Ngày hôm sau, Hứa Nghiên ghi hình đến tận năm giờ chiều mới vội vàng đi mua đồ bánh.
Đó là một tiệm bánh đến từ Paris và gần đây đã được đăng trên nhiều tạp chí thời trang.
Cô mỗi lần đều lo lắng không biết nên mang quà gì đến nhà Thẩm Hạo Minh.
Những chiếc bánh nướng nhỏ được trưng bày trong tủ kính, bên trên trang trí hình giày cao gót và vòng hoa làm bằng kẹo mềm, giống như những món đồ trang sức sang trọng.
Giá đương nhiên cũng đắt đến nực cười ,cuối cùng cô quyết định mua bốn chiếc.
Kiều Lâm gọi điện hỏi khi nào cô sẽ về.
Hứa Nghiên nói: "Tủ lạnh không phải có đồ ăn sao? Chị gọi đồ ăn trước đi nha."
Kiều Lâm nói: "Chị không đói, cửa nhà em khoá như thế nào vậy? Trong nhà hơi bí bách, chị muốn ra ngoài đi dạo."
Hứa Nghiên nói cho cô biết mã khóa cửa.
Cô lặp lại và hỏi: “Nếu lát nữa chị quên mất, có thê gọi lại cho em không?”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nghiên nhìn quanh tủ kính, ánh mắt rơi vào chiếc bánh nhỏ có hình người đàn ông đang khiêu vũ trên đó.
Người đàn ông đứng bằng một chân và giơ hai tay lên như chuẩn bị nhảy lên khỏi mặt đất.
“Tôi lấy cái này”, cô nói với cô gái ở quầy.
Hứa Nghiên nghe thấy Kiều Lâm gọi cô từ phía sau.
Cô chạy theo, đưa túi vải cho Hứa Nghiên nói: “Chị mượn váy cho em rồi đây, cổ áo hơi to, em chỉ cần cắm hai chiếc ghim vào là được.”
Hứa Nghiên nói: “Em thực sự không muốn dẫn chương trình nữa.”
Kiều Lâm nói: "Nếu em không còn dẫn chương trình, chị cũng sẽ không nhảy nữa.
Chúng ta cũng không tham dự bữa tiệc."
Hứa Nghiên hỏi: "Sao chị phải tốn công sức như vậy giúp em?"
Kiều Lâm cười nói: "Đại Kiều và Tiểu Kiều, chúng ta phải cùng nhau toả sáng mới được."
Khi đó, nhiều người trong trường biết họ là chị em và gọi họ là Đại Kiều và Tiểu Kiều.
Cô giúp việc mở cửa và muốn giúp Hứa Nghiên cầm đồ đạc.
Hứa Nghiên cầm hộp bánh nói: “Tôi tự mình mang ra phòng khách.”
Ba người phụ nữ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống sâm panh.
Một trong những người phụ nữ tóc ngắn nhìn cô mỉm cười và nói với hai người còn lại: “Hạo Minh chính là thích kiểu con gái cao và gầy như thế này”
Người phụ nữ choàng khăn choàng bên cạnh đáp lại: “ Con trai bây giờ đều thích kiểu như vậy”
Một cậu bé tám chín tuổi chạy ra ngoài.
Là em trai của Thẩm Hạo Minh, Thẩm Hạo Thần.
Thằng bé đang ôm một con chó dachshund chân ngắn.
Con chó mặc một chiếc áo vest màu xanh lam với chiếc mũ trên lưng.
Càng chạy nhanh, chiếc mũ sẽ được kéo qua che mặt.
Thẩm Hạo Thần kéo con chó đến ghế sofa và giới thiệu với mọi người rằng: “Nó tên là Bailey và nó đang bị cảm lạnh rồi”.
Người phụ nữ nhướng mày hỏi: “Con chó lần trước của cháu đâu?”
Thẩm Hạo Thần nói: “ Cháu gửi nó đi rồi vì mẹ cháu nói rằng nó luôn đào bới thùng rác”
Người phụ nữ tóc ngắn nói: “Ban đầu mới nhìn thấy nó đúng là mẹ cháu đã rất thích”
Cậu bé nhún vai: “Mẹ cháu là một người phụ nữ rất khó hiểu”
Ba người phụ nữ cười lớn.
