Thi thể trong rừng tuyết đều đã được xử lý hết, không còn lưu lại nửa điểm dấu tích nào. Ninh Tố Trân tự có thủ pháp xử lý riêng của nàng, không làm ta phải bận tâm.
Ta cũng tin rằng nàng sẽ không tiết lộ sự tồn tại của ta.
Chúng ta từ trong thế giới của màu trắng chầm chậm đi ra, để lại một dải vết chân ngựa dài. Tường thành cao vút của Phong thành đã chắn ngang phía trước, giống như một thế giới phi thực tế. Tuyết trắng nhè nhẹ bay xuống, một đội chiến sĩ đi đến nghênh tiếp. Lúc này ta đã trở lại vẻ mặt và phục sức của Âm Phong, cùng với Đạm Như cưỡi ngựa song song lạnh lùng nhìn vào đám người đang đến gần.
Kỵ sĩ dẫn đầu là một lão tướng quân khoảng gần năm mươi tuổi, khi còn cách chúng ta mười bước thì gò ngựa dừng lại, thản nhiên thi lễ rồi nói: “Tại hạ Mã Ba thần tướng, phụng mệnh của Tiểu Phong Hậu, đặc biệt tới đây để nghênh giá.”
Ta lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, hai mắt xạ ra tà quang.
Mã Ba vừa tiếp xúc với nhãn thần của ta, lập tức rùng mình run rẩy, ánh mắt liếc đi chỗ khác.
Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như nở một nụ cười rồi nói: “Vất vả cho Mã thần tướng rồi, Tố Chân chiêu đãi chúng ta thế nào đây?”
Ánh mắt Mã Ba dừng lại trên mặt Đạm Như, mục quang giống như bị ma ám không dời ra nổi, một hồi lâu mới chấn kinh cúi đầu xuống nói: “Tiểu Phong Hậu tối nay sẽ thiết yến khoản đãi hai vị pháp sư, xin theo tại hạ vào khách sạn trong thành để nghỉ ngơi trước.”
Đạm Như lại đưa ánh thu ba liếc mắt nhìn sang, cười nói: “Mời Mã thần tướng dẫn đường.”
Những chiến sĩ Phong thành và Mã Ba đều lộ vẻ say mê điên đảo, hồi lâu mới quay đầu ngựa đi phía trước dẫn đường.
Mải miết đi đến hết giờ ngọ chúng ta mới vào được Phong thành.
Bắt đầu từ của thành cho đến Phong Hậu cung, trên đường đều có thị vệ đứng gác, nhưng lại không hề thấy bóng một cư dân Phong thành nào. Tiểu Phong Hậu chắc đã hạ nghiêm lệnh, không cho người dân ra đường, để tránh cho kẻ tà nhân ta lại dùng yêu thuật câu dẫn phụ nữ nhà lành. Đây cũng là một biện pháp không có sai sót, nhưng nếu ta đúng thật là Âm Phong, không biết có ra ngoài tìm hoa không?
Diện tích Phong thành chỉ bằng một phần tư của Nhật Xuất thành, nhân khẩu chừng hai mươi vạn, quy mô hoàn chỉnh, được phân ra làm ngoại thành, trung thành và nội thành.
Phong Hậu cung nằm ở trung tâm của nội thành, khách sạn nằm ở phía đông của Phong Hậu cung, là một tòa kiến trúc độc lập.
Tiểu Phong Hậu tỏ vẻ lãnh đạm, trừ Mã Ba và đội nghênh tiếp ra thì chẳng còn người nào khác tới nghênh tiếp chúng ta. Sau khi chúng ta đã yên ổn ở trong khách sạn, Đạm Như sắc mặt bất thiện, thầm tức giận Ninh Tố Trân không kính trọng nàng.
Người hầu trong khách sạn toàn bộ là nam tử, không nhìn thấy bóng dáng của một nữ nhân nào.
Chúng ta vừa tức giận vừa tức cười, bất quá hồi tâm suy nghĩ lại, có tà nhân như ta ở đây, cũng khó trách bọn họ dùng biện pháp dự phòng này.
