Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, không lâu sau tiếng xích sắt vang lên.
Ta không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ, chỉ thấy năm cái bóng dài, được đăng hỏa soi bóng, đang đi đến gần.
Một giọng nói hùng tráng nhưng có vẻ già nua lạnh lùng phát ra hai từ.
Ta tuy cùng Khôi Ưng học được vài ngày tiếng Vu quốc, mấy từ chào hỏi may ra nghe còn hiểu được, nhưng không phải hai tiếng này, cho đến khi phong đăng ở bốn góc của hình thất ngừng cháy, ta mới hiểu được hai từ nghe được chính là người của Âm Phong ra một mệnh lệnh đại loại là "Tắt đèn". Có người đi ra ngoài hình thất tắt toàn bộ đăng hỏa trên các bó đuốc dài, bốn phía chìm trong hắc ám, đưa tay cũng không thấy năm ngón.
Chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng và một vài tiếng xì xì lạ lùng, có lẽ là lưỡi hai con độc xà của Âm Phong lúc thò ra thụt vào phát ra tiếng xì xì.
Ta cuối cùng cũng ứng phó với loại binh khí sống này, nhất định phải cẩn thận một chút.
“Choang!”
Một âm thanh vang lên, chấn động cả không gian yên lặng của hình thất.
Ta sợ đến mức thiếu chút nửa là nhảy dựng lên, trong lòng thầm kêu. Tên gia hỏa này đã thi triển Ly hồn đại pháp đối với ta rồi, vội vàng vắt óc nhớ lại pháp môn trong Vu thần thư mà Khôi Ưng đã dịch cho ta
Trong Vu thần thư nói, mục đích cuối cùng của Ly hồn pháp chính là phải khống chế tâm linh của người bị thi thuật, là cảnh giới tối cao, đương nhiên là giống như Vu đế đem tà lực đưa vào tâm linh của đối phương, làm cho người bị thi thuật biến thành công cụ tuyệt đối trung thành của mình.
Loại thứ hai là nhập những mệnh lệnh đơn giản vào, làm đối phương chấp hành, hoặc trong một tình huống nào đó có phản ứng theo yêu cầu của người thi thuật.
Ngày đó, mệnh lệnh khêu gợi dục tính của ta đối với Đạm Như chính là loại này. Chắc Âm Phong đã quen thuộc với loại vu thuật này hơn ta rất nhiều, không hề giống như ta, hiệu lực của mệnh lệnh sau vài ngày đã tiêu thất. Nhưng e rằng hắn còn xa mới có thể đạt đến cảnh giới của Vu Đế, nếu không hắn đã là một Vu Đế khác rồi
Vu thần thư hướng dẫn, bước đầu tiên thi triển pháp thuật là phải tạo ra một hoàn cảnh mộng ảo không có thực, làm yếu đi sự linh hoạt của người bị thi thuật đối với hiện thực.
Cho nên Âm Phong trước hết dùng dược vật làm mê man thần kinh Dực Kì, hiện tại lại đem hết đèn tắt đi.
Bước thứ hai là phải thu hút tâm trí đối phương, làm đối phương không hề chú ý đến sự vật nào khác ngoại trừ người thi thuật.
Lúc này có tiếng kim lọai vang lên, chính là muốn kinh động sự chú ý của ta.
Ta thật sự sợ đến giật bắn người, giả vờ ngẩng đầu ngơ ngác.
Trong bóng tối đen kịt như thế này, dù cho ta dùng dạ nhãn cũng không thấy gì, lại càng không tin Âm Phong có thể nhận ra ta là giả mạo. Ta ngầm vận tâm lực, kiềm chế quang mang trong mắt, đi tới phía trước, vừa nhìn thấy thiếu chút nửa đã kêu lên thất thanh.
Ta thấy năm cặp lớn và hai cặp nhỏ tổng cộng là bảy cặp mắt.