Người phụ nữ choàng khăn choàng nói:
“Hạo Thần, lại đây để dì ôm con”
Thằng bé bất đắc dĩ tiến về phía trước hai bước, quay đầu sang một bên: “Dì, cháu cũng bị cảm.”
Người phụ nữ choàng khăn choàng chạm vào gáy anh: “Đã lớn chừng này rồi, thực sự không cần lo lắng về việc phát triển đâu a”
Người phụ nữ nhướng mày đặt ly sâm panh xuống nói: “Hối hận rồi à, lúc đó tôi khuyên cậu nên đi cùng Vu Lan, còn có thể có một cặp song sinh.”
“Ai đang nói xấu tôi vậy?”
“Tôi đã nghe thấy rồi đấy nhé”.
Một người phụ nữ có phần thấp và béo bước vào, mặc một chiếc váy lụa màu xanh đậm, trên eo có một bông hoa sen trắng.
Bà là mẹ của Thẩm Hạo Minh-Vu Lan.
“Con trai của chị đó”, người phụ nữ tóc ngắn nói: “Thằng bé nói chị là một người phụ nữ khó hiểu.”
Vu Lan cười nói với cậu bé: “Con yêu, hôm qua không phải con đã bảo mẹ không cần nói gì hết, con cũng có biết mẹ định nói gì sao”
Cậu bé nói: “Con biết mẹ định nói gì, nhưng con không biết mẹ đang muốn gì.”
Người phụ nữ có đôi lông mày cao và mỏng nói: “Con trai chị đúng thật là một triết gia”.
Cậu bé ngẩng đầu hỏi Vu Lan: “Con có thể để chị Hứa Nghiên chơi cùng con được không?”
Vu Lan nói: "Được chứ." Cô mỉm cười đi về phía Hứa Nghiên và nói: "Bác không biết là cháu đến."
Hứa Nghiên cười đáp: “Cháu có mua một chút đồ ngọt, sau bữa tối có thể ăn.”
“Vậy tốt quá”, Vu Lan nói: “Vậy bác sẽ không cần bảo Đại Lý mua nữa.” Hứa Nghiên nhanh chóng tính toán trong đầu: Có bốn miếng bánh.
Nếu cô không tự mình ăn thì bốn người phụ nữ mỗi người một miếng là được.
Cô đi theo Thẩm Hạo Thần ra sân sau.
Có một vài cụm hòn non bộ và một gian nhà, phía trước có một cái ao nhỏ đóng băng.
Thẩm Hạo Thần hỏi: “Chị có nghĩ Bailey có thể trượt trên đó không?”
Hứa Nghiên nói: “Không được, nó sẽ ngã xuống đó.
Chơi cái gì khác đi, chị sẽ cùng em lắp Lego”.
Thẩm Hạo Thần lắc đầu: “Em muốn ở cùng Bailey, nó quá cô đơn.”
Hứa Nghiên nói: “Nó bị ốm, cần phải nghỉ ngơi.”
Thẩm Hạo Thần đáp: “Đều là mẹ em, đều bắt nó ngủ trong nhà kính(nhà kính trông hoa)”
Hứa Nghiên hỏi: “Vì sao không cho nó vào nhà?”
Thẩm Hạo Thần nói: “Mẹ nói chúng ta còn chưa hiểu tính tình của nó, phải quan sát một thời gian.
Khi chị Huệ Huệ mới đến đây, mẹ cũng không cho bọn em ăn cơm cùng nhau, nói rằng miệng chị ấy hôi và có thể có vấn đề về dạ dày.”
Hứa Nghiên biết rất nhiều về gia đình họ thông qua cậu bé này.
Kể cả khi Thẩm Hạo Minh mới hẹn hò với cô, Vu Lan đã giới thiệu anh với con gái của một chủ tịch ngân hàng.
Có lẽ họ đã gặp nhau,
Cô chưa bao giờ hỏi Thẩm Hạo Minh.
Sợ rằng sau này sẽ còn có con gái luật sư, con gái bác sĩ.
Cô rõ ràng không phải là một người con dâu lý tưởng nhưng họ cũng không công khai phản đối.
Có lần Thẩm Hạo Thần kể rằng: “ Mẹ em nói anh trai em mang cô gái nào về không quan trọng, yêu đương cũng không phải xem là thật.”
Hứa Nghiên tin rằng Thẩm Hạo Thần không ngốc đến mức không biết mình không nên nói những lời này với cô.
Thằng bé cố tình làm vậy để cô cảm thấy khó chịu.
Nó cũng sẽ kể cho Tiểu Huy nghe mẹ anh nói gì về bảo mẫu Tiểu Huy, sau đó đứng ngoài cửa nghe Tiểu Huy âm thầm khóc trong phòng.
Hứa Nghiên không biết đây là loại sở thích gì.
Theo lời Thẩm Hạo Minh, em trai anh ây là một đứa trẻ có tâm hồn đen tối.
Họ cách nhau mười tám tuổi.
Khi Thẩm Hạo Thần ngậm núm vú giả trong miệng thì Thẩm Hạo Minh đã thắt nơ và đi dự tiệc từ thiện với cha mình.
Anh ấy không có nhiều tình cảm với em trai mình, thậm chí ban đầu anh ấy còn quên nói với Hứa Nghiên.
Sau này tùy tiện nhắc đến hắn, Hứa Nghiên kinh ngạc hỏi: “Tại sao?”
“Cái gì tại sao?” Thẩm Hạo Minh hỏi
Hứa Nghiên hỏi: “Tại sao có thể có hai con”
Thẩm Hạo Minh nói: “Ồ, bố mẹ anh đều nhập cư trở thành công dân Canada.
Thực ra không vào cũng không sao, phạt chút tiền là được rồi”
Thẩm Hạo Minh mở cửa bước ra ngoài, nói với Hứa Nghiên: “Anh đã tìm em khắp nơi đó”
Anh ta vỗ vào mông Thẩm Hạo Thần hai cái.
"Đừng làm phiền người khác.
Em không thể chơi một mình một lúc được sao?"
Thẩm Hạo Thần cầu xin: “Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn kem nhé”.
Thẩm Hạo Minh phớt lờ thằng bé và kéo Hứa Nghiên đi.
Cha của Thẩm Hạo Minh- Thẩm Kim Thông, đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh bên cùng với vài vị khách nam.
Thẩm Hạo Minh cùng Hứa Nghiên đi tới, giới thiệu cô với hai vị khách mà cô chưa từng gặp mặt.
Cha anh nói: Hạo Minh, mang cho chú Lý một điếu xì gà.”
Sau khi đi ra khỏi phòng, Thẩm Hạo Minh lẩm bẩm: “Sao ông ta còn có mặt mũi tới đây?”
“ Anh đang nói ai cơ?”, Hứa Nghiên hỏi.
Thẩm Hạo Minh đáp: “ Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đã làm phá hỏng tất cả mối quan hệ trong công việc kinh doanh, mọi người đều không qua lại với anh ta”.
Khi Thẩm Hạo Minh trở lại sảnh bên, Hứa Nghiên đã kéo anh lại và nói anh cười lên một chút.
Thẩm Hạo Minh cau mày: “Em làm gì vậy?”
Hứa Nghiên nói: “Sự tức giận của anh đã được viết trên khuôn mặt rồi, để khách đến nhìn thấy thì sẽ không hay”.
Thẩm Hạo Minh miễn cưỡng cười một tiếng.
Hứa Nghiên cũng cười với anh, “ Đi vào đi, em sẽ qua chỗ mẹ anh hỏi xem bà ấy có cần giúp gì không.”
Hứa Nghiên quay lại phòng khách thì phát hiện thêm hai vị khách nữ nữa đã tới.
Bánh không đủ phần rồi, cô có chút bất an nhìn chằm chằm vào chiếc hộp màu trắng trên bàn.
Khi bữa tối đã sẵn sàng, Vu Lan nói với cô: “Chúng ta qua đó ngồi đi.”
Bữa tối gia đình kiểu này là truyền thống của Thẩm gia, mỗi tuần diễn ra một hoặc hai lần.
Khách biết rõ về nhau và sẽ không cảm thấy ngại ngùng.
Hứa Nghiên nhìn xung quanh và thấp giọng hỏi Thẩm Hạo Minh: “Chú Cao không đến à?”
Thẩm Hạo Minh nói: “ Ông ấy có cuộc họp, lát nữa sẽ tới”.
Người phụ nữ quàng khăn choàng hỏi: “Hạo Thần đâu?”
Vu Lan đáp: “ Để nó ăn cùng cô bảo mẫu.
Trẻ con nói huyên thuyên, người lớn không thể nói chuyện đàng hoàng được.”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi cạnh người phụ nữ, vẫn luôn im lặng.
Mỗi lần đĩa đậu phộng được đưa cho anh, anh lại nhặt một hạt lên.
“Cửa hàng đồ cổ của anh còn mở không?”, người phụ nữ bên cạnh hỏi ông ấy.
“Không”, ông ấy trả lời, dừng lại vài giây rồi nói: "Nhưng tôi đang định mở lại nó."
Người phụ nữ hỏi: “Vẫn còn ở chỗ cũ à?”
“Ồ, đúng vậy”, ông ấy đáp.
Một vị khách nam mỉm cười hỏi: "Ông có chắc không? Khu đó có những tòa nhà mới xây dựng và giá thuê đã tăng gấp 4, 5 lần".
Mọi người nhìn người đàn ông đội mũ bóng chày và căn phòng im lặng một lúc.
Hứa Nghiên cảm nhận được sự căng thẳng của người đàn ông hơn bất kì ai khác.
Cô hiểu người đàn ông đội mũ.
Ông ta chắc hẳn rất mong muốn để thành công, chỉ là vận khí kém một chút.
Được một nửa bữa cơm, chú Cao cũng đến.
Hứa Nghiên cũng không rõ chú Cao làm công việc gì trong chính phủ, nhưng cô biết chú có rất nhiều quyền lực và giúp mọi người giải quyết rất không ít vấn đề.
Người đàn ông đội mũ đột nhiên trở nên tràn đầy tinh thần, không ngừng nhìn chú Cao và nghe chú nói chuyện với những người xung quanh.
Khi họ cười, ông ta cũng cười theo.
Sau bữa tối, mọi người di chuyển sang sảnh bên để uống trà.
Thẩm Kim Thông và chú Cao đi sang một phòng khác, người đàn ông đội mũ đi theo họ.
Thẩm Hạo Minh nói với Hứa Nghiên: “ Ông ta chắc chắn có chuyện muốn nhờ chú Cao giúp đỡ”
Hứa Nghiên hỏi: “Ông ấy có giúp không?”
Thẩm Hạo Minh đáp: “Anh không biết, chúng ta đi xem phim nhé?
Hứa Nghiên nói: “Mẹ anh sẽ không vui nếu rời đi sớm”.
Thẩm Hạo Minh trả lời: “Đừng bận tâm đến bà ấy.”
Hứa Nghiên mỉm cười: “Anh có thể không bận tâm, nhưng em không thể”
Cô kéo Thẩm Hạo Minh vào phòng khách, nơi những người phụ nữ đang ngồi trò chuyện.
Thẩm Hạo Minh nghe bọn họ nói chuyện quần áo túi xách, liền nói: “Anh vẫn nên qua bên kia thì hơn”
Hứa Nghiên ngồi cạnh Vu Lan một lúc, phát hiện trên bàn không có đủ nĩa hoa quả nên đứng dậy đi lấy.
“Bảo Bội Bội mở rượu vang đi”, Vu Lan ở phía sau nói.
Đi qua hành lang, cô thấy Thẩm Kim Thông và những người khác vẫn đang ở trong phòng, dường như đang nói chuyện về ngôi nhà gì đó.
Cô bước ra khỏi bếp với chiếc nĩa trên tay và nghe thấy những tiếng động lạ phát ra từ phòng bên cạnh.
Nó giống như nôn ói, kèm theo một tiếng rít nhỏ.
Cô gõ hai lần rồi mở cửa.
Chính là Thẩm Hạo Thần đang nằm ngửa khóc.
Là một căn phòng đã bỏ trống từ lâu, chỉ có một chiếc giá sách dựa vào tường.
Cô ấy ngồi xổm xuống và nói : “Em thực sự rất biết chọn địa điểm”.
Thẩm Hạo Thần không để ý đến cô, nhắm mắt lại tiếp tục khóc.
Hứa Nghiên hỏi tiếp: “Chỉ vì chị không cùng em đi ăn kem?”
Thẩm Hạo Thần lau nước mắt, nói “ Em đã sớm quen với việc đó rồi”.
Hứa Nghiên hỏi lại: “ Tại sao em không mời bạn bè đến nhà chơi?”
Thẩm Hạo Thần nói: “Nếu suốt ngày chuyển trường, chị còn có bạn bè không?”
Thằng bé lắc đầu nói: “Trong gia đình này không có ai thực sự quan tâm đến em hết”
Hứa Nghiên nói: “Đừng mong đợi bất cứ điều gì từ người khác, chính em phải trở nên mạnh mẽ hơn”.
Thẩm Hạo Thần bĩu môi: “Em vẫn còn là trẻ con mà”.
Hứa Nghiên nói: “Trẻ con thì hiểu chuyện gì? “
Thẩm Hạo Thần cầu xin: “Chị có thể để cho em yên tĩnh một lát được không? Em không muốn quay về phòng.
Chị Huệ Huệ giống như một con vẹt, cứ nói không ngừng”
Hứa Nghiên ngồi cạnh Vu Lan một lúc, phát hiện trên bàn không có đủ nĩa hoa quả nên đứng dậy đi lấy.
Bảo Bội Bội mở rượu ngọt, Vu Lan ở phía sau nói.
Đi qua hành lang, cô thấy Shen Jinsong và những người khác vẫn đang ở trong phòng, dường như đang nói về ngôi nhà.
Hứa Nghiên đóng cửa phòng lại.
Cô thực sự không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Hạo Thần sẽ phải chịu khổ sở.
Sinh ra trong một gia đình như vậy, không phải nên cười với tương lai hay sao?
Nhưng hiện tại xem ra, nó cũng có thể là chỉ là một đứa trẻ dư thừa.
Cha mẹ muốn thằng bé chỉ là để trang trí cuộc sống của họ, nhưng thực tế họ không còn đủ kiên nhẫn để cùng nó lớn lên nữa.
Vu Lan không thể từ bỏ những cuộc tụ họp và du lịch của các bà vợ, còn Thẩm Kim Thông không thể từ bỏ việc chơi golf và giao lưu.
Thẩm Hạo Thần luôn ở bên bảo mẫu.
Hết bảo mẫu này đến bảo mẫu khác.
Cái mà thằng bé hài lòng thì mẹ không hài lòng, còn cái mẹ thích thì nó lại không thích.
Hứa Nghiên trở lại phòng khách.
Hộp bánh của cô đã được mở ra và trải trên bàn.
Không có chiếc bánh nào bên trong được chạm vào.
Hai bông hoa phía trên cọ xát vào hộp biến thành một đống bùn đỏ.
Chỉ có người có hình dáng đang nhảy múa là còn nguyên vẹn.
Bóng người kiễng chân lên, như thể đang bò ra từ một đống gạch vụn.
Người đàn ông đội mũ xuất hiện ở cửa, cười với Vu Lan và nói: "Tôi đến để nói với chị một tiếng, tôi phải đi rồi."
Vu Lan gật đầu.
“Để tài xế đưa cậu đi nhé?”
Người đàn ông nói: “Tôi đã gọi xe rồi, tài xế hình như bị lạc đường”.
Vu Lan nói: "Vậy ngồi xuống đợi một lát đi."
Người đàn ông đội mũ do dự một lúc rồi bước tới ngồi trên ghế sofa.
Hứa Nghiên đặt ly rượu vang còn nguyên của mình trước mặt ông ta và mỉm cười.
“Mau đi lấy áo khoác lông chồn của chị qua đây đi!” Người phụ nữ tóc ngắn đặt tay lên vai Vu Lan.
“ Và cả cái gì da thằn lằn phiên bản giới hạn nữa”, người phụ nữ nhướn mày nói.
Vu Lan đi lấy chiếc áo khoác lông chồn màu xanh xám và vài chiếc túi.
Những người phụ nữ bước tới, một số đang thử áo khoác, một số đang loay hoay với những chiếc túi.
Chỉ có Hứa Nghiên và người đàn ông đội mũ ngồi trên ghế sofa.
Người đàn ông đội mũ nghiêng người về phía trước, ngơ ngác nhìn những thứ trên bàn cà phê.
Anh bất ngờ vươn tay nhặt chiếc bánh cupcake có hình vũ công lên rồi nhét cả cái vào miệng.
Kiều Lâm đi đến giữa sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào mặt cô.
Cô biết ánh sáng ở đâu.
Cô bước đi chậm rãi, đung đưa đôi chân thon và xoay váy thật nhanh.
Mỗi khi chân cô rời khỏi mặt đất, Hứa Nghiên lại cảm thấy tim mình thắt lại.
Cô không biết mình đang lo lắng hay đang hy vọng điều gì đó sẽ xảy ra.
Mãi đến khi Kiều Lâm an toàn cúi đầu, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó chợt cảm thấy buồn bã.
Cô nghĩ rằng nhiều năm sau, khán giả sẽ không nhớ ai chủ trì bữa tiệc, nhưng họ chắc chắn sẽ nhớ Kiều Lâm đã khiêu vũ như thế nào.
Sau mười giờ, khách lần lượt ra về.
Hứa Nghiên giúp người giúp việc thu dọn ly rượu nhưng Thẩm Hạo Minh đã chặn cô ở cửa bếp.
Anh ôm lấy eo Hứa Nghiên, nháy mắt nói: “Hay là tối nay sao em ngủ lại đây đi?”
Hứa Nghiên ngắt lời và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “ Nói cho em biết, anh bắt đầu cho con gái ở nhà qua đêm từ lúc bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Hạo Minh nhướng mày: “Mười bảy?”
“ Bố mẹ anh cũng đồng ý sao?” Hứa Nghiên hỏi.
Thẩm Hạo Minh cười nói: “Họ tới phòng anh mấy lần, anh đoán là muốn xem anh có chuẩn bị sẵn bao cao su hay không”.
“Anh đã chuẩn bị chưa?” Hứa Nghiên hỏi.
Thẩm Hạo Minh ngừng cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Anh muốn thú nhận với em một điều...!Thực ra anh cũng có một...!Khi còn trẻ ai cũng mắc một số sai lầm phải không...”
Anh cúi đầu đặt tay lên mặt cô.
Hứa Nghiên muổn bỏ tay anh ra, cô dứt khoát né tránh, cho đến khi bật ra tiếng cười.
Cô một bên cười một bên xua tay: “Em thực sự không thể chịu nổi nữa”...
Hứa Nghiên đẩy anh một cái, “Tự mình cảm thấy diễn cũng thật quá đúng không”.
Thẩm Hạo Minh cười hỏi: “Nếu như anh thật sự từ bên ngoài mang về một đứa bé, em có giúp anh nuôi nó không?”
Hứa Nghiên đáp: “Vậy còn xem đứa bé có đẹp hay không”
Thẩm Hạo Minh nói: “Đẹp, thậm chí còn đẹp hơn anh.:
Hứa Nghiên đáp lại: “Nuôi nó đi, tại sao không nuôi nó, để tránh cho mình những rắc rối khi sinh con”.
Thẩm Hạo Minh vươn tay ôm cô: “Không được, ít nhất phải sinh thêm hai đứa nữa.”
Hứa Nghiên nhìn anh mỉm cười.
Cô ấy nói: “Em vẫn là nên về thôi, chị họ em ở nhà một mình.”
Thẩm Hạo Minh đáp: “Được rồi, ngày mai nh sẽ đi cùng và làm tài xế cho bọn em”.
Hứa Nghiên nói: “Không cần, tính tình cô ấy không tốt, anh đi cùng sẽ không tự nhiên”
Hứa Nghiên mặc áo khoác vào, chỉnh lại tóc, quay lại hỏi: “Đúng rồi, vừa nãy người đó muốn tìm chú Cao làm gì?”
Thẩm Hạo Minh cho biết: “ Cách đây vài năm, anh đã tìm được một mảnh đất để xây nhà ở ngoại ô.
Lúc đó anh đã ký hợp đồng với chính quyền thị trấn nhưng không được tính.
Hiện tại đất đai sắp bị lấy đi...!“
Hứa Nghiên hỏi: “Việc này khó xử lý sao?”
Thẩm Hạo Minh nói : “Khó, nhưng chú Cao đã đi tìm cách rồi”.
Hứa Nghiên nói : “Như vậy, vẫn sẽ giúp ông ta?”
Thẩm Hạo Minh đáp: “Không vậy thì sao, ông ta sẽ ở đâu”
Trên đường trở về, Hứa Nghiên đang suy nghĩ, việc căn nhà của người đàn ông đội mũ hay việc bố mẹ cô khó xử lí hơn? Anh ấy ngay cả một người đàn ông danh tiếng không tốt cũng đồng ý giúp, thì có phải cũng có thể vì thế mà giúp cô không?
Không, không phải cô, mà là chị họ Kiều Lâm của cô.
Cô nghĩ, hãy tìm một cơ hội khác, cô nên gặp chú Cao thường xuyên hơn và để chú ấy cảm thấy mình là thành viên của Thẩm gia.
Hứa Nghiên quay trở lại căn hộ và thấy Kiều Lâm đang ngồi trên ghế sofa ở sảnh tầng dưới.
Cô ngẩng đầu cười xin lỗi với Hứa Nghiên: “Chị quên mật khẩu, điện thoại của em tắt máy rồi.”
Hứa Nghiên hỏi cô đã ngồi đó bao lâu.
Cô ấy nói không lâu: “Chị đã đi dạo quanh sân và ghé vào một lượt các cửa hàng nhỏ mở cửa.
Ở đây thực sự rất đẹp, người dân rất thân thiện, thậm chí họ còn cho chị mượn nhà vệ sinh”.
Hứa Nghiên nhìn cô: "Kiều Lâm, chị có thể đừng khiến mình khổ sở như vậy nữa được không?"
Kiều Lâm nhảy xuống xe ba bánh, cười nói với cô: “Chị mang bàn học đến cho em đây, dù sao sau này chị cũng không cần học nữa.” Hứa Nghiên nhìn về phía bàn học.
Những miếng dán ở chân đã lốm đốm rồi.
Cô vẫn còn nhớ khuôn mặt rạng rỡ của Triệu Nhã Chi khi lần đầu dán miếng dán lên.
Quả thực cô đã muốn chiếc bàn này từ lâu.
Bà ngoại đặt một tấm bảng gỗ trên bậu cửa sổ , cô vẫn luôn làm bài tập về nhà trên đó.
Hứa Nghiên hỏi: "Có kết quả rồi sao?" Kiều Lâm lè lưỡi.
Cô ấy thậm chí còn không được vào trường đại học than tồi tàn đó.
Họ chuyển bàn xuống, Kiều Lâm phủi bụi trên tay và nói: “Chị đã tìm được việc làm.
Ngày mai chị sẽ làm việc tại cửa hàng bách hóa Hoa Liên.
Từ giờ trở đi, em có thể mua Maybelline với giá nhân viên."
Cô ấy sơn móng tay màu hồng sen trên các ngón tay, mặc quần jean cạp trễ và mái tóc dài xõa trước ngực.
Vẻ đẹp của cô ấy vẫn ngày càng tăng lên nhưng dường như cô ấy không coi trọng điều đó.
Sức hấp dẫn không thể phủ nhận rất thu hút phái nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...