cả hai người nhận ra một luồng sóng tưởng năng khuếch tán, Hàn Vân ngừng bước chân một chút, rồi lại bắt đầu chạy như điên, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi nhiều, dù trong người bị ép đến tắc thở, hắn vẫn không ngừng tăng tốc.
Mà Mục Ly bị xách cũng trở nên lo lắng.
Làn sóng tưởng năng khuếch tán ngày càng dồn dập, có lúc Mục Ly cho rằng nó đã hòa nhập cùng nhịp đập trái tim, nhưng rất nhanh lại biến mất, làn sóng này khuếch tán càng nhanh chóng.
— QUẢNG CÁO —
Khi đã đến mép sân thượng, Mục Ly bị Hàn Vân bất chợt đẩy xa ra ngoài.
Cả viện bảo tàng bỗng nổ tung, tựa như ngọn núi lửa phun trào, lửa cháy bao phủ lấy tất cả, lửa ôm trùm lấy Hàn Vân, mà cậu bị hắn đẩy ra ngoài, trơ mắt nhìn ngọn lửa tiến đến bao trùm lấy mình.
Âm thanh chấn động màng nhĩ, sóng xung kích tạo ra từ vụ nổ khuếch tán lại đẩy Mục Ly ra càng xa, từng mảnh vụn của tòa nhà bắn sượt qua cậu.
Mục Ly như bị thứ gì bóp nghẹt lấy, hô hấp trở nên khó khăn.
Từ trong biển lửa, một thứ bay vọt ra, Mục Ly bỗng dấy lên hy vọng, đồng tử bỗng rung động kịch liệt.
Vô Nhãn Tích Dịch Độc Bán Nhân nhanh nhẹn nhảy ra ngoài, hai cánh tay của nó đã mất, con quái vật căm tức nhìn cậu, nó xoay nhanh thân thể, cái đuôi dài hơn hai mét kia đang dần tan biến quất mạnh vào bụng Mục Ly, lực lớn vô cùng khiến cậu bay vọt ra ngoài.
Lại một đợt nổ nữa, sóng xung kích lần này còn lớn hơn lần trước, đẩy cậu bay đi càng xa.
Trước mắt dần mơ hồ, vụ nổ dần như chìm vào bóng đêm sâu thẳm, Mục Ly cố gắng mở to mắt, nhưng bóng đêm ấy càng thêm đen tối…
… Trong đống đổ nát, các mảnh vụn vỡ của toàn nhà hòa vào từng ngọn lửa hừng hực.
Hàn Vân nằm trên thảm cỏ, không rõ sống chết, toàn thân toàn vết bỏng cùng quần áo bị thiêu đốt, hắn ta nằm lẫn vào đống gạch vụn, máu chảy thấm vào cỏ.
Một thân hình cao lớn dạo bước tới trước Hàn Vân, ông ta mặc một bộ bạch bào, trên viền áo cùng ống tay hình gợn sóng màu xanh, bạch bào có cổ viền hình gợn sóng được bẻ gập xuống, trên hông có một sợi dây đỏ, nối bên trên là từng viên ngọc sáng lấp lánh phản chiếu ánh lửa, dưới đáy sợi dây treo một cái chuông lục lạc nhỏ.
Ông ta đội một cái nón lá to rộng, che đi khuôn mặt.
Theo mỗi bước đi, chiếc chuông lục lạc khẽ đung đưa, ấy thế mà không phát ra tiếng động.
Ông ta đứng trước mặt Hàn Vân, khẽ vén tay áo, đặt lên trước mũi hắn, xem có còn thở hay không.
Xác định người vẫn thở đều, lại đang dần suy yếu, ông ta lắc đầu, nói: “Còn sống là tốt rồi, thằng nhóc này, dọa sống sư huynh.”
Nói rồi, ông ta úp tay lại, đến khi lật ra, một viên hột hình tròn to bằng hột đậu nằm lẳng lặng trên tay.
Ông ta nhấc người Hàn Vân ra từ đống đổ nát, tay nhét viên hột vào miệng hắn, viên hột chui vào người Hàn Vân, thương thế trên người hắn lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy khép lại.
Người đàn ông chẹp miệng, nói: "Tiện nghi đệ rồi nhé, là đan dược hoàn hảo mới ra lò của sư tôn đấy.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...