Đây thật sự là chuyện cực kỳ kinh nhân, hai đôi mắt nhỏ đó màu đỏ như máu, không cần phải nói chính là ánh mắt của phong xà ác độc. Năm cặp mắt kia thì cặp mắt ở trước mặt ta lấp lánh sắc xanh sâu thẳm, nhìn chính diện vào song mục của ta, tựa như một cặp tiểu phong đăng bật sáng trong đêm tối. Có bốn cặp mắt khác u ám hơn, xếp thành hàng ngang sau lưng Âm Phong, có vẻ hung tàn tà dị.
Ta ngầm hít một ngụm lương khí.
Đối phương quả là hung nhân có linh lực tà dị, đổi lại ta trước kia, chắc chắc không thoát được độc thủ của chúng. May là hôm nay ta cũng có dị năng tương tự, nếu không thật sự không thể chịu được khi nghĩ đến.
Tà nhãn của Âm Phong ánh lên hai điểm tinh mang, vây chặt lấy ánh mắt của ta.

Trong lúc nhất thời, đầu ta không thể nghĩ được chuyện gì, toàn bộ đất trời dường như chỉ còn tồn tại ánh mắt tà ác của Âm Phong.
“Ngươi là ai?”
Tiếng nói của Âm Phong vang lên phía trước, lại giống như đến từ một thế giới khác không thể lường được.
Ta thầm kêu lợi hại, để hắn tùy ý khống chế tâm trí của mình, chỉ giữ lại một chút linh quang, bảo trì thần trí bất diệt, y theo Vu thần thư miêu tả tình huống của người bị thi thuật, miệng há to, không ngừng thở, ép mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.
Dựa vào dị năng ta có thể dễ dàng kiểm soát tình trạng thân thể, đánh lừa đối phương.
Âm Phong lại hỏi: “Ngươi là ai?”
Hơi thở ta càng hổn hển gấp rút, vất vả nói: “Ngươi là ai?”
Ánh mắt Âm Phong càng sắc bén, quát: “Ta là ai?”
Để thỏa mãn hắn, ta nói theo: “Ta là ai?”
Một ánh lửa bên hông Âm Phong sáng lên.
Ta tập trung nhìn vào, một ánh lửa xanh ma quái nhảy múa chập chờn tại ngón trỏ cong gập của Âm Phong, tình cảnh thật quái dị vô luân.
Chuyện này không được nhắc đến trong Vu thần thư, ta không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ trợn mắt nhìn ngây ngốc.Đốm lửa xanh trên ngón tay Âm Phong di chuyển dần, cuối cùng đến phía dưới cằm Âm Phong khoảng một thốn.
Ta rốt cuộc đã nhìn thấy mặt Âm Phong. Điều này quả thực là kỳ tích.
Nếu không phải Khôi Ưng nói cho ta biết Âm Phong là cha của tỷ muội Âm Nữ Sư, thật sự là đánh chết ta cũng không thể tin được.
Hắn thật sự rất trẻ, chỉ có thể là sư huynh đệ của Âm Nữ Sư.
Đó là khuôn mặt anh tuấn hầu như không có lấy một vết nhăn và tiếng nói âm trầm già nua của hắn tuyệt không phù hợp, chẳng lẽ hắn đeo mặt nạ? Trên vai hắn quấn hai sợi dây xù xì trông như cánh tay nhỏ, chính là quái xà toàn thân màu xanh lam, đầu hình tam giác, đôi mắt rắn trông như hai điểm huyết diễm, nhìn chòng chọc vào ta.
Đến lúc này ta mới minh bạch lời Đạm Như nói, cho dù Âm Phong đang ngủ, cũng không ai có thể ám toán hắn mà không bị đôi rắn hình dạng đáng sợ này phát giác.
Ta càng cẩn thận, đem tâm thần thoái ẩn trong nơi bí mật của tâm linh, để hắn không chế bề mặt tâm linh của ta.
Khóe miệng Âm Phong lướt qua một nét cười quỷ dị, nói: “Ngươi cảm thấy rất mệt mỏi, ngủ đi, ngủ đi!”
