Hứa Nghiên tìm một chỗ đậu xe trống và đậu xe.
Cô vừa bước xuống xe thì một chiếc ô tô dừng lại trước mặt họ, một người đàn ông đeo kính gọng đen bước xuống xe.
Anh ta nói: “ Lại là cô, cô lại đậu xe ở chỗ đỗ xe của tôi”
Hứa Nghiên nhận ra anh ta sống đối diện với cô, hình như họ Tang.
Khi chuyến hàng chuyển phát nhanh của anh được chuyển đến nhà cô, bên trong là một hộp đồ chơi Lego mini.
Cô đã đem nó qua vào buổi tối, khi mở cửa thấy mắt anh ta đỏ hoe.
Cô liếc nhìn TV, trên đó đang phát bộ phim “Ngọt Ngào” (甜蜜蜜-甜蜜蜜, Comrades, Almost a Love Story là một bộ phim Hồng Kông của đạo diễn Trần Khả Tân được công chiếu lần đầu năm 1996) đoạn Trương Mạn Ngọc đang ngồi ở ghế sau xe của Lê Minh.
Hứa Nghiên đáp: “ Tôi không biết chỗ đậu xe này là của anh, ở đây không có biển hiệu”.
Cô định lái xe đi nhưng người đàn ông xua tay nói: “Thôi để tôi lái xe đi”
Anh bước vào xe và nổ máy.
Kiều Lâm cười và nói: “Anh ta chắc chắn đã nhìn thấy chị có thai.
Bây giờ chị không phải xếp hàng ở bất cứ đâu và sẽ có người nhường chỗ ngay khi chị lên xe buýt”
“Đợi khi đứa nhỏ được sinh ra, chị sẽ không quen mất” Kiều Lâm nói tiếp.
Hứa Nghiên mở cửa căn hộ.
Cô thực sự không có ý định đưa Kiều Lâm về nhà.
Ngôi nhà rất rộng và trang trí rất sang trọng.
Ngay cả khi không biết nhiều về Bắc Kinh, người ta cũng có thể đoán rằng giá thuê nhà ở đây rất khó để người dân bình thường có thể mua được.
Nhưng Kiều Lâm không hề tỏ ra ngạc nhiên hay bình luận gì.
Cô đứng giữa phòng khách, cúi đầu nheo mắt, như đang thích nghi với ánh sáng rực rỡ từ chiếc đèn chùm pha lê phía trên đầu.
Một lúc sau, cô mới tỉnh táo lại và hỏi Hứa Nghiên: “Chương trình em dẫn chiếu vào lúc mấy giờ?”
Hứa Nghiên trả lời: “Xong rồi, cũng không có gì để xem”
Kiều Lâm hỏi: “Có ai nhận ra em trên đường và xin chữ ký không?”
Hứa Nghiên: “Một chương trình nâu ăn, ai mà nhớ người dẫn chương trình trông như thế nào”
Nói rồi cô tìm một chiếc áo choàng tắm mới và dẫn Kiều Lâm vào phòng tắm.
Kiều Lâm chỉ vào bồn tắm tròn khổng lồ và hỏi: “Chị có thể thử không?”
Hứa Nghiên nói: “Phụ nữ có thai không được ngâm nước”.
Kiều Lâm đáp:” Được rồi, chị thực sự muốn ở trong nước một lúc thôi mà”.
Cô vươn tay cởi áo len, lộ nửa khuôn mặt, cười nói: “Em có thể cop trương chình của em ra đĩa CD để chị đem về được không? Đừng lo, chị sẽ không nói với bố mẹ đâu, chị sẽ xem nó một mình”.
Dưới áo len của Kiều Lâm là một chiếc áo khoác mùa thu màu xanh đậm, làm tôn lên cái bụng của cô.
Nó tròn một cách khó tin.
Hứa Nghiên cảm thấy tim mình như bị cái gì đó đâm vào.
Điện thoại đang đổ chuông.
Thẩm Hạo Minh bảo cô khẩn trương qua đó.
Nghe được em gái sắp đi ra ngoài, trong mắt Kiều Lâm lộ ra vẻ lo lắng.
Hứa Nghiên hứa với cô một lát sẽ quay lại, sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài.
Hứa Nghiên mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong phòng bệnh.
Tường trắng, bàn trắng, lọ trên bàn cũng trắng.
Kiều Lâm ngồi ở mép giường, ánh mắt buồn bã nhìn cô.
Hứa Nghiên ngồi dậy và hỏi Kiều Lâm: “Nói em nghe chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”
Kiều Lâm cụp mắt xuống và nói: “Em có khối u trong tử cung và cần phải làm phẫu thuật”.
“Tử cung?”.
Hứa Nghiên đặt tay lên bụng.
Khối u ở đâu? Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Kiều Lâm nói: “Em chỉ mới 17 tuổi, không nên mắc bệnh này.
Bác sĩ nói đó là vấn đề về nội tiết tố, có thể liên quan đến việc họ tiêm chất độc cho em khi em mới sinh ra”.
..Bác sĩ đứng trước giường bệnh nói rằng ca phẫu thuật diễn ra thuận lợi nhưng khối u có thể vẫn phát triển và có thể cân nhắc việc cắt bỏ tử cung sau khi sinh con.
Sẽ khó có khả năng mang thai.
Bác sĩ không nói điều đó là hoàn toàn không thể, nhưng Hứa Nghiên biết đó là ý của ông ấy.
Bác sĩ rời đi, phòng bệnh rất yên tĩnh.
Hứa Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn một cái cây đã mọc cong queo, những cành nhánh đã bị cưa bỏ.
Kiều Lâm nói: “Chị biết chị nói gì đều là vô ích, nhưng sau này, chị thực sự không muốn sinh con”.
“Chị không biết tại sao, nhưng chỉ nghĩ đến thôi chị đã cảm thấy đáng sợ”.
Khi Hứa Nghiên chạy đến nhà hàng, Thẩm Hạo Minh có vẻ đã uống hơi nhiều và đang thảo luận với hai người bạn nên đổi xe nào.
Tháng trước, anh ấy lái chiếc Wrangler đã được sửa đổi nhiều đến Bắc Đới Hà và trục xe bị gãy nửa chừng.
Dù đã được sửa chữa nhưng anh cảm thấy không còn tin tưởng vào nó được nữa.
Họ có một đội xe tự lái và lần nào họ cũng đi chơi cùng nhau với hơn chục chiếc xe.
Hứa Nghiên đã cùng họ đến Nội Mông một lần.
Tối nào mọi người cũng đều say khướt và để lại một đống rác đầy màu sắc trên bãi cỏ.
Một đêm nọ, Hứa Nghiên và Thẩm Hạo Minh đều chưa say, ngồi trên sườn đồi nói chuyện suốt đêm.
Đó là cách hai người họ quen biết nhau.
Hứa Nghiên không quen ai ở đây.
Một cô gái khác đưa cô đến đó, cô gái đó cũng không thân thiết với cô.
Có lẽ cô ấy được mời chỉ vì trên xe còn một ghế trống.
Ngày thứ năm, Hứa Nghiên ngồi vào xe Thẩm Hạo Minh.
Họ tiếp tục nói chuyện, rồi lái xe sai đường và bị tụt lại phía sau.
Hai người đã trải qua một đêm khó quên trên đồng cỏ với miếng giăm bông hun khói duy nhất còn sót lại trong cốp xe và vài ngọn nến.
Ngày cô trở lại Bắc Kinh, Hứa Nghiên có chút buồn chán.
Thẩm Hạo Minh đưa cô về nhà.
Cô nhìn chiếc xe phóng đi và cảm thấy anh sẽ không bao giờ liên lạc với cô nữa.
Cô biết anh là kiểu con nhà giàu có, được vây quanh bởi rất nhiều cô gái xinh đẹp và chỉ ở bên cô vì nỗi cô đơn trong suốt chặng đường.
Có lẽ do chơi quá mệt nên cô bị sốt vào ngày hôm sau.
Nằm trên giường, cô có cảm giác mình giống như một chiếc cầu dao sắp nổ, khiến ga trải giường bốc cháy.
Một cảm giác khao khát và mơ hồ.
“Giúp tôi với”, cô nói với trần nhà trong bóng tối.
Mỗi khi bị ốm và đặc biệt khó chịu cô sẽ đều như vậy.
Buổi tối, cô nhận được tin nhắn từ Thẩm Hạo Minh, hỏi cô có muốn cùng ăn tối không.
Cô loạng choạng rời khỏi giường, trang điểm rồi đi ra ngoài.
Đó không phải là bữa tối dành cho hai người, có rất nhiều bạn bè của Thẩm Hạo Minh.
Cô sốt đến mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn mỉm cười ngồi cạnh Thẩm Hạo Minh.
Bữa tiệc kéo dài đến mười hai giờ.
Trên đường về, người cô không ngừng run rẩy.
Thẩm Hạo Minh sờ trán cô, trách cô không sớm nói cho anh biết, sau đó quay đầu lái xe về phía bệnh viện.
Ở hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, anh nắm lấy tay cô và nói: “Em làm tôi đau lòng đấy”.
Cô mỉm cười nói: "Mọi người đều rất vui vẻ mà.
Là một buổi tối vui vẻ, không phải sao?”
Mùa hè năm đó, Thẩm Hạo Minh thường đưa cô đi dự tiệc.
Những bữa tiệc đó được tổ chức tại những ngôi nhà lớn ở ngoại ô, luôn có những cô gái mặc váy ngắn và bạn trai người nước ngoài.
Mãi khi mua hè dần qua đi, cô mới chắc chắn mình đã trở thành bạn gái của Thẩm Hạo Minh.
Lúc đó cô đã học cách tự uốn tóc và mua vài chiếc váy ngắn.
Đến cuối tháng 9, khi đang ngồi ở quán thịt nướng ven đường với một vài người bạn cũ , cô nhận ra rằng có thể sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.
Trong tám năm kể từ khi đến Bắc Kinh, cô đã gặp được những người bạn mới và bước vào những mối quan hệ mới.
Cảm giác không ngừng thay đổi và tiến bộ đã mang lại cho cô sự hài lòng nhất định.
“Em có muốn đến Moscow không?” Thẩm Hạo Minh quay đầu nhìn cô.
“Mùa xuân chúng ta cùng lái xe đến Moscow đi?”
“Được đó”.
Hứa Nghiên nói.
Cô nghĩ đến những vì sao trên sa mạc và những đêm cô cảm thấy được tự do hơn một chút khi uống say.
Sau khi bữa tối kết thúc, Hứa Nghiên chở Thẩm Hạo Minh về nhà bố mẹ anh.
Hồi đó khi thuê nhà, anh dự định sẽ sống cùng cô.
Sau này, anh cảm thấy đường đi làm quá xa nên phần lớn thời gian anh ở lại nhà bố mẹ.
Ở đó có nhiều người giúp việc chăm sóc và đồ ăn rất ngon.
Cha mẹ anh không muốn anh chuyển đi, vì điều đó tương đương với việc chấp thuận mối quan hệ của anh với Hứa Nghiên.
“Chị họ của em, sắp xếp ổn thoả chưa?”
Thẩm Hạo Minh đột nhiên hỏi: “Mẹ anh muốn ngày mai em tới nhà ăn cơm, mời chị ấy đi cùng đi.”
Hứa Nghiên đáp: “ Không cần, cô sẽ tự mình sắp xếp”.
Thẩm Hạo Minh nói: “Nếu ngày kia văn phòng luật sư không bận gì, anh có thể cùng em dẫn cô ấy đi mua sắm”.
Hứa Nghiên trả lời: “Được”.
Về đến nhà thì đã là một giờ sáng.
Kiều Lâm vẫn còn thức, dựa vào giường xem TV.
Cô ấy dường như đang khóc, lau mặt, mỉm cười với Hứa Nghiên và nói: "Em đã xem chương trình này chưa? Một đứa trẻ thành phố và một đứa trẻ nông thôn bị hoán đổi và để chúng sống ở nhà nhau vài ngày.
Kết quả là Cô bé nông thôn đã dành dụm hết số tiền mà bố mẹ ở thành phố cho để mua bữa sáng và muốn mua một đôi nạng mới cho bà ngoại ở quê”.
Hứa Nghiên giải thích: “Tất cả đều là giả, do tổ chương trình dàn dựng”.
Kiều Lâm nói: “Sao có thể như vậy, đứa trẻ nông thôn khóc thảm thiết như vậy mà”.
Hứa Nghiên thay quần áo ngủ, ngồi xuống bên giường, hỏi: “Sao chị lại mất ngủ.
Bà bầu không phải nên ngủ nhiều hơn sao?”.
Kiều Lâm nói: “Mỗi hôm chị đều thức đến khi tận khi trời sáng, mọi thứ chị nhìn thấy đều mờ mờ ảo ảo, như thể linh hồn của những thứ đó đều đã trốn thoát vậy”.
Hứa Nghiên hỏi lại: “ Chị đã đến bệnh việ khám thử chưa?”
Kiều Lâm trả lời: “ Họ nói là do tinh thần căng thẳng, nhưng họ không cho chị uống thuốc an thần”
Hứa Nhiên im lặng một lúc rồi hỏi: “Chị có hối hận khi giữ lại đứa bé không?”
Kiều Lâm cười nói: “Sao có thể như vậy, quần áo chị đều mua xong hết rồi, màu trắng, trai gái đều có thể dùng”.
Nửa năm trước Kiều Lâm gọi điện nói rằng cô đã có thai.
Người đàn ông tên là Lâm Đào, trẻ hơn Kiều Lâm hai tuổi.
Anh ta làm nhân viên bán hàng ở cùng khu mua sắm với cô.
Cha mẹ anh luôn cảnh cáo anh không được hẹn hò với Kiều Lâm, vì nếu anh dính líu đến bố mẹ cô, anh sẽ không bao giờ có được cuộc sống bình yên.
Khi biết Kiều Lâm có thai, anh vô cùng sợ hãi và bỏ trốn.
Kiều Lâm sau đó rất xấu hổ, cuối cùng tìm đến nhà của họvà mẹ của Lâm Đào đã đưa cho cô 1 ít tiền.
Yêu cầu cô ấy bỏ đứa bé.
Cha mẹ Kiều Lâm nói: “Làm sao có thể phá thai?”.
Sau đó, họ đến nhà họ Lâm để nói cho ra lẽ, thậm chí còn đến trung tâm thương mại để tìm ông chủ của Lâm Đào.
Kiều Lâm xin nghỉ việc và nói với bố mẹ cô rằng nếu hai người còn gây sự nữa, cô sẽ chết trước mặt họ.
Trong thời gian đó, Kiều Lâm thường gọi cho Hứa Nghiên.
Đầu dây bên kia, Kiều Lâm luôn hỏi: “ Tại sao cuộc đời chị lại gặp nhiều chuyện phiền não như vậy chứ?”
Một buổi sáng ngày tháng 10, có hai cô gái chặn cô ở cổng trường và hỏi Hứa Nghiên: "Cô có phải là quen biết Kiều Lâm không? Tốt nhất cô nên tránh xa con cáo đó ra, đừng để cô ta dính líu vào." Hứa Nghiên không có gì ngạc nhiên.
Cô đã phát hiện ra Kiều Lâm rất nổi tiếng trong trường.
Nhiều chàng trai theo đuổi và cũng nhiều người bàn tán sau lưng cô.
Sau giờ học, cô gặp Kiều Lâm và không đề cập đến chuyện này.
Khi cô bước tới cổng thì hai cô gái lại đến.
Họ cúi đầu, vẻ mặt thảm thiết nói: "Chúng tôi đã nói sai rồi.
Xin lỗi, xin đừng để bụng".
Kiều Lâm cau mày không nói gì.
Họ lại đến quán nước.
Vu Nhất Minh rất nhanh cũng đến đó.
Kiều Lâm trừng mắt nhìn: “Tai mắt của cậu cũng nhiều qua ha”
Vu Nhất Minh hỏi lại: “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Lâm nói: “Đừng giả ngốc, cậu để Vương Bân hù dọa Lý Tinh Tinh sao?”
Vu Nhất Minh đáp: “Quá hống hách rồi, không dạy cho một bài học làm sao mà được”
Kiều Lâm nói: “Nếu cậu thực sự coi Vương Bân là bạn thân thì đừng để cậu ta làm loại chuyện này”
“Cậu ấy đang phải chịu hai hình thức kỷ luật, nếu tái phạm sẽ bị buộc thôi học”
Vu Nhất Minh: “Tôi sẽ không bao giờ cho phép họ nói xấu cậu như thế”
Kiều Lâm cười nói: "Tôi còn chẳng thèm quan tâm đâu”
Hứa Nghiên nói với Kiều Lâm: “Nếu em là chị, có lẽ em sẽ phá thai”
Kiều Lâm có vẻ bất ngờ và nói: “Làm sao có thể, nó là một sinh mệnh đó”
Hứa Nghiên đáp: “Trên đời này có rất nhiều kiếp lầm lạc, sinh ra thì sẽ chỉ là đau khổ”
Kiều Lâm nói: “Đừng nói nữa, chị tuyệt đối không thể làm như vậy”
Hứa Nghiên biết rất rõ Kiều Lâm không thể làm điều như vậy vì cha mẹ.
Lúc đầu họ phản đối kế hoạch hóa gia đình, sau này thì biến thành phản đối việc phá thai.
Đặc biệt, Vướng Á Trân đã trở thành người đấu tranh trong vấn đề này.
Cô thường đứng trước cửa bệnh viện, chặn những phụ nữ đến phá thai, kể những câu chuyện mang tính tâm linh, khiến các bác sĩ và y tá sợ hãi, yêu cầu họ bỏ dao mổ xuống và vào chùa cầu nguyện cho các linh hồn.
Có một số phụ nữ đã nghe theo và không phá thai.
Những bức ảnh đầy tháng chụp sau khi sinh con được Vương Á Trân phóng to và cô mang đi khắp nơi để tuyên truyền.
Bà cũng thích kể câu chuyện của chính mình: “Con gái nhỏ của tôi lúc đó bị họ ép phá thai, cô bé bị tiêm hormone và thuốc độc.
Tôi bị bệnh tim và suýt chết trên bàn mổ.
Nhưng chẳng phải đứa trẻ vẫn sống sót trong tình trạng sức khỏe tốt sao? Bây giờ bạn không gặp khó khăn gì, vậy lý do gì bạn chưa có con?”
Bà ấy chắc chắn sẽ coi Kiều Lâm là hình mẫu của một bà mẹ đơn thân trong tương lai.
Về phần Kiều Lâm nên nuôi con như thế nào, cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Kiều Lâm mấy năm nay đã phụ giúp gia đình, hiện tại thì cô đã mất việc.
Những bất hạnh của họ cuối cùng sẽ trở thành vốn để cha mẹ khiếu nại.
Cũng giống như khối u trong tử cung của Hứa Nghiên, họ cũng lây lan khắp nơi chỉ để được bồi thường nhiều hơn.
Cơn giận trong lòng Hứa Nghiên tựa như ngọn núi lửa đã ngủ yên, lúc này lại bùng cháy.
Vì vậy có lẽ không hoàn toàn là vì Kiều Lâm mà là chống lại ý muốn của cha mẹ mà cô giáng cho họ một đòn nặng nề.
Cô gọi lại cho Kiều Lâm.
Kiều Lâm có chút hãnh diện và nói: “Em chưa bao giờ gọi cho chị”
Hứa Nghiên nói: “Chị nên suy nghĩ lại, giữ lại đứa nhỏ này, cuộc đời của chị có thể xem như chấm hết đó”
Kiều Lâm đáp: “Nhưng nó vẫn là một mạng sống, trong cơ thể chị, thực sự rất kì diệu, cảm giác đó em sẽ không thể hiểu được đâu”
...!Hứa Nghiên cười lạnh: “ Đúng vậy, cảm giác đó em sẽ không hiểu được.
Sau này, việc của chị em sẽ không quản nữa”
Kiều Lâm không gọi lại nữa.
Hứa Nghiên thỉnh thoảng nghĩ về điều đó và tự đếm số tháng, tính xem đứa bé sẽ chào đời khi nào.
Kiều Lâm ngồi trên khán đài trong sân chơi, cắn một cây kem, trên miệng còn dính chút màu sắc.
Hứa Nghiên đi tới hỏi: “Chị trốn ở đây có ích lợi gì không?”
Kiều Lâm không nói gì.
Hứa Nghiên hỏi lại: “Chị có phải rất thích xem những người con trai đánh nhau vì mình không?”
“Nếu chị đã không muốn yêu đương với họ, tại sao chị lại đối xử tốt với họ và để họ xoay quanh chị?”
Kiều Lâm đáp: “Có lẽ là sợ cô đơn”.
Cô ngẩng đầu lên và mỉm cười với đôi môi màu cam: “Có phải em rất ghét kiểu con gái như chị không?”
Hứa Nghiên nằm xuống giường, vươn tay tắt đèn bàn.
Nhưng bóng tối chưa đủ tối, một tia sáng yếu ớt lọt vào khe hở giữa các tấm rèm.
Cô đang do dự có nên dập tắt chùm sáng hay không, tay Kiều Lâm xuyên qua tấm chăn chặn ở giữa, tìm đến tay cô.
Kiều Lâm nói: “Em có nhớ không, khi bà ngoại ốm, mẹ đã đưa em về nhà, chúng ta nằm trên chiếc giường nhỏ của mẹ”
Hứa Nghiên nói: “Khi em còn rất nhỏ, lên cấp hai em cũng không quay lại đó nữa”
Kiều Lâm nắm chặt tay cô nói: “Chị biết lần trước mình đã nói sai rồi, chị vốn đang muốn gọi điện cho em, nhưng lại rất sợ em lại thuyết phục chị phá thai…”
Hứa Nghiên nói.
, "Thừa nhận đi, bây giờ chị hối hận rồi."
Kiều Lâm đáp: "Không, chị đã nghĩ thông suốt rồi, dù là chị chi đứa nhỏ này cái gì, cho nhiều cho ít, nó đều là đang theo đuổi vận mệnh của riêng mình"
“ Khi còn nhỏ em đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, bây giờ không phải đều rất tốt sao?”
Hứa Nghiên hỏi: "Còn chị thì sao? Chị đang theo đuổi vận mệnh nào? Tại sao chị lại phải gánh trên vai gánh nặng lớn như vậy?"
Kiều Lâm cười trong bóng tối.
"Chị thích thể hiện, luôn cảm thấy không có mình thì không thể làm được.
Thật sự thì chị đem lại tác dụng gì chứ?"
Cô véo lòng bàn tay của Hứa Nghiên.
"Chị đã mất hy vọng vào việc khiếu nại từ lâu rồi, chị chỉ muốn trút giận với Lâm Đào."
Khi đó, anh nói: “Nếu gia đình em thực sự nhận được lời giải thích và ngừng gây rối thì anh sẽ cưới em”.
“Thực tế làm sao có thể được? Chắc hẳn người ta đã có bạn gái mới từ lâu rồi”
Hứa Nghiên xoay người, nhắm mắt lại.
Cô cảm nhận được hơi thở nặng nề của Kiều Lâm.
Giống như một con tàu đang chìm dần.
Sự thật hiển nhiên mà cô luôn phớt lờ là chị gái cô đang ở trong tình trạng tồi tệ và có thể sẽ không bao giờ khá hơn nữa.
Cô có thể làm được gì để giúp chị ấy không đây?
Cô có thể.
Thẩm Hạo Minh bản thân là một luật sư, lại còn rất nhiệt tình và thích giúp đỡ bạn bè.
Cha anh cũng có nhiều mối quan hệ với chính phủ.
Cô ấy không thể.
Cô ấy căn bản không có cách nào mở miệng.
Ngay từ đầu cô đã che giấu chuyện gia đình, nói rằng cha cô mất, mẹ cô mất, cô lớn lên với bà ngoại.
Đây không phải là lời nói dối, cô tự nhủ, đó chỉ là để tự bảo vệ mình.
Ai có thể chấp nhận được một cặp cha mẹ cứ liên tục gây rắc rối và luôn bị nhân viên bảo vệ xua đuổi, lôi đi? Tuy nhiên, vì cô luôn nói Kiều Lâm là chị họ của cô, liệu họ có thể giúp được người chị họ này không? Nhưng cũng có những rủi ro.
Cha mẹ cô đã nhắc đến tên con gái út của họ trong một cuộc phỏng vấn và nói rằng cô hiện đang sống ở Bắc Kinh.
Một khi những tài liệu đó được tìm ra, danh tính của cô ấy sẽ không thể bị che giấu.
Hứa Nghiên cố gắng ngủ được khoảng một tiếng và tỉnh dậy vào lúc bình minh.
Cô cảm nhận được nhịp thở của Kiều Lâm bên tai mình, luồng khí nóng từ miệng xông thẳng vào mặt cô.
Cô mở mắt ra, Kiều Lâm đang nhìn mình trong ánh bình minh.
Cô không thể nhớ trước đây mình đã nhìn Kiều Lâm như thế này khi nào, với đôi mắt to tròn đó, như thể cô hiểu điều gì đó quan trọng muốn nói với cô.
Nhưng cô ấy không nói gì cả.
“Chị nhìn thấy em cũng mơ hồ luôn sao?” Hứa Nghiên hỏi.
Kiều Lâm đáp: “Không, chị nhìn thấy em rất rõ ràng”
Vu Nhất Minh đứng ở cửa lớp học của cô.
Anh ấy nói Kiều Lâm đã không đến lớp ba ngày rồi.
Hứa Nghiên nói: “Bố tôi bị gãy chân và chị ấy phải chăm sóc ông”.
Vu Nhất Minh đáp lại: "Khi bố mẹ có chút chuyện thì cô ấy đã không thể đến lớp.
Sắp thi rồi, thế này không được đâu.
Em đưa anh đi tìm cô ấy."
Bên ngoài tuyết đang rơi và con đường bị đóng băng.
Họ đẩy xe đạp về phía trước.
Gió rất mạnh và tuyết rơi lộn xộn.
Bầu trời trông giống như tổ ong bắp cày.
Tóc của Vu Nhất Minh đã dài trở lại.
Khuôn mặt của anh ấy rất trắng và có một lúm đồng tiền rất đẹp ở cằm.
Anh ấy trịnh trọng nói: “Xin hãy giúp anh thuyết phục Kiều Lâm, để cô ấy chăm chỉ học tập và cùng anh thi đến Bắc Kinh.”
Hứa Nghiên đáp: “Chị ấy không muốn rời đi”
Vu Nhất Minh nói tiếp: “Cô ấy ở đây có tương lai”
Hứa Nghiên hỏi: "Bắc Kinh như thế nào?"
Vu Nhất Minh trả lời: “Đường ở Bắc Kinh rất rộng, khắp nơi đều có cửa hàng và quán cà phê.
Nếu học tập chăm chỉ, hai năm nữa có thể thi qua."
Hứa Nghiên hỏi, "Em sao?"
Vu Nhất Minh nói: "Đúng vậy, bọn anh đợi em ở Bắc Kinh."
Hứa Nghiên ngơ ngác nhìn.
Hơi thở của anh trong không khí lạnh bay lên không trung rồi tan biến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...