Đại Kiếm Sư Truyền Kỳ

Vu đế xuất hiện ở sát mép Thần điện, nhanh chóng di chuyển tới, đứng ở vị trí cách ta hai mươi bước. Tà quang trong mắt đại thịnh, nhưng nét kỳ quái trong lòng nàng lại không giấu giếm được ta chút nào. Ta đã khiến nàng hoàn toàn vô phương đoán định.
Trường kiếm trong tay Vu đế chỉ thẳng về phía ta, trầm giọng hỏi: "Kiếm của ngươi đâu?"
Ta mỉm cười: "Đối phó với ngươi không cần sử dụng kiếm."
Vu đế lạnh lùng hỏi: "Ma Nữ Bách Hợp ở đâu?"
Ta hờ hững đáp: “Ở trong trái tim ta.”
Vu đế thoáng kinh ngạc, cường mang trong mắt càng mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hỏi tiếp: "Đạt Gia Tây có phải vẫn chưa chết hay không?"
Ta ngẩng mặt lên trời cười dài: "Ngươi biết quá muộn rồi? Tới giờ mới nghĩ đến vấn đề này, trí tuệ của ngươi căn bản không phải là đối thủ của Người, cho nên hiện tại rốt cuộc bị dụ tới nơi này. Đêm nay năm này chính là ngày giỗ của ngươi."
Vu đế cười ha hả: "Cho dù Đạt Gia Tây chưa chết thì có thể làm gì ta nào? Trong vũ trụ này tuyệt đối không tồn tại lực lượng nào có thể phá hủy thân thể kết hợp giữa ta và công chúa."
Ta gật đầu: "Lời của ngươi không phải không có đạo lý, nhưng Đạt Gia Tây không giết được ngươi không có nghĩa là ta cũng không giết được ngươi. Bản nhân cũng không định làm chuyện này, cũng không nỡ làm tổn thương thân thể mỹ lệ của công chúa, nhưng ta có phương pháp đuổi ngươi ra khỏi thân thể nàng."
Vu đế bật cười thất thanh: "Lan Đặc à! Lực lượng của ngươi tuy rằng đã tăng cường, nhưng vẫn chưa vượt qua được lực lượng của ta. Thế mà lại to mồm bảo rằng có thể chế phục ta, thật là nói lớn không biết xấu hổ."
Ta bình tĩnh đáp: "Ngươi nói đúng, nhưng lại quên mất một vấn đề, chính là ngay cả ngươi cũng yêu ta."
Vu đế ngẩn người: "Ta yêu ngươi? Ngươi rõ là nằm mơ nói mộng. Sinh vật chủng loại bất đồng căn bản không có khả năng tồn tại ái tình. Huống chi tình yêu của nhân loại hoàn toàn khác biệt và không phù hợp đối với ta, ta chỉ có thù hận và hủy diệt. Ngươi nếu vẫn không hiểu rõ điểm này thì tốt nhất học theo sa nữ tự sát cho xong."

Ta hờ hững đáp: "Ngươi sai rồi, hiện giờ ngươi đã trở thành con người, có tất cả tình cảm của loài người, bao gồm cả tình yêu bị ngươi áp chế bên trong. Huống chi, nơi hạt nhân của tâm linh ngươi chính là công chúa đang yêu thương ta sâu sắc. Nếu không đổi lại là ngươi lúc vẫn ở trong địa từ, sao có thể có hứng thú nói chuyện từ tốn với ta như bây giờ?"
Vu đế rốt cuộc cũng khẽ biến sắc, tà quang trong mắt lập lòe bất định, hiển nhiên đã bị lời nói của ta khơi dậy nỗi hoài nghi lo lắng.
Ta tiếp tục triển khai thế công tâm lý: "Không bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch, lấy sự sinh tồn của chủng tộc các ngươi đổi lấy hòa bình vĩnh viễn."
Vu đế lạnh lùng đáp: "Ngươi phải hiểu rằng chúng ta với tất cả sinh vật khác đều là thủy hỏa bất tương dung."
Ta lắc đầu: "Bất cứ sinh vật nào cũng có thể tiến hóa và biến đổi. Chỉ cần ngươi thả nhân tử sinh mệnh ra, ta có thể dựa vào ái năng để cải tạo triệt để ngươi, sau đó bắt tay vào làm cho chủng tộc các ngươi sinh ra một loại phương thức lý tưởng khác. Đây chẳng lẽ không phải là một chuyện rất tốt đẹp sao?"
Vu đế cười điên cuồng cắt lời ta: "Ngươi đừng hòng lừa gạt được ta tin vào lời nói dối của ngươi như vậy. Cho dù ngươi không lừa ta, ta cũng không thể chấp nhận. Bản thân ta đã khắc sâu thứ hình thức sinh mệnh kiêu ngạo đó, sao có thể để cho nhân loại, thứ sinh vật hèn mọn này cải tạo chúng ta. Với lại, ta hoài nghi ngươi có loại năng lực thâu thiên hoán nhật này hay không."
Ta thở dài một hơi sâu sắc, biết rõ đàm phán đã rạn vỡ, phương pháp duy nhất còn lại chính là dùng chiến tranh để giải quyết. Ta mỉm cười: "Đã là như vậy, tại sao ngươi còn không động thủ?"
Trong mắt Vu đế bắn ra quang mang kỳ quái, sau một hồi lâu mới thở dài một hơi, một điều xưa nay chưa từng thấy: "Có lẽ ngươi nói đúng, ta thật sự có chút yêu thích ngươi, đối thủ hiếm có này. Nói chính xác hơn là ta đã yêu thân thể phụ hiện giờ của ta, nàng thực sự có thể cho ta một cảm giác tươi mới trước nay chưa từng có. Mà thân thể này của ta cũng hướng về ngươi, chịu sự hấp dẫn của ngươi. Chi bằng ta đưa ra một đề nghị, chỉ cần ngươi đồng ý để ta đem lực lượng chuyển vào trong tinh thần của ngươi, để ngươi hưởng thụ được cảm giác vĩ đại trở thành tộc loại của ta, thì ta có thể bỏ đi sự truy cầu tái sinh tộc loại của ta, cũng không tầm cừu nhân loại. Bằng vào lực lượng của chúng ta, chúng ta có thể chinh phục toàn bộ vũ trụ, cũng như khiêu chiến với lực lượng sáng tạo ra vũ trụ."
Ta thở dài: "Ngươi vẫn chỉ có thù hận cùng hủy diệt, không hiểu tình yêu mới là mục đích của sinh mệnh, tất cả đều phải xuất phát dựa trên tình yêu. Ngươi chẳng lẽ không thấy nhân loại bởi vì không hiểu rõ điểm này mà đã ăn hết quả đắng sao? Mà các ngươi cũng bởi vì thù hận mà dẫn tới tình cảnh hiện giờ này! Đấu tranh không ngừng nghỉ rốt cuộc là vì cái gì đây?"
Ngọc dung Vu đế chuyển sang lạnh lùng: "Ta biết chúng ta nói chuyện không thể đi tới thống nhất, đêm nay không phải ngươi chết thì là ta vong, không còn khả năng thứ hai."
Khi ta còn muốn nói nữa, trường kiếm trong tay Vu đế khẽ dao động, di chuyển tới như quỷ mị.

Ta mỉm cười đứng bất động, quan sát kiếm trên tay nàng bắn về phía buồng tim ta như một tia chớp. Tà lực điên cuồng, to lớn không gì sánh được, hoàn toàn phủ chụp lấy ta. Trường kiếm đâm thẳng tới buồng tim ta.
Ta đem ái năng cường đại từ mũi kiếm chuyển qua. Hai cỗ năng lượng va chạm mạnh mẽ vào nhau. Một tiếng "Bồng!" nổ vang, một khối cường quang tựa mặt trời, chiếu lên thân thể chúng ta, rồi chiếu khắp toàn bộ Thần miếu.
Đất rung núi chuyển! Trường kiếm tan chảy. Trong nháy mắt, giữa chúng ta không còn một chướng ngại vật nào.
Ta tâm niệm thoáng động, bỗng chốc bay về phía trước. Thứ tốc độ cao đó, dù tốc độ của Vu đế cũng không tránh được, bị ta ôm chặt lấy.
Vu đế phát ra tiếng quát điên cuồng kinh thiên động địa, mười ngón tay mở ra, muốn bóp vỡ hai bên sườn của ta. Năng lượng tuôn trào. Song trảo của nàng sức lực có thể xé nát sư tử hổ báo, bóp tan đá nát vàng, trượt về phía sau lưng ta.
Dưới sức càn quét của năng lượng, áo giáp trên người nàng tan chảy như nước, lộ ra thân thể hoàn mỹ đến cực điểm của công chúa đang bị nàng chiếm cứ. Lúc này, thân thể nàng trở nên lạnh không gì sánh được. Mà thân thể ta lại nóng bỏng hơn cả liệt hỏa bốc cháy hừng hực.
Dị lực tà ác băng lãnh tràn tới thần kinh ta như thủy triều, bức bách ái năng của ta chảy ngược trở lại. Trong lúc thể năng của nàng không còn có khả năng thắng được ta, thứ nàng dựa vào chỉ có lực lượng tinh thần tà ác.
Ta ôm chặt lấy nàng, ma sát xung kích nàng. Tà lực của nàng cũng ngưng tụ mạnh mẽ hơn nữa, từng tấc từng tấc bức tới thần kinh não của ta.
Tà lực của Vu đế quả thực mạnh mẽ không gì sánh được, cả ta cũng không thể thắng nàng. Thế nhưng ta lại có vũ khí có thể dồn nàng vào tử địa. Đó chính là tình yêu bị áp chế trong cơ thể nàng.
Nàng đã có tình cảm của nhân loại, thì cũng có dục vọng của nhân loại. Đỉnh điểm của tình cảm chính là tình yêu và tình dục. Đó là bản năng của nhân loại, là khao khát của tất cả sinh mệnh. Cho dù là nhện độc mặt người, cũng có tình yêu và tình dục. Sự khác nhau giữa các nàng với nhân loại, chỉ ở chỗ nàng phải ăn thịt bạn tình, còn nhân loại lại càng ân sủng bạn tình hơn.
Ta ngưng tụ năng lượng tình yêu, tiến thẳng vào trong cơ thể nàng. Vu đế toàn thân kịch chấn, tà lực ngay tức khắc bị yếu đi hơn nửa. Trong mắt nàng bắn ra dị mang mãnh liệt, thần sắc vô cùng phức tạp đối diện tinh thần với ta.

Ta nhìn nàng cười khẽ, đưa ái năng tràn đầy dục hỏa từ nơi giao hợp chuyển vào chỗ sâu thẳm nhất trong cơ thể nàng, khơi gợi tình dục của nàng. Cùng lúc đó, ta lại phá vỡ tâm linh của nàng, cùng với công chúa kết hợp ở cùng một chỗ.
Thanh âm công chúa đang rên lên: "Lan Đặc, lang quân của ta! Ta đã cảm thấy chàng thâm nhập vào thân thể ta, xin hãy cho ta nhiều một chút đi! Nhiều hơn một chút nữa."
Vu đế và công chúa cùng lúc run rẩy kịch liệt! Kẻ trước chịu không nổi sự xâm nhập của con rồng tình yêu, người sau lại đang hưởng thụ sự xung kích khoái lạc. Ái năng như nước Thiên hà cuồn cuộn chảy, công kích tà lực đến thất tan bát tác, từ mỗi một dây thần kinh trút vào trong cơ thể công chúa.
Bốn phía xung quanh bắt đầu xuất hiện biến hóa. Thần miếu đã tan đi giống như không khí. Cả tòa Hóa Thạch sơn từ từ rơi vào trong lòng đất.
Ta không ngừng thúc đẩy ái năng, động tác từ chậm chuyển thành nhanh. Vu đế bắt đầu vùng vẫy kháng cự, nhưng không trở tay kịp, lại biến thành liều mạng ôm chặt lấy ta, biểu thị Vu đế và công chúa đang cùng đấu tranh trong cơ thể.
Ta không ngừng chuyển ái năng cho công chúa, khiến nàng trở nên mạnh mẽ, cùng với nàng xua đuổi tà ma đã áp bức bắt nạt nàng, đã hãm nàng trong sinh hoạt không phải của mình.
Lúc này, chúng ta đã hạ thấp đến một góc độ dưới thể hình trụ, có thể nhìn thấy bốn phía xung quanh cao thấp có thứ tự. Dưới ánh trăng, chúng lưu động góc độ của ánh sáng màu kỳ dị. Thân thể của Phụ Thần không còn là phế tích nữa, mà tràn đầy sinh mệnh, có cơ thể sống, là một sinh mệnh thống nhất do vô số sinh mệnh đơn nguyên hợp thành.
Ánh thải mang đủ loại màu sắc hình dạng quét lên thân thể chúng ta. Nơi hai người chúng ta ôm nhau đứng, đã biến thành vật có hình dạng như lớp màng mỏng trong suốt sáng ngời. Chúng ta đã lui vào trong cơ thể Phụ Thần, vẫn đang không ngừng hạ xuống.
Phía trước mặt đã phong kín lại. Chúng ta đến một không gian không có cách nào hình dung được, chứa đầy ánh sáng màu và sinh khí.
Đột nhiên, tấm che không còn nữa, ta và Vu đế cùng công chúa trở nên bồng bềnh trong hư không. Bốn phía xung quanh là một khối cường quang có hình dạng ngôi sao đang phát sáng lóa mắt, luân lưu chớp bùng xung quanh chúng ta. Phụ Thần đã sống lại. Bởi vì tình yêu của chúng ta đã khôi phục sinh cơ dồi dào.
Đôi mắt của mỹ nữ trong lòng không ngừng biến hóa, lúc thì mang đầy sự thê lương hoảng hốt, lúc lại phát ra lửa tình cháy bỏng, thay đổi không ngừng. Xung kích tình ái càng kịch liệt hơn. Năng lượng ngưng tụ đến cực điểm.
“Bùng!” Tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể "nàng" bạo phát ra.
Tràn đầy tình yêu! Điều Vu đế sợ nhất cuối cùng đã xảy ra. Tình yêu trong cơ thể "nàng", không chịu sự khống chế nổ tung ra, xua tan cái giá lạnh còn sót lại của Vu đế. Vu đế phát ra tiếng kêu bi thảm tê tâm liệt phế.

"Ầm!" Tà năng rời khỏi cơ thể. Công chúa vui vẻ ôm chặt lấy ta, kêu lên: "Thành công rồi! Lan Đặc."
Linh năng của ta truy đuổi sít sao tà năng đang ly khai thân thể công chúa. Vu đế dùng tốc độ ánh sáng, công kích cuồng loạn trong không gian này. Nhưng cũng không có cách nào trốn ra ngoài để tìm nơi có thể bảo tồn tà năng không bị giảm sút, rồi thử giở lại trò cũ, chui vào từ khu dưới lòng đất sau khi thân thể lần đó bị Phụ Thần phá hủy. Lực lượng của Phụ Thần phong bế nàng trong lồng giam tràn đầy tình yêu này.
Trong lúc ta và Bách Hợp kết hợp lại, lực lượng của Phụ Thần cũng hòa hợp với chúng ta ở cùng một chỗ. Trong thời khắc đó, ta đã hiểu rõ toàn bộ kế hoạch của Phụ Thần để đối phó với Vu đế. Công chúa kỳ thực là một mồi nhử, dẫn dắt Vu đế từ trong địa từ tới nơi này.
Phụ Thần thực ra cũng luôn luôn không nắm chắc, cho đến khi ta cơ duyên xảo hợp, học được cách hấp thu năng lượng thái dương. Đó cũng là tiền thân của Phụ Thần, "Thái dương năng chi phụ" Đạt Gia Tây thánh chủ, nguồn gốc động lực của toàn bộ kế hoạch "Trí não".
Từ thời khắc đó, năng lượng của ta có thể cùng với năng lượng của Phụ Thần và năng lượng của sa nữ đổi chỗ lẫn nhau. Đây là nền tảng tạo ra chiến thắng của ta và Vu đế cũng đã định trước vận mệnh bị hủy diệt. Nhưng ta cũng chỉ chiến thắng rất hiểm. Trong quãng đường trốn chạy tới nơi ở của Phụ Thần, Vu đế quả thực có rất nhiều cơ hội giết chết chúng ta. Nhưng nàng đã thất bại.
Vu đế ngưng tụ ổn định trong không gian bên cạnh ta và công chúa. Một con quái vật to lớn như trái núi bất ngờ hiện hình, giống như bức thạch điêu đáng sợ trong Vu cung sống lại, đang nhe nanh múa vuốt. Không khí tối tăm lạnh lẽo tràn đầy toàn bộ không gian.
Thanh âm của Vu đế vang lên: "Lan Đặc! Ngươi đã thắng rồi!"
Ta đáp: "Ta vẫn chưa giành được toàn thắng. Ngươi có thể cắn trả lại ta vào lúc trước khi lâm tử, trước khi linh thần tiêu tán. Tại sao ngươi không làm vậy?"
Móng vuốt dài của cự tri thù đang chống đỡ khuôn mặt người ở trong thân thể hình cầu đen thui đó, lộ ra biểu tình đau thương bất lực vô cùng có tính người, thở dài một hơi đáp: "Không biết ngươi có tin hay không. Sau khi hưởng thụ qua khoái lạc mà ngươi cho ta ban nãy, ta sợ rằng thực sự đã yêu thương ngươi, cho nên không muốn làm tổn thương ngươi. Huống chi giết chết ngươi thì sao đây, nhân loại không phải vẫn sống vui vẻ sao? Với lại, ta cũng không thể không xin một thỉnh cầu cuối cùng với ngươi."
Ta gật đầu: "Ta đã hiểu rồi, cứ yên tâm đi! Vào thời điểm thích hợp, ta sẽ phục sinh chủng tộc của ngươi, thậm chí phục sinh cả ngươi nữa. Nhưng các nàng ấy sẽ giống như ngươi, học tập ý nghĩa chân chính của tình yêu, không còn hằn thù sinh mệnh khác một cách mù quáng nữa."
Trên khuôn mặt đáng sợ của Vu đế lộ ra nét tiếu dung an lành, cất tiếng cảm ơn: "Đa tạ ngươi!"
Cường quang chợt lóe. Hình bóng Vu đế đã biến mất không chút dấu tích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui