“Ùm”
Nước sông lạnh ngắt làm ta tinh thần đại chấn.
Khi từ dưới nước ngoi đầu lên, ta phát giác bản thân đang bị kẹp giữa hai chiếc cự hạm đỗ hai bên bờ. Trên bong tàu có người cầm phong đăng chiếu xuống ta, tiếp theo là thanh âm báo động “Đang, đang, đang” hòa với tiếng la hét.
Mục đích đã đạt, ta hít sâu một hơi, lặn xuống nước, thuận theo dòng nước mà bơi. Ta sẽ không dại dột mà bơi ngược dòng, huống chi Âm Nữ Sư và Trực Mộ đang ở phía trước triển khai truy tìm ta. Thêm vào đó, việc này nằm ngoài suy nghĩ của Hắc Xoa nhân, bởi vì người bình thường lúc chạy trối chết đều tìm hướng an toàn nhất mà chạy. Đối với ta mà nói, đương nhiên là khu vực Lưu Tiên thành ở phía xa trên thượng du. Ta muốn đi ngược lại với với cách bình thường.
Hoán khí hơn mười lần ta vô kinh vô hiểm lên bờ ở nơi cách chiến thuyền của địch phía hạ du nửa dặm.
Đứng trên bãi cỏ ở bờ sông, tâm tình thật sự sướng khoái khó tả. Ta đưa tay ra sau, nắm chặt Ma Nữ nhận một cái, biểu thị thái độ cảm kích đối với nó, rồi tiến vào khu rừng rậm gần nhất.
Sau khi tiến vào rừng, ta không dám dừng lại, tiếp tục đi sâu hơn.
Thiên Mộng tinh và Phiêu Hương tinh đã lên đến chính giữa bầu trời, khiến ta biết còn cách khi trời sáng một đoạn thời gian dài. Thật thuận lợi cho việc đào tẩu của ta.
Ta nhớ lại tình cảnh lần chạy trốn từ Đế quốc. So với bây giờ thật sự tốt hơn rất nhiều. Ít nhất ta biết rõ mình phải đi đâu.
Ta không thể không nhớ tới Tây Kỳ và Kỳ Bắc. Bọn họ nếu không gặp ta thì sẽ không ngậm hờn mà chết thảm. Có phải là ta hại chết họ?
Không biết ta đi trong sự tăm tối của khu rừng này bao lâu, bụng đói cồn cào. Nhớ lại, đã bốn ngày rồi ta chưa có gì vào bụng. Không ngăn được hai chân nhũn ra, ta tựa vào một gốc đại thụ rồi nằm xuống.
Ta tháo Ma Nữ nhận ra ôm vào trong lòng, cầu nó sẽ ban cho ta chút ít năng lượng. Nhưng nó hoàn toàn không có phản ứng.
Ta rút Ma Nữ nhận ra, sau khi nhìn kỹ bất giác kinh hoảng.
Nó đối với ta đã thành quen thuộc phi thường, ngày trước khi cầm nó trong bóng tối, chỉ cần có tinh quang lấp lánh như bây giờ thì trên thân nhận đều có một loại ánh sáng kỳ diệu lưu động, giống như thanh kiếm mang một dị thể có sinh mệnh. Nhưng bây giờ trường kiếm tối mù mịt như đầm nước, ngay cả một thanh kiếm bình thường cũng không như vậy. Đây là chuyện gì?
Tay chân của ta bắt đầu trở nên lạnh giá.
Nếu Ma Nữ nhận mất đi sự sắc bén của nó, khi phải đối phó với Trân Ô đao của Đại Nguyên Thủ thì ta chỉ có bại chứ không thể thắng.
Chẳng lẻ ...
Chẳng lẻ Ma Nữ nhận vừa rồi vì cứu ta mà đã đem tất cả năng lượng truyền vào cơ thể của ta. Bây giờ nó đã bị biến thành một thanh kiếm bình thường?
Mồ hôi lạnh từ trán ta ròng ròng đổ ra.
Tiếng hét từ phía xa bên trái truyền đến.
Ta kinh sợ nhảy dựng lên. Thu nhiếp tâm thần, đeo Ma Nữ nhận trở lại trên lưng, ta không hiểu trạng thái của mình bây giờ như thế nào. Ta thật sự đã chạy rất xa, mà binh lực của Hắc Xoa nhân chỉ giới hạn trong năm cự hạm, đám Hắc Khôi võ sĩ của Liên Lệ Quân có thể sẽ không gia nhập đội ngũ lùng bắt. Ước tính mỗi thuyền của Hắc Xoa nhân có hai ngàn người, vậy thì binh lực của chúng xuất ra tuyệt sẽ không quá một vạn người.
Bọn chúng nếu muốn truy tìm ở hai bên bờ sông rộng lớn này phải chia thành cả ngàn tiểu đội. Như thế mỗi đội chỉ có vài trăm người. Chẳng thà trốn chạy tận lực, còn hơn đánh một trận với chúng, dựa vào thể lực của ta nếu đọ sức cùng địch nhân, hoặc giả còn có một đường sinh cơ.
Quyết định như vậy, ta rút ra ống phóng dây cáp mà Long Ca cho ta, vừa ấn cơ quan, móc câu liền bắn lên trên, cắm vào một cành cây chìa ra. Ta theo đó phóng lên trên.
Ma Nữ nhận mất đi dị năng của nó, ta cũng như mất đi tối thiểu phân nửa sức mạnh, phân nửa tự tin.
Ta ẩn thân trong đám cành lá rậm rạp, bụng réo đòi ăn, phương pháp duy nhất lúc này là không nghĩ đến nó.
Có phải trước đây ta đã quá ỷ lại vào Ma Nữ nhận?
Không có nó, liền có cảm giác không nơi nương tựa.
Có tiếng người dần dần tiếp cận.
Ta phấn chấn tinh thần. Toàn bộ tinh thần tập trung vào phương hướng của thanh âm truyền đến. Lần này ta có thể đào thoát trở về Lưu Tiên thành hay không, chỉ có nhờ vào ý chí và nghị lực của chính mình.
Ta bình tĩnh trở lại.
Tinh thần tập trung chưa từng thấy.
Tiếng người từ phương xa vang lên rõ ràng. Khung cảnh chung quanh dường như sáng hơn, ta thậm chí có thể thấy trên một tán cây của một cây đại thụ ở cách hơn mười thước có một tổ chim. Đầu chim nhô ra nhìn cảnh giác về hướng tiếng người truyền đến.
Ta đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tiếng người lại nhỏ dần, cùng lúc xung quanh lại trở nên tối đen, hồi phục lại tình cảnh trước đó.
Cảm giác mỏi mệt và đói khát tập kích tinh thần và nhục thể của ta.
Thật ra là có chuyện gì đã xảy ra trên người ta?
Lúc này không thể nghĩ nhiều, ta lại tập trung tinh thần, đồng thời âm thầm lưu ý biến hóa trong cơ thể mình.
Bốn phía xung quanh lại bừng sáng trở lại, xa xa có tiếng chân bước, gần hơn thì có tiếng côn trùng và thú rừng di chuyển, tất cả thu hết vào trong tai.
Một cổ khí ấm áp kỳ dị từ đĩnh đầu thiên xuyên bách hà bàn vãng hạ lưu, tỏa ra toàn thân, cảm giác đói bụng đã lập tức không cánh mà bay. Năng lượng trong cơ thể nhẹ nhàng luân chuyển. Sự khoan khoái làm ta nhắm mắt lại.
Không gian tinh thần như đột nhiên khuếch đại lên gấp nhiều lần, vươn dài ra bốn phía xung quanh, tựa hồ không có quan hệ với sự thật trước mắt, giống như là huyết nhục tương liên. Cảm giác này thật sự không biết giải thích như thế nào, trước đây chưa bao giờ xảy ra.
”crắc”
Tiếng giày đạp phải cành khô vang lên.
Ta cảm thấy toàn thân thích thú một cách hồ đồ, thoải mái như thấu triệt mọi biến ảo. Biết rõ địch nhân đã đến gần đây, vẫn không thoát ra khỏi được trạng thái tinh thần kỳ dị này.
Mặt dù ta không dùng mắt để nhìn, nhưng ta vẫn cảm thấy rõ ràng địch nhân đang truy tìm về phía ta theo hình quạt.
Ta đột nhiên minh bạch mọi thứ.
Ma Nữ nhận đích xác đã đưa toàn bộ lực lượng kỳ dị ẩn tàng trong nó vào trong cơ thể của ta. Cùng ta hợp thành một thể. Nếu không như vậy, ta đã không thể nào đối phó với loại độc dược cực kỳ bá đạo của Âm Nữ Sư.
Loại lực lượng này đến từ Dị vật của Phế tích. Bắt đầu từ hôm nay, ta là người thứ ba sau Ma Nữ và Đại Nguyên Thủ được trao cho sức mạnh của dị vật.
Nếu có thể sử dụng tốt, ta có thể đánh bại được cả Vu đế thần bí khó lường, so với Đại nguyên thủ còn đáng sợ hơn, đem lại hòa bình cho đại địa.
Ánh hồng quang đập vào màng mắt đang nhắm lại của ta. Tiếng người và tiếng bước chân đã tiến đến trước mặt, còn có tiếng chặt cây.
Trong lòng chấn động, ta mở bừng mắt.
Cảm giác chấn động của loại năng lượng này trong huyết mạch vẫn còn chưa hết, khiến thể lực của ta hoàn toàn khôi phục. Thậm chí còn hơn cả trước đây. Cơn đói vẫn còn, nhưng có thể chịu đựng và quên đi được.
Phong đăng khắp nơi làm cả khu rừng đêm giống như trời sáng. Phóng mắt nhìn ra, xa gần tối thiểu cũng cả ngàn ngọn phong đăng.
Một đội Hắc xoa nhân hàng ngũ chỉnh tề truy thẳng đến.
Đội đi tiên phong đảm trách việc phát cỏ chặt cây, hai đội đi sau dùng trường mâu đâm vào các bụi rậm. Khi ta thấy thứ mà hai đội đi sau nữa cầm, tim không khỏi đập loạn.
Thứ bọn chúng cầm là những cây tre vót nhọn, liên tục chọc vào các ngọn cây rậm lá. Ngay cả tổ chim mà ta vừa nhìn thấy cũng cây tre chọc trúng. Trứng chim rơi xuống đất, chim mẹ chỉ biết đảo cánh trên không kêu la thảm thiết.
Nhìn thấy trường đại trận này, ta biết mình đã để lộ hành tung. Nếu không địch nhân đã không tập trung tất cả lực lượng đến sục sạo tại khu rừng này. Bọn chúng cũng biết ta nhiều ngày qua chưa có gì ăn, cho dù thể chất vượt xa người thường cũng không thể đào tẩu được xa.
Những hàng Hắc Xoa nhân đầu tiên đã đi qua dưới chân. Hắc Xoa nhân cầm cây nhọn dài nhanh chóng lùng xục đến cây đại thụ mà ta ẩn thân. Do cây này đặc biệt rậm rạp, bọn chúng bắt đầu lục lọi cũng đặc biệt dụng tâm.
Lúc nguy cấp nảy ra một ý, ta lấy ra ống phóng dây, vừa ấn cơ quan, móc câu phóng ra, móc vào một cành ngang trên cao.
“Sưu!”
Một thanh tre dài đâm thẳng tới cách vai trái ta chỉ ba thốn.
Khi ta đang vui mừng, một cây tre nhọn khác xiên xiên lao tới, nếu ta vẫn còn ở chỗ cũ, khẳng định trên người sẽ có nhiều hơn một lổ nhỏ phún máu. Ta hấp tấp hạ song cước chống xuống, đảo nhẹ, cây tre đâm đến chỉ cách bụng ta có một chút.
Ánh sáng của phong đăng chiếu từ dưới đất lên, hai chân ta chống lên thân cây, một tay phóng dây cáp, rồi treo mình vào trong tán lá, không dám có cử động đột ngột nữa.
Đốc, đốc, đốc
Cây gậy dài chọc vào thân và cành cây, những nơi đó đều có thể đủ cho một người ẩn thân. Ngược lại đám lá mà ta đang ẩn thân lại không phải nơi mà địch nhân lưu ý. Lắc lư sang trái sang phải, lại né được vài cây tre nữa. Rồi đich nhân cầm cây tre cũng đi qua.
Ta lau dòng mồ hôi lạnh, thầm kêu may mắn. Biết nguy cơ chưa hoàn toàn qua đi. Giả như địch nhân phát hiện được dấu chân vào trong rừng của ta, mà lại không phát hiện được dấu chân ra khỏi rừng, sẽ biết ngay ta vẫn ở trong rừng. Lúc đó trời sáng, ta sẽ không có cách nào dấu mình cả.
Địch nhân như thủy triều tràn sâu vào rừng.
Vô luận cuối cùng như thế nào, ta thở ra một hơi nhẹ nhõm. Trước tiên quay trở lại cành cây. Sau khi đứng vững ta rung tay thu hồi dây móc. Vừa nghĩ đến việc nhảy xuống đất, thì tiếng sột sọat lại vang lên.
Ánh đèn chớp động, hàng ngàn Hắc Khôi võ sĩ theo đường cũ của Hắc xoa nhân tìm tới. Xem ra Hắc quả phụ vì không muốn bị người nghi ngờ, không thể không ra lệnh cho thủ hạ tham gia một phen
Ta không sợ hãi mà ngược lại còn vui mừng. Bản thân tuy không thể giả mạo Hắc Xoa quỷ, trà trộn với Hắc Khôi võ sĩ lại có khả năng lớn. Bởi vì bọn họ chính là tộc nhân của ta.
Ta lặng lẽ lấy ra dây móc ra, kéo ra một đoạn dài vừa phải, rồi buộc chặt đầu móc câu vào cành cây, rồi sau đó y theo phương pháp của Long Ca truyền thụ, lợi dùng cái vòng trang sức trên miệng ống khoá chặt dây cáp, đồng thời rút chủy thủ ra, yên lặng chờ đợi thời cơ.
Một đội Hắc Khôi võ sĩ đi qua phía bên dưới, tính cảnh giác của bọn chúng cao phi thường, cẩn thận dò tìm từng nơi, biểu hiện ra sự huấn luyện kỹ càng. Nhãn thần của ta chăm chú theo dõi từng người một từ từ đi qua, thủy chung không tìm ra cơ hội xuống tay, không khỏi thầm kêu khổ.
Cuối cùng chỉ còn lại một tiểu đội đặc biệt rơi lại phía sau. Tất cả cũng có hơn ba mươi người. Ta không khỏi thở dài.
Kế hoạch của ta đã không thể thực hiện được rồi.
“Suy, suy”
Âm thanh lạ vang lên bên má trái của ta.
ta ngẩn người ra nhìn, thấy trên cành cây có một con rắn khoang đang há hốc cái miệng nhọn hoắt cắn tới.
Ta không kịp suy nghĩ, theo bản năng vung chủy thủ lên chém đầu rắn
“Bịch”
Xác rắn rớt trên mặt đất phát ra một tiếng kinh tâm động phách.
Đám Hắc Khôi võ sĩ vừa vặn bước tới, thân rắn rơi ngay trước mặt họ, đoạn thân không có đầu nhưng vẫn giãy dụa dữ dội.
Ta thầm kêu: "Xong, hết rồi". Tay nắm chặt chuôi Ma Nữ nhận.
Đội Hắc Khôi võ sĩ này kỳ lạ là không kêu lên kinh hãi trước cảnh tượng kỳ lạ này. Một người trong đám ngẩng đầu lên kêu khẽ: "Đại Kiếm Sư! Ngài có ở trên đấy hay không?"
Ta biết nấp tiếp đã không còn ý nghĩa nữa, kéo dây móc nhảy xuống. Khi sắp chạm đất thì giật tay thu hồi dây móc rồi đứng thẳng người lên, đối mặt với đám Hắc Khôi võ sĩ.
Vượt ra ngoài ý liệu của ta, toàn bộ Hắc Khôi võ sĩ đều quỳ xuống.
Ta ngạc nhiên nói: "Các ngươi làm gì vậy? Nhanh đứng lên!"
Chúng Hắc Khôi võ sĩ đồng loạt đứng dậy. Viên tướng chỉ huy phất tay lệnh cho những người khác đi canh gác. Hắn đi đến trước mặt ta, trong mắt xuất ra quang mang nóng bỏng, nói: "Đại kiếm sư, Đế quốc có rất nhiều người khao khát mong người trở về, tái lập Đế quốc. Để mọi người có thể an hưởng hòa bình!"
Trong phút chốc, ta đã hiểu vị trí của mình trong mắt một số người tại Đế quốc. Từ trước tới nay, bọn họ đều sống trộm sống tạm dưới sự bạo ngược của Đại Nguyên Thủ. Đại Nguyên Thủ là tên ác ma không thể bị đánh bại. Mà ta đã chứng minh rằng mình mạnh hơn hắn. Hơn nữa, đức vọng của cha ta tại Đế quốc làm ta trở thành đấng cứu thế vạn dân kính ngưỡng. Hiện nay, ta có thể trong hoàn cảnh ác liệt ở đây như thế lại an nhiên đào thoát, càng làm tăng cường sự tin tưởng của bọn họ. Khiến bọn họ bỏ hết mọi chuyện đứng về phía ta.
Viên tướng lĩnh đó nói: "Trong số chúng tôi tại đây có rất nhiều người từng theo Lan Lăng Đại tướng quân nam chinh bắc thảo. Đại Kiếm Sư! Chúng tôi…"
Ta khoát tay cắt ngang lời hắn, nói: "Ngươi tên là gì?"
Viên tướng lĩnh nói: "Ta tên là Dực Kỳ, cấp bậc là thiếu tướng. Lần này trong những người theo Liên nguyên soái đến đây ta là người cao cấp nhất."
Ta nói: "Các ngươi có bao nhiêu người?"
Dực Kỳ hưng phấn nói: "Chúng ta tổng cộng có năm ngàn người. Đại Kiếm Sư! Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, toàn thể chúng tôi đều đi theo ngài."
Binh lực Hắc xoa nhân trong lúc này có khoảng một vạn người. Bất quá chúng ta đều là những hảo thủ tinh tuyển, tịnh không phải sợ bọn chúng."
Biến hoá không giải thích nổi này khiến ta vừa kinh vừa hỉ. Thật sự là trước đây có muốn nghĩ cũng không nghĩ đến. Bất quá ta còn muốn làm rõ vài điểm rồi mới có thể động thủ, bèn hỏi: "Người của Âm nữ sư có ở đây không?"
Dực Kỳ ngạc nhiên nói: "Bọn họ ở một gò đất cao bên ngoài rừng. Binh lực bất quá hai mươi người. Sẵn sàng khi phát hiện hành tung của Đại Kiếm Sư thì mới tham gia truy diệt."
Ta hỏi: "Còn Liên nguyên soái của các ngươi?"
Dực Kỳ nói: "Nàng bị ngài đánh hôn mê, sau khi tỉnh lại đầu rất đau, phải nằm lại trên thuyền, chỉ phái tôi dẫn ba ngàn người đến tham gia hành động truy tìm."
Ta trong lòng mừng rỡ nói: "Ngươi lập tức triệu hồi mọi người lại đây. Cầm tặc tiên cầm vương. Chờ chúng ta bắt được bọn người Âm Nữ Sư, Trực Mộ, thì mọi việc sẽ dể dàng hơn. Bất quá trước tiên phải đem lương khô cho ta ăn mới được."
Khi chúng ta tiến đến bìa rừng, bầu trời vẫn còn đầy sao lấp lánh, vẫn còn một chút thời gian trước rạng đông.
Ta hạ lệnh cho khoảng hai mươi Hắc Khôi chiến sĩ đi theo lưu lại trong rừng. Sau khi thay võ phục của một chiến sĩ trong đó, ta trà trộn vào hơn trăm chiến sĩ của Dực Kỳ tiến ra khỏi rừng, nhắm một ngọn đồi nhỏ cách khoảng trăm bước đi tới.
Trên sườn đồi dốc nhỏ hẹp bày ngang ra hơn mười đội Hắc Xoa nhân với hơn mười trăm người một đội. Binh lực chưa đến hai ngàn người. Ta có thể khẳng định sẽ thắng trận chiến này. Đương nhiên, ta tịnh không chỉ muốn thắng một trận chiến này, mà là hy vọng có thể bắt được ả Âm Nữ Sư cực kỳ đáng hận kia.
Một tên tướng lĩnh Hắc Xoa đứng chặn phía trước, dùng Tịnh Thổ ngữ quát hỏi: "Dực Kỳ thiếu tướng! Ngươi không phải đang chỉ huy thuộc cấp truy tìm tiểu tử kia hay sao? Vì sao lại quay về?"
Ta đang lo lắng Dực Kỳ liệu có hiểu Tịnh Thổ ngữ hay không thì hắn đã sớm dùng Tịnh Thổ ngữ lưu loát nhưng không thuần chính nói: "Bọn ta có phát hiện mới, muốn Trực Thần tướng và Phiêu Thần tướng chỉ điểm."
Tên tướng lĩnh Hắc Xoa trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: "Được! Ngươi đi theo ta, còn những người khác đợi ở đây."
Dực Kỳ như không có chuyện gì nói: "Ngươi ít nhất để ta mang theo gã tiểu đội trưởng phía sau cùng đi yết kiến hai vị thần tướng, bởi vì chính người của hắn đã phát hiện ra manh mối quý giá này."
Gã Dực Kỳ này xem chừng là người ứng biến rất tốt.
Tên tướng lĩnh Hắc Xoa đương nhiên không so đo chúng ta có một người hay hai người, gật đầu ngay, rồi dẫn đường đi lên đỉnh đồi. Hai tên Hắc xoa nhân khác cầm đèn theo soi đường.
Dực Kỳ nhìn trợ thủ của gã nháy mắt rồi mới cùng ta đi theo.
Trên đỉnh đồi ngoài mười tên cận vệ Hắc Xoa nhân, chỉ có hai người Âm Nữ Sư và Trực Mộ.
Ta cố ý ẩn phía sau Dực Kỳ, không cho Âm Nữ Sư từ thân hình nhận ra ta là ai.
Tên tướng lĩnh Hắc Xoa ra hiệu bảo hai người chúng ta dừng bước rồi bước tới thỉnh ý Trực Mộ, trong chốc lát, phất tay gọi chúng ta đi tiếp.
Lúc này ta mới nhớ ra một vấn đề hết sức đau đầu. Ma Nữ nhận không có năng lượng kỳ dị có thể dể dàng bị gãy hay không? Bởi vì thân nhận so với thanh kiếm bình thường còn mỏng hơn. Nhưng bây giờ, ngay cả thời gian để lo lắng cũng không có.
Dực Kỳ cùng ta một trước một sau đi vào chỗ Âm Nữ Sư và Trực Mộ rồi đứng nghiêm.
Trực Mộ sắc mặc tái nhợt, trông bộ dạng như thương thế chưa lành. Hai đòn của ta thật không dễ tiêu thụ. Bất quá càng khó tiêu thụ chính là đòn đánh vào sau gáy.
Âm Nữ Sư gương mặt cực kỳ âm trầm, lạnh lùng hỏi : "Có chuyện gì?"
Dực Kỳ bình tĩnh nói: "Chúng ta đã phát hiện hành tung của Đại Kiếm Sư"
Âm Nữ Sư và Trực Mộ cùng chấn động, kêu lên: "Ở đâu?"
Ta đứng sau lưng Dực Kỳ, cười nói: "Ở đây!"
Âm Nữ sư thét lên một tiếng, vang vọng khắp đỉnh đồi.
Keng, keng
Ta và Dực Kỳ đồng thời rút kiếm ra khỏi vỏ
Khi kiếm của Dực Kỳ đâm tới ngực của tên tướng lĩnh Hắc Xoa, thì ta lướt tới trước mặt Âm Nữ Sư và Trực Mộ, tả thủ phách một quyền vào đầu Trực Mộ, hữu thủ cầm Ma Nữ nhận nghiêng đầu nhằm Âm Nữ Sư chém xuống.
Khi ta xuất động Ma Nữ nhận, toàn bộ tinh thần tập trung vào thân nhận, điều kỳ diệu đã xảy ra, một cổ năng lượng từ cơ thể ta truyền vào Ma Nữ nhận, cùng một dạng như tựa năng lượng của Ma Nữ nhận chảy vào người ta ngày trước. Bất quá chỉ là ngược lại
Trực Mộ phát ra một tiếng gào thảm thiết kinh thiên động địa, tựa như tiếng sói tru, rồi ngả ngửa ra đất.
Âm Nữ Sư phản ứng nhanh hơn ta tưởng, từ bên hông rút ra một ngọn thiết côn màu đen. Nếu ta không đoán sai, đêm đó, ả chính là dùng ngọn thiết côn này đánh ta hôn mê, Lần đó, ả thật muốn lấy mạng ta, chỉ là cơ thể ta có thể chịu đựng được, hơn nửa lại phục nguyên rất nhanh.
Keng
Ngọn côn gãy làm hai đoạn, trên trán Âm Nữ Sư hiện ra một vệt máu không biết nông sâu, lảo đảo thối lui.
Những tên Hắc Xoa binh xung quanh la hét xông tới.
Ta không thể không chiếu cố đến an nguy của Dực Kỳ. Ta lui trở về, ngăn chặn đại bộ phận của thế công.
Dưới chân đồi sát thanh nổi lên bốn phía. Hắc Khôi chiến sĩ phát động thế tấn công sắc bén.
Ta như mãnh hổ xuất chuồng, đánh cho lũ Hắc Xoa nhân xông tới đến mức người ngã ngựa đổ.
Kiếm pháp của Dực Kỳ cao minh phi thường, đẩy bật các hướng tiến công dũng mãnh của Hắc Xoa nhân.
Ta quay lại tìm Âm Nữ Sư, thấy vài Hắc Xoa binh đang đỡ ả theo con dốc chạy xuống đồi.
Ta hướng Dực Kỳ quát: "Đi theo ta!"
Dực Kỳ triển khai kiếm thế, bức lui đám Hắc Xoa nhân rồi chạy theo ta.
Ta mang kiếm pháp ra thi triển đến cực tận, oán khí tích tụ từ ngày đó thật là giải toả ra được hết.
Tiếng hô chém giết và tiếng binh khí giao nhau vang lên từ phía sau. Hắc Khôi chiến sĩ đã hoàn toàn khống chế được cục diện, chém giết xông lên.
Trước thế công của chúng ta, Hắc Xoa nhân biết đại thế đã mất, bỏ chạy tứ tán.
Ta vận lực chạy như điên cuồng. Chỉ trong chốc lát đã đuổi tới phía sau bọn người Âm Nữ Sư
Lực lượng kỳ dị trong cơ thể của ta dâng lên. Trước đó ta chưa bao giờ chạy nhanh như vậy. Chỉ vài bước nhảy đã bắt kịp bốn gã Hắc xoa nhân đang đỡ Trực Mộ, chém chúng như chặt dưa, thái rau, ngay cả binh khí cũng chém rơi xuống.
Trực Mộ bị quăng xuống đất, đau đến nổi không la lên lên được.
Âm Nữ Sư ngừng lại, trong mắt kỳ quang đại thịnh, tay đưa lên trước ngự thủ thế.
Ta thu bước lại cười nói: "Yêu phụ! Không thể tưởng là ngươi lại có ngày hôm nay!" Ta thu nhiếp tâm thần nhìn ả chăm chú, nhìn xoáy vào trong con ngươi đang phát dị quang của ả.
Âm Nữ Sư sắc mặt trắng bệch, tưởng như vừa bị đánh cho một quyền, lảo đảo thối lui. Lần đối chọi tinh thần này, ả không địch nổi bại ngay tại trận.
Ả cố đứng thẳng người, ngực phập phồng thở gấp, vết kiếm trên trán máu vẩn rỉ ra, chảy thành dòng trên mặt trông như lệ quỷ, thét lên một tiếng rồi vung tay xuất ra một đám hồng vụ nhằm thẳng vào mặt ta
Ta cười dài, trong lòng nghĩ, tài năng của ngươi cũng chỉ có bao nhiêu đó mà thôi, rồi lộn người xuống đất, tránh khỏi đám hồng vụ, một kiếm đâm vào thân hình bẩn thỉu của ả.
Âm Nữ Sư xuất ra một thanh chủy thủ kim quang sáng loà đỡ lấy một kiếm của ta. "Keng!". Thanh truỷ thủ lại không bị gãy. Ả thối lui ra sau, vừa lui, vừa phun ra đám khói hồng đậm đặc.
Ta thầm kêu không tốt.
Lúc này chúng ta đã chạy tới chân đồi, phía trước là cánh đồng cỏ rậm mọc cao hơn đầu người, hơn nửa lúc này khói mù dày đặc tìm ra ả rất khó
Ta hét to một tiếng, xông vào đám khói mù mịt
Hai mắt đột nhiên tối sầm lại, không thấy gì cả.
Ta nhớ tới dị năng mà Ma Nữ nhận đã giao phó cho ta, thu kiếm lại, tập trung tinh thần.
Điều kỳ diệu đã xảy ra.
Cảm giác của ta tỏa ra bốn phía, tựa như nhìn bằng con mắt tâm linh, không có thứ gì có thể cản được tầm nhìn. Đột nhiên ta bỗng cảm giác được vi trí của Âm Nữ Sư.
Trong đầu ta vọng lại giọng nói trìu mến trêu người của Phượng Hương. Một cổ cừu hận cường đại trào dâng trong lòng, ta hét lớn một tiếng, Ma Nữ nhận toàn lực phóng đi.
A!
Tiếng kêu thảm thiết của Âm Nữ Sư từ khoảng ba mươi bước phía bên trái vọng đến.
Ta như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, cất bước tới chổ Âm Nữ Sư trúng kiếm.
Băng qua đám khói mù, trong ánh sáng nhập nhoạng, ta thấy Âm Nữ Sư nằm phục trên bụi cỏ, lưng còn cắm Ma Nữ nhận. Khói hồng vẫn còn bay lên từ người ả, nhưng đã nhạt dần.
Âm Nữ Sư khó khăn nghiêng đầu nhìn ta, rên rĩ: "Lan Đặc!"
Ta đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh ả, thở dài: "Đây chính là báo ứng của ngươi!"
Âm Nữ Sư thở một cách nặng nhọc, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, nói đứt quãng: "Lan Đặc! Có…có một ngày…ngươi sẽ còn…chết thảm hơn, không…không có ai có thể chiến thắng Vu đế, ngài…sức mạnh của ngài… đích thực là…siêu…". Đầu ặt sang một bên, rồi ả tắt thở.
Ta thở dài, rút Ma Nữ nhận từ người ả, trong lòng kêu lên: "Phượng Hương! Ta cuối cùng đã báo một nửa mối huyết cừu cho nàng, kế tiếp sẽ là Đại Nguyên Thủ."
Chẳng biết có phải là thiên ý hay không mà cả hai tỷ muội ả đều là bị ta phóng kiếm vào lưng mà chết. Nhớ tới điều đó, ta không khỏi ớn lạnh. Ta lại nhớ tới thanh chủy thủ sắc bén của ả, lấy từ trên tay ả, cắm vào bên hông.
Tiếng bước chân từ phía sau vang lên, Dực Kỳ và hơn chục Hắc Khôi chiến sĩ chạy tới, thấy xác Âm Nữ Sư nằm trên mặt đất đều phấn chấn phi thường.
Dực Kỳ nói: "Trực Mộ đã chết trong tay chúng ta."
Một người khác nói: "Chúng ta đã phái người trở về thuyền thông tri cho các huynh đệ ở lại gác thuyền. Bất quá nơi này cách chổ neo thuyền chỉ có nửa dặm. Có lẽ bọn Hắc Xoa nhân khác đã sớm biết về sự tình biến hóa ở nơi đây."
Ta gật đầu nói: "Lập tức quay về!" Khi đến gần bờ sông, năm chiến thuyền của Hắc Xoa nhân đã dương buồm đi về phía hạ lưu, chỉ còn hai chiếc cự hạm đang phấp phới lá cờ của Đế quốc.
Một đội Hắc Khôi chiến sĩ tiến tới nghênh đón, trước tiên hướng ta quỳ xuống thi lễ, sau đó đứng dậy bẩm báo: "Chúng ta nhận được tin tức, khi đang dự định tấn công bất ngờ, thì có mấy trăm tên Hắc Xoa nhân đào tẩu trở về. Chúng ta bị bọn chúng dùng tên bắn phải đứng yên, không thể nào xông lên được, chỉ còn cách nhìn chúng giương buồm lên chạy mất."
Ta hỏi: "Hắc quả phụ ở đâu?"
Võ sĩ đứng đầu kia nói: "Liên nguyên soái vừa được Đái Thanh Thanh mời đi, đã đi cùng với bọn họ."
Ta thầm nhủ trong lòng, Đái Thanh Thanh tìm Liên Lệ Quân, thật ra là vì chuyện gì?
Dực Kỳ đề tỉnh ta: "Đại Kiếm Sư, Hắc Xoa nhân có ít nhất mấy ngàn quân trong rừng."
Ta lắc đầu nói: "Bộ phận Hắc xoa nhân lọt lướt tất nhiên là đã theo hướng bọn chúng chạy đi. Nếu ngươi là chúng, biết xảy ra chuyện như vậy, có còn dám trở về không?"
"A!Nhìn kìa!"
Một tiếng thét từ trên đài quan sát vọng xuống
Chúng ta theo nhìn theo hướng ngón tay của hắn. Phía bờ sông của thượng nguồn bụi đất tung bay, đại đội nhân mã men theo sông mà đến.
Ta ngẩn người, tập trung nhìn lại, mừng rỡ nói: "Không cần sợ, là Tịnh Thổ quân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...