Vậy cũng tốt, bớt cho ta đỡ phải làm chuyện ác.
Tây Kỳ đang giả nam trang ở trong nội sảnh khách sạn ngồi vào lòng ta nói: “Lan Đặc, vừa rồi khi chúng ta đi về hướng này, chàng có cảm thấy có người ở trên một tiểu lâu nhòm ngó chúng ta không.”
Đạm Như ngồi một bên cười nói: “Đương nhiên là Tiểu Phong Hậu đang tìm ý trung nhân của nàng ta rồi!”
Trong lòng ta cũng cảm thấy nàng nói đúng, nhưng bên ngoài lại nói: “Đừng có đoán bậy, chính sự là quan trọng. Nếu tiết lộ nội tình của ta ra, trong này không biết có bao nhiêu người có thể sống mà trở về. Ta làm gì còn có tâm tình mà nói chuyện yêu đương.”
Đạm Như cười nói: “Chàng biết chính sự là trọng thì tốt rồi. Nếu ngày mai khi chàng rời khỏi đây mà xử nữ khắp thành vẫn bảo tồn được trinh tiết thì Âm Phong pháp sư chàng coi như xong, chúng ta cũng toi theo.”
Ta buông tay nói: “Đến bóng của một nữ nhân cũng không nhìn thấy, bên ngoài lại thủ vệ trùng trùng, nàng bảo ta phải hạ thủ thế nào đây?”
Đạm Như tức giận nói: “Nói cho thiếp, giả như chàng thật sự là Âm Phong thì có bị cái trò cỏn con này chế trụ đến nỗi không thi triển được gì hay không?”
Ta chẳng còn cách nào nói: “Đương nhiên không thể.”
Đạm Như hung hăng nói: “Vậy còn không mau đi hành động?”
Ta thở dài một hơi, mang theo Chiến Hận và Cự Linh, ngang nhiên đi ra ngoài.
Trong lòng cố ngưng tụ những ý niệm tà ác lại, toàn thân lập tức tỏa ra luồng tà khí làm cho người ta phải run rẩy.
Hôi Ưng thủ ở ngoại sảnh nói: “Pháp sư có cần thuộc hạ đi theo hộ vệ không?”
Ta nói bằng giọng mũi: “Không! Ngươi ở lại đây mà vui vẻ với thập nhị du nữ đi.”
Hôi Ưng vui mừng nói: “Tuân chỉ!”
Tám vệ sĩ thủ ngoài cửa thấy chúng ta đi ra, sắc mặt biến đổi, đưa tay ra hiệu cho thủ hạ đi thông tri cho người khác rồi đi về hướng chúng ta cung kính nói: “Pháp sư muốn đi đâu vậy ạ?”
Ta tịnh không lý gì đến hắn, hướng về tên vệ sĩ đang lén lút bỏ đi lạnh lùng quát một tiếng: “Đi đâu?”
Vệ sĩ đó toàn thân chấn động, quay người lại, sắc mặt xám như tro tàn.
Đây tịnh không phải là vì người này trời sinh nhát gan. Sự thực có thể được tuyển vào đây làm thị vệ giám thị ta tuyệt đối không phải là những kẻ vô năng, nhưng tiếng quát này của ta cực kỳ hiệu quả, trên Vu Thần thư được gọi là” câu hồn thanh pháp", cảm quan của con người ban đầu tiếp thụ bất kỳ tín hiệu ngoại lai nào cuối cùng đều dẫn đến phản ứng của một khu vực bên trong thần kinh của con người. Câu hồn thanh pháp này kỳ thực là mượn thanh âm để đem tà lực tinh thần từ màng tai người nghe đưa đến thần kinh của y, có hiệu quả làm đối phương sinh ra lòng sợ hãi, lại có thể làm đối phương sinh ra ảo giác, phảng phất giống như người thân cận nhất đang gọi mình. Ngày đó trong cuộc chiến ở hình thất, Âm Phong đã dùng thuật này đối phó ta, làm ta chút nữa thì cho rằng phụ thân đang gọi ta, lọt vào ma thuật của hắn.
Tà quang trong hai mắt ta tái hiện, khóa chặt lấy mục quang của hắn.
Thị vệ đó toàn thân run rẩy, trong mắt thần sắc trở nên mơ màng.
Cùng lúc đó chưởng tâm của ta lại tỏa ra một luồng ánh sáng rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt của bảy vệ sĩ còn lại.
Đám vệ sĩ nghiêng ngả trên mặt đất.
Ta hướng về tên vệ sĩ bị ta chế trụ tâm thần quát: “Nữ nhân đẹp nhất trong thành là ai?”
Vệ sĩ đó như nói mê: “Là Tiểu Phong Hậu.”
Chiến Hận Cự Linh thấy ta đại triển tà uy, nhìn mà tấm tắc kêu lạ. Hai người bọn họ tâm chí cực kỳ kiên cường, nếu thi triển tà thuật với bọn họ sẽ rất khó thành công. Dực Kỳ cũng là người tâm chí kiên cường, cho nên ngày đó Âm Phong muốn phối chế dược vật, mới có hi vọng thành công.
Chiến Hận nói: “Để ta hỏi hắn được không?”
Ta gật đầu: “Được!”
Chiến Hận cảm thấy vô cùng hứng thú hỏi: “Trừ Tiểu Phong Hậu ra, trong cung còn nữ nhân nào đẹp nhất?”
Vệ sĩ trả lời: “Là 'Hỏa Phượng' Diệp Phượng.”
Cự Linh hỏi: “Nàng ta là ai? Ở đâu?”
Vệ sĩ đáp: “Nàng ta là thị vệ trưởng trong cung.”
Ta trong lòng chấn động nói: “Có phải bây giờ ngươi đi tìm nàng ta không?”
Vệ sĩ nói: “Đúng vậy!”
Ta trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử, trước kia cứ nghĩ là có thể làm được, bây giờ thật sự muốn ta dùng thủ đoạn ti tiện bỉ ổi đi hại đến trinh tiết của con gái nhà người ta, dù thế nào cũng khó mà làm được.
Đang ngập ngừng thì đã nghe Chiến Hận nói: “Mau dẫn chúng ta đi!”
Vệ sĩ vâng một tiếng rồi đi về hướng đại môn của bức tường cao vây lấy khách sạn.
Cự Linh và Chiến Hận cùng ta đuổi theo.
Ta cố lấy can đảm đi theo sau lưng vệ sĩ kia, thấp giọng nói: “Khi qua đại môn thì lập tức nhắm mắt lại, ta sẽ phát ra một luồng sáng mạnh, làm vệ binh bên ngoài tạm thời mất hết thị lực, không nhìn thấy chúng ta đi ra.”
Tính trẻ con trong hai người trỗi dậy, hưng phấn vâng lời.
Gã vệ sĩ có chút giống như đầu gỗ vậy, vụng về đi đến chỗ ngoài đại môn, đứng trên cổng thành gõ theo tiết tấu một dài ba ngắn, hiển nhiên là một ám hiệu thông tri cho bên ngoài mở cửa.
Cửa giữa được mở rộng ra.
Ta thấp giọng nói: “Nhắm mắt lại!” Tay đưa ra, phóng ra một hạt chiếu minh đạn mà Âm Phong đặc chế.
“Bùm!”
Một luồng ánh sáng chói lọi tỏa ra ở ngoài cửa.
Tiếng kêu thảm vang lên, hơn mười thủ vệ thủ ở ngoài thành che mắt lại rồi ngã xuống, chỉ có tên vệ sĩ bị ta thôi miên không chịu ảnh hưởng, vẫn đi trên con đường hướng về Phong Hậu cung.
Ba người bọn ta ngang nhiên đi theo sau.
Vừa theo thị vệ đó tiến nhập vào phạm vi của Phong Hậu cung, một nữ tướng dưới sự vây quang của hơn chục nữ binh ngăn chúng ta lại rồi quát lên: “Pháp sư muốn đi đâu?”
Ta phóng ra một tín hiệu, vệ sĩ dẫn đường kia thân thể mềm nhũn, ngã luôn xuống đất.
Đám nữ binh này da thịt đều trắng như tuyết, đặc biệt là nữ tướng đó vô cùng xinh đẹp, mắt phượng môi hồng, dáng vẻ có ba phần giống với Tiểu Phong Hậu, chắc là do cùng có quan hệ với “Bạch Nữ” tộc.
Trong mắt ta tà quang đại thịnh trùm lấy đám nữ binh rồi hướng về nữ tướng kia nói: “Diệp Phượng tiểu thư?”
Nữ tướng nhãn thần trong veo, không hề chịu một chút ảnh hưởng nào của ta. Điều này làm ta biết rằng nàng là người đã từng trải qua huấn luyện tinh thần, có thể đối kháng vu thuật. Chuyện đó lại làm ta trong lòng cảm thấy thoải mái.
Mục đích của ta chỉ là biểu hiện hành vi tà ác của mình, cho dù Âm Phong cũng không phải kẻ đã đánh là thắng. Nếu không thì mỹ nữ Vu quốc há không phải trở thành vật trong túi hắn hết sao.
Diệp Phượng gật đầu: “Pháp sư đến hay lắm, tiểu Phong Hậu muốn gặp ngài, có yếu sự cần thương nghị.”
Cho dù biết rõ mình đang đóng giả Âm Phong lão tặc hỉ nộ không tỏ ra ngoài, nhưng ta vẫn không ngăn nổi ngây ngốc một hồi, thầm kêu bất diệu. May mà bộ mặt giả này che giấu rất tốt, nếu không thì chỉ sợ rất khó mà che dấu được Diệp Phượng.
Cự Linh và Chiến Hận hai người nheo mắt lại, không hiểu tại sao tiểu Phong Hậu lại đồng ý gặp “Lão dâm trùng” ta.
Đương nhiên!
Nguyên nhân duy nhất là đã đoán ra hoặc nhìn ra ta đang đóng giả.
Trong lòng ta thầm cảm thấy hối hận, ngày đó nếu không cùng nàng nói chuyện, quay đầu đi luôn, có thể còn tốt một chút.
Ta lạnh lùng nói: “Mời Diệp Phượng tiểu thư dẫn đường.”
Chúng ta cùng đi về hướng hậu cung, thị nữ trên đường từ xa nhìn thấy chúng ta đều sợ hãi trốn đi, không ngờ ta cũng có một ngày không được nữ nhân hoan nghênh như vậy.
Trong một gian sảnh kín mít không có cửa sổ, Tiểu Phong Hậu yểu điệu động nhân toàn thân mặc trang phục nữ nhân màu vàng, nửa nằm nửa ngồi trên một chiếc ghế dựa chờ đợi. Ta và Chiến Hận Cự Linh nhìn nhau cười khổ, biết rằng đã bị khám phá thân phận.
Nữ thị vệ đều lưu lại ngoài cửa, chỉ có Diệp Phượng dẫn ba người chúng ta đến trước mặt tiểu Phong Hậu.
Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân tú mục sáng lên nói: “Tố Chân có thể cùng pháp sư nói riêng mấy câu không?”
Diệp Phượng ngơ ngẩn nói: “Phong Hậu!”
Ta hướng về Chiến Hận Cự Linh nói: “Các ngươi canh ngoài cửa.”
Hai người đang ngắm nghía no nê vẻ đẹp thanh tú, nghe xong đành bực mình ra ngoài.
Diệp Phượng vẫn đứng nguyên chỗ đó.
Ninh Tố Chân mời ta đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh nàng, rồi hướng về phía Diệp Phượng quát lên: “Ngươi không ra ngoài hả? Có phải muốn kháng lệnh của ta không?”
Diệp Phượng trừng mắt nhìn ta cảnh cáo, không còn cách nào đành rời khỏi mật thất.
Cửa được đóng lại rồi.
Ninh Tố Chân mỹ mục chăm chú nhìn ta nói: “Ngài không dấu nổi ta đâu, hãy bỏ mặt nạ xuống đi!”
Ta cười khổ nói: “Ta đóng giả không giống sao?”
Ninh Tố Chân nói: “Ngài đóng giả chặt chẽ như áo trời không có kẽ hở, đặc biệt là luồng tà khí từ trong xương tủy phát ra, nhãn thần đáng sợ. Nhưng…..’Bách Mật, ngươi còn không chịu ra ngoài sao? Có phải muốn kháng mệnh không hả?’ Nhưng chỉ có một sơ hở, đó là ngài không biết Chân trái của Âm Phong đã từng bị Phong xà cắn, sau khi chữa khỏi thì co lại mất nửa tấc. Khi đi trên đường, chân trái có chút không tự nhiên. Đương nhiên, trừ phi đặc biệt lưu ý, nếu không thì không thể phát hiện ra được. Cái này là do phụ thân nói cho ta biết đó.”
Lúc này ta mới biết kẽ hở ở đâu, rơi vào trong mắt người có tâm như nàng, đúng là tất bị lộ ra nguyên hình. Huống chi nàng vừa nhìn thấy bộ mặt thật của ta, càng dễ dàng phát giác ra nguyên hình của ta.
Ta thở dài một hơi, bỏ mặt nạ xuống.
Ninh Tố Chân phượng mục thoáng qua một thần thái bức nhân nói: “Trước nay ta chưa từng nhìn qua nam nhân nào có thần thái dễ nhìn hơn thế này. Ngài có phải là Đại Kiếm Sư Lan Đặc danh chấn tam đại châu lục không?”
Ta chấn kinh nói: “Sao nàng đoán ra được vậy?”
Ninh Tố Chân mỉm cười nói: “Đây chỉ là một suy đoán đơn giản, ngài vừa từ Đế quốc tới, lại dùng kiếm giỏi như vậy, ngoài ra nếu không phải là ngài, ai có thể thu phục được Tú Lệ pháp sư, nhiều xảo hợp như vậy, không phải mỹ nam tử xuất chúng Lan Đặc thì còn có thể là ai?”
Ta sợ có người lao vào “cứu” nàng bèn đeo mặt nạ lên nói: “Nàng có biết chúng ta đang đứng ở trên hai vị trí đối lập không?”
Ninh Tố Chân lắc đầu nói: “Ngài sai rồi, trước nay ta luôn đợi một người giống như ngài xuất hiện.” Nói đến đây, nghĩ đến lỡ mồm trong câu vừa nói ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, cúi đầu giải thích: “Phụ thân ta là một vu thần không thích thể hiện. Kỳ thật pháp lực của người tuyệt không kém Cuồng Vũ, thậm chí có những mặt còn hơn hắn rất nhiều, cho nên mới có thể kháng cự sự khống chế của Vu đế. Người đã phát hiện Vu đế là một loại sinh vật tinh thần rất đáng sợ, thế nên mới bị Vu đế hại chết. Ngài nói đi! Không phải là ta đang đợi ngài sao? Sau khi ta biết ngài đã tạo ra một thắng lợi gần như là kỳ tích ở Tịnh Thổ, ta lập tức nghĩ đến ngài chính là người có thể tiêu diệt Vu đế. Đại Kiếm Sư Lan Đặc, ngoại hiệu thật là đẹp. Ngài là anh hùng cứu thế trong tim ta, còn là ân nhân cứu mệnh của ta, cũng là nam nhân tốt mà ta đợi bao nhiêu năm nay cuối cùng mới xuất hiện. Tố Trân cũng muốn được trở thành nữ nhân của ngài.”
Ta không ngờ nàng lại nói thẳng không dấu diếm gì như vậy, một đối thủ minh đao minh thương tới tìm ta trên tình trường như vậy, ta nhất thời chống đỡ không nổi, há miệng cứng lưỡi nói: “Hình như ta không còn lựa chọn nào khác rồi.”
Ninh Tố Chân trừng mắt nhìn ta nói: “Đương nhiên, ngài hãy đối với ta như với Đái Thanh Thanh vậy. Trái tim của Thanh Thanh có phải đã sớm bị ngài bắt làm tù binh từ khi ở Tịnh Thổ không vậy? Cho dù có bất cứ lý do gì ta cũng không tin Đại Kiếm Sư lại tùy tiện đi hủy hoại trinh tiết con gái nhà người ta, bất chấp là lý do gì.”
Mị thái thiên sinh của nàng không hề thua kém chút nào so với Đạm Như. Ta đầu hàng nói: “Đúng rồi, bản tiểu kiếm sư tuyệt không làm loạn rồi bỏ đi không quản, vừa ý rồi nhé! Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân.”
Nàng đứng dậy, giống như đang làm một việc tự nhiên nhất trong thiên hạ, ngồi lên đùi ta, ôm lấy cổ ta rồi ngọt ngào cười nói: “Như vậy còn được.” Sau đó đưa cái miệng nhỏ nhắn kề sát tai ta nói: “Chàng hãy ôn nhu một chút được không? Đây là lần đầu tiên của Tiểu Phong Hậu của chàng đấy!”
Ta nghe mà dục hỏa điên cuồng nổi lên.
Tiểu Phong Hậu này đúng là có bộ dạng vì yêu mà không để ý gì đến tất cả, đúng là dụ nhân đến cực điểm, làm ta không thể nhịn nổi mà không xâm phạm nàng, yêu nàng!
Chắc chắn ta đã giải quyết được nàng rồi. Sau khi tin tức này truyền ra, tất cả mọi người ở Vu quốc đều nên biết Âm Phong ta đã trở thành pháp sư có pháp lực nhất. Bởi vì ta đã chinh phục được ba trong bốn đại mỹ nhân của Vu quốc, bao gồm cả Tú Lệ pháp sư Vinh Đạm Như trong đó.
Mục tiêu tiếp theo tự nhiên là long nữ của Hồng Ma tộc, Đồ Giảo Giảo, chỉ cần ta lại chinh phục được người con gái này thì Cuồng Vũ cũng phải nhượng vị.
Đây là một trường đấu tranh vô cùng quỷ dị.
Ta tất phải chinh phục dược Đồ Giảo Giảo, không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.
Giống như ta tất phải chiếm hữu Tiểu Phong Hậu đang ngồi trên đùi vậy.
Ta đem Vu quốc tứ đại mỹ nữ ra để chứng minh không ai có khả năng kháng cự được sức mạnh câu hồn nhiếp phách của ta, chứng minh ta mới là kẻ đứng đầu các vu sư.
Nếu Cuồng Vũ có thể ngăn cản được ta chinh phục “Long Nữ” Đồ Giảo Giảo thì chứng tỏ rằng vu thuật của ta không làm gì được hắn, không thể tấn công được qua mạng lưới bảo hộ của hắn.
Giữa các vu thần với nhau tuy có thể công khai quyết chiến, lại cũng có thể mượn một loại hình thức ngầm như thế này để tỷ thí, mà trong tất cả các tầng lớp quý tộc của cả Vu quốc, cũng biết tỏng rằng đây là chuyện gì.
Nếu Cuồng Vu thất bại thì tất cả quyền lực trong tay hắn sẽ rơi vào tay ta. Vu quốc cũng sẽ bị ta khống chế xong.
Khi thời khắc đó xuất hiện, cũng chính là lúc ta và Vu đế quyết một trận sinh tử.
“Bình! Bình! Bình!”
Tiếng đập cửa vang lên.
Chiến Hận cao giọng nói: “Pháp sư! Thuộc hạ vô năng, người còn không mở cửa, người của Tiểu Phong Hậu sẽ đánh vào đấy.”
Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân sau khi “A” một tiếng, miễn cưỡng tỉnh dậy sau cơn tình dục dâng trào, sau khi hôn ta một cái, đứng trên đất, nhặt những y phục loạn xạ dưới đất mặc lên, phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn ta nói: “Thiếp cần ra ngoài cho bọn họ an tâm. Ôi! Chỉ cần bị bọn họ nhìn được bộ dạng bây giờ của thiếp, ai cũng biết chàng đã làm chuyện gì với thiếp. Mục đích của chàng cũng đạt được rồi đấy.”
Tiếng binh khí vang lên.
Bình!
Cửa bị đạp tung ra.
Hai người lùi vào, Cự Linh còn đang ôm lấy Diệp Phượng.
Bọn họ lùi thẳng về bên cạnh ta.
Hơn mười thủ hạ của Tiểu Phong Hậu như thủy triều lao tới, người nào hai mắt cũng như muốn phun lửa.
Ninh Tố Chân giương hai tay ra, ngăn cản toàn bộ bọn họ.
Chiến Hận ở bên cạnh ta thấp giọng nói: “Ngài cũng không thể trách bọn họ. Hai người đóng cửa ở trong đó cả nửa ngày rồi, Hắc! Ngài giỏi thật đấy.”
Diệp Phượng trong lòng Cự Linh giãy giụa nói: “Bỏ cánh tay thối tha của ngươi ra.”
Cự Linh cười hi hi thả nàng ra.
Diệp Phượng chuyển thân vỗ một chưởng vào Cự Linh.
Bộp!
Một tiếng giòn tan vang lên trước con mắt của toàn trường.
Diệp Phượng ngây ngốc nói: “Tại sao ngươi không tránh?”
Cự Linh che mặt cười khổ nói: “Chỉ cần có thể để cho Diệp tiểu thư tiết bớt tức giận trong lòng, một chưởng có là gì đâu.”
Diệp Phượng ngây ngốc một hồi, lùi lại bên cạnh tiểu Phong Hậu thấp giọng nói: “Phong Hậu không sao chứ?”
Đây là đáp án mà toàn trường muốn được biết nhất.
Mục quang của các chiến sĩ Phong thành đều tập trung lên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Phong Hậu Ninh Tố Chân.
Ta không phát ra tà khí nữa, khuôn mặt lại tỏ vẻ mơ màng, đó chính là thủ đoạn lần này ta dùng để chiến thắng Cuồng Vũ.
Ninh Tố Chân mi mục hàm chứa xuân tình, lắc đầu nói: “Âm phong pháp sư không còn là Âm phong pháp sư trước đây nữa. Pháp lực của người đã vượt qua vị vu thần vị đại nhất trong lịch sử. Ngài tuyệt không làm hại ta. Từ hôm nay trở đi, ta chính thức tuyên bố, tiểu Phong Hậu là nữ nhân của ngài.”
Chúng tướng sĩ đều ngạc nhiên một lúc, tiếp đó vô cùng bi phẫn, giống như muốn lao đến liều mạng với ta. Tiểu Phong Hậu của bọn họ nếu không bị ta câu mất hồn phách, sao có thể nói ra những lời này chứ.”
Ninh Tố Chân tức giận nói: “Dừng tay lại cho ta!”
Chúng nhân ngây ngốc tại đương trường, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Ta tức giận hừ một tiếng, đứng dậy đi đến cạnh Ninh Tố Chân, ngưng tụ thần quang, nhìn về từng tướng sĩ một.
Ta đưa tín hiệu của tình yêu và hòa bình đến bọn họ.
Phàm là người tiếp xúc với mục quang của ta đều đột nhiên không còn căm phẫn, tâm cảnh trở nên thân thiện.
Ta đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ninh Tố Chân, ôn nhu nói: “Đến đây, Tố Chân nàng đưa ta về khách sạn thôi.”
Dưới sự mở đường của Cự Linh và Chiến Hận, chúng ta nhàn nhã đi qua đám người dày đặc ở trong và ngoài cửa, đi về hướng khách sạn.
Trong mấy ngày, theo tốc độ truyền tin, chắc Cuồng Vũ đã biết mục tiêu ta muốn chinh phục, đó chính là Đồ Giảo Giảo mà hắn sủng ái, người còn lại trong Vu quốc tứ đại mỹ nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...