Ta giả vờ mệt mỏi đến cực độ, phát ra tiếng ngáy đều đều.
Choang!
Một âm thanh vang lên.

Ta bừng tỉnh lại, thấy trên tay hắn đu đưa hai quả cầu sắt nối với nhau bằng một sợi dây, âm thanh phát ra trong sát na hai quả cầu chạm nhau.
Ta vừa mở mắt nhìn hắn, hai mắt Âm Phong tà quang đại thịnh, ánh mắt hắn tựa hai mũi tên xạ thẳng vào trong mắt ta, rồi tiềm nhập vào tâm linh của ta.
Ta biết đây là thời khắc tối quan trọng, ta lại không thể bị động mặc hắn muốn làm gì thì làm, bởi vì chỉ cần để hắn không chế tâm linh của ta, ta sẽ thật sự trở thành nô lệ của hắn, đó không phải là chuyện đùa.
Ta y theo những hướng dẫn trong Vu thần thư, chỉ dùng ý dẫn pháp tắc linh hoạt.
Chỉ có ý chí mới có thể không chế linh lực.
Sức mạnh ý chí không bị hạn chế như vật chất, bới vì nó là sản phẩm của tâm linh.
Ta lập tức thu nhiếp tâm thần, ngưng tụ tất cả sức mạnh ý chí, đem dị năng trong cơ thể tập trung vào hai mắt, giống như hai con cự long nộ hống theo ánh mắt phóng ra, tiếp đón hai “mũi tên” của Âm Phong.
Ánh mắt giao nhau.
Hồn thể Âm Phong chấn động.
Trong lúc hắn bất ngờ không kịp phòng ngừa, linh năng của ta phá vỡ tà lực của hắn, phản lại khống chế tâm thần của hắn. Âm Phong giống như bị hãm trong một cơn ác mộng không thể nào tỉnh lại, song mục lộ vẻ muốn chống cự.
Ta trong lòng mừng rỡ, đang muốn rút Ma nữ nhận ở sau lưng ra chém đầu hắn. Đạm Như nói đó là phương pháp phá vỡ chú ngữ của Vu sư trước khi chết, không ngờ dị biến xuất hiện.
Hồng quang đột nhiên chớp động, hai con phong xà so với tốc độ của gió còn nhanh hơn, lao thẳng vào ta. Một hướng tới hạ âm mà táp, một nhằm yết hầu cắn vào. Cái cách con rắn chọn nơi để cắn thật sự là chưa bao giờ nghe qua.
Ta hét lớn một tiếng, hai tay vòng lại, vừa vặn thu vào trước mặt, chụp lấy cổ của hai con quái xà đang há mồm cắn tới.
A!
Mắt tai mũi miệng của Âm Phong phun máu, hai mắt trợn lên bừng tỉnh, lùi lại phía sau.
Ánh lửa xanh trên đầu ngón tay hắn biến mất.
Hình thất hồi phục bóng tối như cũ, vươn tay không thấy ngón.
Cùng lúc thất khiếu của hắn phún huyết, ngực ta như bị sét đánh, trong miệng thấy ngòn ngọt, cũng thổ ra một ngụm máu.
Đây là loại vu thuật gì mà đáng sợ thế.
Nhưng ta lại biết rõ hắn tuy phản kích thành công, thoát ra khỏi Ly hồn thuật của ta, nhưng bị thương nặng hơn ta nhiều. Tay ta phát run, biết rằng không thể nắm chặt hai con ác xà sức mạnh vô cùng này, thuận thế toàn lực đem chúng quăng lên trần phòng. Thân rắn cương ngạnh đến nỗi da ta rách toạc, máu tươi chảy ra.
Tiếng gió đập vào mặt, bốn gã Âm Phong nô vô thanh vô tức huy kiếm đánh tới, bảo vệ chủ nhân của chúng
Bộp! Bộp!

Hai con phong xà đụng mạnh vào đỉnh tường, nhanh chóng rơi xuống.
Ta phản thủ xuất ra Ma Nữ nhận, hoàn toàn bằng thính giác nắm bắt vị trí và tốc độ rơi xuống của phong xà, Ma Nữ nhận dùng tốc độ nhanh nhất chém ngang.
Chết đi! Ta không tin Ma Nữ nhận không chém đứt hai con đại độc xà này
Ma Nữ nhận quét qua cổ hai độc xà.
Xà huyết bắn tung tóe.
Âm Phong sinh ra cảm ứng, kêu một tiếng thảm thiết, nghe có tiếng bước chân lui lại hai bước.
Cùng lúc ta tránh sang một bên, bằng trí nhớ lui đến một hình cụ trông giống như một cái ống tròn.
Đinh đinh đang đang!
Bốn thanh kiếm của bọn Âm Phong nô toàn bộ đều chém vào khoảng không phía trên khung sắt dùng để khóa ta trước đây.
Trong phòng giam bỗng nhiên yên tĩnh trở lại.
Lúc này ai cũng không nhìn thấy nhau.
Thật quái gở!
Một đạo quang diễm chói mắt lóe lên trong hình thất, yên hoa chớp nháy điên cuồng, chiếu sáng hình thất như ban ngày.
Lúc này không cần phải so đo ai là kẻ quăng ma đạn chiếu sáng, bốn gã cự hán dữ tợn đứng ở giữa phòng cầm kiếm chém tới.
Cơ hồ vừa nhìn thấy bọn chúng di chuyển tấm thân to lớn cao đến bảy thước thì bốn thanh kiếm đã chia làm bốn góc độ chém tới, phong kín đường lui của ta. Nếu lùi lại phía sau, ta sẽ bị ép vào góc tường, kiếm thế cũng khó mà triển khai.
Ta chưa hề gặp qua hảo thủ cao minh như vậy, chứng minh tiềm năng của con người thật đáng sợ, nhất là dùng để làm việc ác.
Ta cắn răng, rút hoàng kim chủy thủ trên đùi, tránh sang bên cạnh, né được hai tên bên phải, hướng về hai tên bên trái tiếp chiêu, Ma Nữ nhận cũng toàn lực chống đỡ.
Keng!
Hoàng kim chủy thủ trước tiên chém tới trường kiếm của tên ngoài cùng bên trái, rồi xoay cạnh chủy thủ, chiếu ánh vàng vào mắt tên còn lại.
Tên nọ bị cường quang che mắt phải ngừng lại một lúc.
Ta phóng đến phía bên phải nơi trường kiếm của hắn không vươn đến được, Ma Nữ nhận đâm chính xác vào tim hắn.
Gã Âm Phong nô điên cuồng hét lên một tiếng kinh thiên động địa, trường kiếm rơi xuống đất, hai tay thu vào nắm lấy lưỡi Ma Nữ nhận, cuối cùng tuyệt khí tại chỗ.
Ta rút mạnh Ma Nữ nhận nhưng không được, đúng lúc này, thân thể to lớn của tên Âm Phong nô ngoài cùng bên trái phóng đến, trường kiếm mượn lực của thân thể đâm tới, hoàng kim chủy thủ của ta thiếu chút nữa là đâm ngược vào mình.
Hai gã Âm Phong nô khác từ bên phải công đến, hàn phong ập vào mặt.
Ta thấy tình thế nguy cấp, điên cuồng hét lớn, xoay mạnh cổ tay, mười ngón tay của tên Âm Phong nô bị đâm thủng tim bị cắt gãy như cành cây khô.
Keng, keng, coong, coong.

Đao kiếm giao kích.
Ta từ bên tên Âm Phong nô đang hấp hối thoát ra khỏi vòng vây, đồng thời đùi trái trúng một kiếm, tay trái bị chém một đường sâu đến thấy cả xương.
Đây là lần đầu tiên, ta không thể đả thương địch nhân được nửa kiếm.
Đột nhiên tất cả tối sầm lại. Ma đạn đã cạn kiệt lực lượng chiếu sáng.
Ta trong lòng chợt động, nắm lấy thân thể tên Âm Phong nô đang lao đao sắp ngã, thừa dịp tất cả trở nên tối đen, đem hắn đẩy về phía ta vừa thoát đi.
Tên Âm Phong nô sắp chết bước về phía đó, tựa như là ta đang bị thương.Ba gã Âm Phong nô còn lại cùng hướng về phía tên thế thân của ta đánh tới.
Bọn nô tài này có khả năng bị Âm Phong phục dược quá nhiều, bản năng phát huy rất tốt, nhưng không may là linh hoạt của trí não không được tốt.
Ta cười thầm, vô thanh vô tức chuyển sang bên phải, bằng cảm giác đuổi tới sau lưng hai tên Âm Phong nô, Ma Nữ nhận chém ra.
A!
Một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa, đến từ tên thế thân của ta. Ba thanh kiếm chém hắn làm ba đoạn, lần này ta mới không tin là hắn không chịu chết. Cùng lúc Ma Nữ nhận lướt ngang qua cái cổ xù xì của hai gã Âm Phong nô, làm đầu lâu của chúng văng lên giữa phòng.
Hai thanh kiếm rơi xuống đất.
Càng không thể tưởng được chuyển đáng sợ xảy ra.
Tiếng bước chân vang lên như đất rung núi chuyển, tiếp theo là hai tiếng kêu thảm thiết. Một trong số đó là của Âm Phong, hắn điên cuồng hét lên: “Nô tài ngu ngốc, buông ta ra!”
Ta hoảng sợ bước thụt lùi đến khi sống lưng va vào tường. Tuy mắt không thấy gì nhưng ta cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Hai tên Âm Phong nô không đầu sau khi chết càng lợi hại so với khi còn sống, xác không hồn bất ngờ điên cuồng tấn công người bên cạnh. Người gặp tai ương đầu tiên là một tên Âm Phong nô khác, tiếp theo chúng định xông đến thu thập Âm Phong pháp sư của ta.
Kế đến là tiếng vật lộn giãy dụa. Trong hình thất vang lên tiếng rên rỉ thống khổ và tiếng tru của dã thú.
Cuối cùng chỉ còn tiếng hô hấp yếu ớt.
Ta không ngờ đến sự tình có thể kết thúc như vậy, dựng cả tóc gáy, vội đốt lên một ngọn lửa nhỏ.
Tình cảnh trước mắt cực kỳ thê thảm, ngay cả liếc nhìn cũng không đành, tên Âm Phong nô không đầu bị kéo lê trên sàn, thân thể biến dạng, mắt mũi tai miệng của Âm Phong pháp sư tòan bộ ứa máu, ta thở dài: “Tự tác nghiệt, không thể sống được!”
Ta ngồi xuống, đưa tay điểm vào mi tâm của hắn, truyền dị năng vào. Ta đương nhiên không cứu hắn, huống hồ thương thế này dị năng kiểu gì cũng không dùng được, chỉ là muốn hắn nói ra di ngôn.
Hắn nói một cách yếu ớt: “Ngươi là Lan Đặc.”
Ta gật đầu nói: “Đúng vậy! Ta chính là Lan Đặc.”
Âm Phong pháp sư hồi phục được chút sinh lực, cười hung ác nói: “Ngươi trốn không thoát đâu, quái vật trong phế tích cũng không sống lâu được đâu. Khi chủ nhân có được cơ thể mới, chính là ngày tàn của các ngươi.”
Thân thể mới, phải chăng là chỉ công chúa. Tim ta đập mạnh.
Hai mắt Âm Phong pháp sư nhắm lại, tắt thở. Hắn có lẽ là một cao thủ đáng sợ, đáng tiếc là ngay cả cơ hội xuất chiêu cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui