Dưới sự dẫn dắt của đại tế ti, Hoa Vân, Thiên Nhãn, Linh Trí, Quan Âm bốn vị tế ti và Hồng Thạch phụ tử, Ninh Tố đại công và Cập Nhật Tông, Tú Thanh, Hầu Ngọc mấy tướng lĩnh đã bố thành đội ngũ để nghênh tiếp ta, cung hầu ta giá lâm.
Ta và đại tế ti bắt tay một cái thật nhiệt liệt và thân thiết.
Đại tế ti cảm thán: “Đại Kiếm Sư luôn sáng tạo được ra kỳ tích, bây giờ tam đại châu lục đều nhờ ngài mà có được nền hòa bình vĩnh cửu, ai có thể so được với ngài đây.”
Ta cười khổ nói: “Đợi sau khi ta sống sót từ sa mạc trở về thì hãy nói những lời này với ta nhá.”
Thiên Nhãn bên cạnh đại tế ti nói với ta: “Đại Kiếm Sư nhất định sẽ giành được thắng lợi hoàn toàn.”
Ta vui vẻ nói: “Đây có phải là một dự ngôn không vậy.”
Thiên Nhãn bình tĩnh nói: “Chỉ là ta tin tưởng như vậy thôi.”
Ta thừa cơ liếc nhìn sang Hoa Vân, khuôn mặt nàng vô cùng điềm đạm, nàng cúi đầu xuống không dám nhìn ta.
Ta trong lòng giận dữ, chút nữa thì muốn truyền sang cho nàng chút ái năng, bất quá nếu như vậy thì có khác gì ta thi triển yêu pháp với nàng. Hành động ti bỉ này Lan Đặc ta làm sao có thể làm được chứ. Ta phải dùng một phương pháp đường đường chính chính để đoạt được thân xác và trái tim của nàng.
Linh Trí nói: “Đại Kiếm Sư đúng là vĩ đại nhất từ trước đến nay, thật khiến người ta phải kinh ngạc.”
Mấy người Hồng Thạch cũng đồng thanh phụ họa.
Hoa Vân cuối cùng cũng không nhịn nổi mà lén nhìn về phía ta.
Ta mỉm cười nghênh đón ánh mắt của nàng.
Hoa Vân vừa tiếp xúc với mục quang của ta, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ lên, nàng lại một lần nữa cúi đầu xuống.
Vốn dĩ đại tế ti đã thay mặt cho cả Tịnh Thổ bắt tay hành lễ với ta, nhưng ta vẫn cố ý đi đến trước mặt Hoa Vân rồi đưa tay ra trước mặt nàng. Hoa Vân hứ một tiếng và trừng mắt nhìn ta với vẻ trách móc. Tiếp đó không còn cách nào đành phải đưa cánh ngọc thủ ra và bị ta nắm chặt lấy.
Tình cảm luyến ái của ta với Hoa Vân chỉ sợ là cả thiên hạ đều biết, mọi người đang ồn ào lập tức đều trở nên im lặng. Mục quang đều tập trung lên người chúng ta.
Đạm Như, Thải Nhu cùng chư nữ sau lưng ta càng yên lặng hơn để nhìn sự việc tiến triển, xem xem vị nữ tế ti mỹ lệ này liệu có bị mị lực của ta khuất phục hay không. Ta nắm chặt lấy bàn tay mềm mại như không có xương của nàng mà dường như có một cảm giác mất rồi lại được. Không để ý đến ánh mắt của mọi người, ta kề sát miệng vào tai nàng nói: “Thứ trên bức thư đó có phải là thật không vậy?” Hoa Vân thấy trước mặt chúng nhân mà ta lại dùng phương pháp thân mật này nói với nàng thì đúng là tiêu thụ không nổi. Nàng hơi lùi lại nửa bước, nhãn thần trong suốt nhìn vào ta rồi nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là thật rồi, trên Tịnh Thổ bây giờ không có một ai có thể không nhắc đến Đại Kiếm Sư.”
Hai câu này của nàng rõ ràng là đang muốn lừa gạt chính mình, và cũng khiến ta tâm hôi ý lạnh. Sau khi lạnh lung liếc mắt nhìn nàng, ta bỏ tay nàng ra. Thầm nhủ thôi đi, ta đã có nhiều nữ nhân yêu ta sâu sắc như vậy, việc gì mà phải cưỡng ép một nữ nhân không muốn gả cho ta, làm thê tử của ta mà muốn bảo trì cái gọi là trinh tiết và phương thức sinh hoạt của nàng.
Đi con mẹ nó cái cảm tình đơn thuần về mặt tinh thần đi.
Tinh thần của con người là do từ thân thể mà đên, nam nữ thực không nên xa cách nhau. Đã không yêu thì thôi, chứ yêu thì không thể không làm gì được. Cứ giống như thế này, song phương đều phải khổ sở, sao lại phải như vậy chứ.
Hoa Vân không thể tưởng tượng là thái độ của ta với nàng lại có thể thay đổi nhanh như vậy. Trong mắt nàng thoáng qua một tia thê lương, nhưng sau chớp mắt lại đã hồi phục lại được vẻ bình tĩnh.
Trong lòng ta thoáng qua một tia thương cảm, nhưng rất nhanh sau đó đã bị cái khoái cảm khi được làm tổn thương nàng thay thế, ta mỉm cười nói: “Lan Đặc hiểu rồi.” Tiếp đó chuyển sang nói với Ninh Tố: “Đại công! Đêm này an bài tiết mục gì để khoản đãi chúng ta vậy.”
Trữ Tố nói: “Đại Kiếm Sư hỏi đúng người rồi, hội lửa ngoài trời đêm nay đúng là kế hoạch của ta. Nó được cử hành ngay trên bầy trời của Thiên Nguyên, tất cả mọi người ở Thiên miếu đều sẽ tới tham gia. Sẽ không có bất kỳ một nghi thức nghiêm túc nào cả, tất cả đều rất thoải mái, vô câu vô thúc.”
Ta vui vẻ nói: “Ninh Tố đại công đúng là hiểu rõ tính cách của ta.”
Hồng Thạch cười nói: “Còn nhớ Quan Bộc không? Đại Kiếm Sư hãy vào trong tắm rửa thay quần áo trước đi. Hội lửa ngoài trời đến nửa đêm mới bắt đầu cơ, mọi người hãy đi nghỉ ngơi chút đi.”
Ta cố dằn lòng không nhìn lại Hoa Vân, sau khi thi lễ với đại tế ti, ta chuyển thân mang theo chúng nữ đi về hướng Quan Bộc quán! Sauk hi tắm rửa, ta thoải mái nằm trên chiếc ghế dựa vào cửa sổ trong tẩm thất. Mấy người Đạm Như đều đi tới sau núi để ngắm nhìn ngọn nguồn của Thiên hà. Ny Nhã và Thải Nhu không đi, hai nàng đều biết ta tâm tình không tốt nên cố ý lưu lại ở ngoại sảnh, để ta một mình yên lặng ở trong.
Ta cố ép mình đem tất cả hình ảnh về Hoa Vân trong đầu bỏ hết ra ngoài, tiếp đó tập trung tinh thần rồi truyền linh năng về phía công chúa.
Thanh âm của Ny Nhã đột nhiên vang lên bên tai ta: “Lan Đặc! Lan Đặc!” Ta chậm dãi lùi ra từ trong không gian tinh thần. Mở trừng hai mắt ra, cái ta nhìn thấy là đôi mắt chứa đầy tình cảm của Ny Nhã. Ny Nhã ngồi lên đùi ta, dựa vào lòng ta, nàng khẽ nói: “Hoa Vân tế ti đến thăm chàng kìa!”
Ta toàn thân chấn động nói: “Nàng ta ở đâu?” Ny Nhã nói: “Nàng ta ở ngoại sảnh chờ chàng, Thải Nhu đang tiếp chuyện nàng ấy.”
Ta thiếu chút nữa thì muốn nhảy lên tưng tưng, chỉ muốn lao ra ngoài gặp nàng. Nhưng ta cố gắng áp hạ những xung động trong lòng, thầm nghĩ tương kiến mà như không thấy, cái loại tình ái dây dưa không rõ ràng này đúng là vô cùng đáng ghét. Hà huống ta lại sắp đi sa mạc, vì tương lai của nhân loại mà tranh đấu, cái nhi nữ tư tình này có lẽ chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Hà huống đối phương vì một lời thề cho nên không thể chấp nhận ta. Tại sao ta phải khổ sở cầu xin nàng thay đổi chủ ý chứ. Ta lạnh lùng nói: “Nói với nàng ta là ta ngủ rồi! Muốn gặp ta thì hãy chờ đến hội lửa ngoài trời đêm nay.”
Ny Nhã nhíu mày nói: “Đừng có như vậy được không? Hoa Vân tế ti rất yêu chàng đó, trong bụng chàng cũng biết rõ rồi mà!” Ta hơi tức giận nói: “Yêu ta! Nàng có nghe thấy vừa rồi cô ấy nói gì không? Cô ấy yêu ta chỉ bởi vì những chuyện mà ta đã làm cho Tịnh Thổ thôi!”
Ny Nhã thở dài một hơi rồi ôm chặt lấy ta nói: “Ny Nhã mới chỉ nhìn thấy Đại Kiếm Sư tức giận hai lần, lần đầu tiên là bởi vì Ny Nhã không tin Âm Nữ Sư là kẻ gian, không tín nhiệm chàng! Lần thứ hai chính là bây giờ. Đại Kiếm Sư chàng đúng là đã quá yêu Hoa Vân rồi cho nên mới có thể tức giận như vậy. Với sự bao dung của chàng, chỉ có nữ nhân chàng yêu thương mới có thể làm tổn thương đến chàng.
Ta có một loại cảm giác xấu hổ khó chịu khi bị nhìn ra tâm sự bèn cười khổ nói: “Đúng vậy! Ta yêu Hoa Vân, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi. Nàng ta đã muốn bảo trì phương thức sinh hoạt của bản thân, vậy thì ta đành phải xin lỗi nàng ta vậy, bởi vì ta cũng có phương thức sống của ta. Từ thời khắc ban nãy trở đi, ta sẽ quên hẳn nàng ta đi. Nàng ta muốn hưởng thụ ái tình về mặt tinh thần như thế nào là chuyện của nàng ta, ta sẽ không quan tâm đến, mà cũng không có hứng thú để đi quan tâm đến nữa. Tốt nhất là nàng dùng một phương pháp nào đó đừng để nàng ta nhìn thấy ta nữa, nếu không, nói không chừng ta sẽ làm nàng ta vô cùng khó chịu đấy.
Thân thể mềm mại của Ny Nhã run rẩy một trận, nàng nói: “Đại Kiếm Sư….” Ta ôm lấy nàng rồi đứng dậy, tiếp đó đẩy nàng về phía cửa phòng và nói: “Nếu nàng không nghe lời của ta thì cả nàng cũng sẽ gặp phải phiền phức đấy.”
Ny Nhã không còn cách nào đành phải đẩy cửa đi ra.
Ta gầm lên một tiếng trong lòng, tiếp đó đi đến bên cửa rồi nhìn ra bên ngoài. Khi lên bầu trời dày đặc những sao trên bầu trời Thiên Nguyên lòng ta mời hơn bình tĩnh trở lại.
“Két két!” Cửa phòng bị đẩy ra. Ta cho rằng là Ny Nhã lại đi vào để thuyết khách cho nên quay lại thở dài: “Ny….. Ây!” Người đi vào thì ra là Hoa Vân. Mục quang u oán của nàng nhìn chằm chằm vào ta, nàng đi thẳng tới trước mặt ta nói: “Trước nay ta chưa từng nghĩ rằng Lan Đặc lại có thể trở nên độc ác như thế, đến gặp cũng không muốn gặp Hoa Vân.”
Ta hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: “Ta không gặp nàng chỉ vì tôn trọng ý nguyện của nàng, tế ti hiểu lầm ta rồi.”
Hoa Vân hồi phục lại vẻ bình tĩnh, nàng ôn nhu nói: “Chàng có biết vì sao ta lại tới Thiên Miếu không, bởi vì ta muốn được gặp chàng sớm một chút thôi đó.”
Ta thất thanh nói: “Muốn gặp ta? Vậy tại sao vừa rồi nàng luôn cúi đầu, chẳng có vẻ gì là muốn nhìn ta cả.”
Hoa Vân thở dài một hơi, trên khuôn mặt của nàng xuất hiện một thần thái động nhân mà trước nay chưa từng xuất hiện, loại phong vận mê nhân đó có thể so sánh với mị thuật của Đạm Như.
Ta thấy vừa yêu lại vừa hận, đưa tay ra nắm lấy vai nàng, ta nói: “Yên tâm đi! Ta quyết định sẽ tôn trọng ý kiến của nàng, để cho nàng độc thân, nàng hãy ngoan ngoãn mà trở về đi! Gặp gỡ trong phòng riêng thế này đối với nàng và với ta đều không có chỗ nào tốt cả. Nàng làm ta cảm thấy nam nữ yêu nhau bằng nhục thể là một tội ác, đi đi!” Ta đẩy nàng về phía cửa phòng. Đi được hai bước, Hoa Vân giãy ra khỏi tay ta rồi hơi sẵng giọng nói: “Chàng muốn đuổi ta đi sao?” Ta thở dài: “Vậy nàng muốn ta làm cái gì đây?” Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Vân lộ ra vẻ buồn bã, nàng cúi đầu xuống nói: “Xin lỗi, vừa rồi không phải là ta muốn làm tổn thương chàng, chỉ là bị chàng ép buộc dữ quá, ta không nhịn nổi mà buột miệng nói bừa thôi.”
Ta cố làm ra vẻ rộng lượng nói: “Đừng để tâm, cuối cùng ta đã nghĩ thông rồi, mỗi một người đều có quyền lựa chọn phương thức sinh hoạt cho riêng mình, ây! Ta thật ngốc! Đến lúc này mới hiểu được đạo lý đó, nên là ta xin được nàng tha thứ mới phải.” Không biết thế nào, càng làm tổn thương nàng ta càng cảm thấy vui vẻ, không ngờ ta cũng biến thành độc ác như thế. Mà không biết tại sao, ta lại không hề muốn tha cho nàng.
Hoa Vân ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nàng nhìn sâu vào mắt ta rồi nói: “Lan Đặc! Ta có thể thu hồi lại những lời ta vừa nói với chàng ở Thiên Miếu không?” Ta phát hiện thấy trong tú mục của nàng đã tràn đầy nước mắt, trong lòng liền mềm lại, ta điểm đầu nói: “Được! Coi như nàng đã thu hồi lại hai câu đó, nhưng vậy thì có gì khác nhau chứ?” Hoa Vân lại nhìn ta một hồi, nàng buồn bã thở dài một hơi rồi chuyển thân đi về hướng cửa phòng.
Ta thiếu chút nữa thì đã vứt bỏ hết lòng tự tôn của mình mà chuyển thân gọi nàng quay lại. Nhưng miệng ta như cứng lại không mở ra nổi, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên ta mới khẽ thở dài một hơi.
Bản thân mình rút cục là muốn làm ra chuyện ngốc nghếch gì đây?
Trước khi tới Tịnh Thổ không phải là ta đã dự định phải thu phục được thân xác và tâm hồn nàng sao? Sao sự tình lại có thể phát triển đến bước này chứ.
Ta nắm chặt tay lại rồi khẽ nói: “Hoa Vân nàng giống như yêu tinh hại người vậy.” Ta giống như đang bị tảng đá ngàn cân đè lên vậy.
“Lan Đặc!”Ta bị dọa đến giật nảy mình mà quay người nhìn lại. Hoa Vân vẫn đứng nguyên ở cửa phòng, thì ra nàng chưa hề rời đi. Tiếng đóng mở cửa phòng vừa rồi chỉ là lừa ta thôi. Ta vô cùng xấu hổ mà ngây ngốc đương trường. Hoa Vân mỉm cười đến trước mặt ta, nàng đưa ngọc thủ nhỏ nhắn ra ôm lấy cổ ta rồi nói: “Đại Kiếm Sư đã nói ra lời thật lòng, không bằng cũng để yêu tinh hại người ta thổ lộ tiếng lòng được không?” Ta tâm thần đã hơi ổn định trở lại bèn thản nhiên nói: “Hoa Vân tế ti chí tịnh chí khiết cũng biết gạt người sao?” Hoa Vân ôn nhu nói: “Ai bảo cô ấy gặp phải một tên yêu tinh hại người khác, chàng hại ta, ta hại chàng, để xem rút cục là ai hại ai đây?”
Ta nhíu mày nói: “Nàng có biết nói những lời có tính đùa nghịch cao độ này với ta có thể mang đến hậu quả gì không?”
Hoa Vân dán sát thân mình vào ta rồi ngẩng mặt lên nói một cách thâm tình: “Hậu quả gì ta cũng không quản, ta tuyệt không để chàng hận ta, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng. Vừa rồi cái loại ánh mắt chàng nhìn người ta trong Thiên Miếu thật đáng sợ, nó khiên lòng Hoa Vân như tan nát, chỉ muốn quỳ ngay xuống trước mặt chàng, cầu xin chàng tha thứ, nào biết chàng lại độc ác như vậy, chẳng cho người ta chút cơ hội nào.”
Ta nói với vẻ hoài nghi: “Cái này có phải biểu thị nàng đã không tôn sung cách sống độc thân nữa không?” Hoa Vân thở dài một hơi rồi nói: “Ba năm trước người ta đã luôn xem xét bản thân, để ta nói rõ cho chàng biết nhé! Trước khi gặp chàng ta chưa từng nằm mộng, nhưng sau đó có quá nửa những buổi tối là ta gặp phải những giấc mộng mà khi tỉnh lại khiến người ta phải đỏ mặt, đối tượng chính là chàng, tên yêu tinh hại người chân chính.”
Ta tâm tình chuyển sang vui vẻ, ôm chặt lấy nàng, ta nói: “Vậy tại sao vừa rồi nàng lại nói những câu vô tình như vậy?” Hoa Vân nói: “Tâm tình ta mâu thuẫn, thực tại rất khó giải thích, vừa muốn kháng cự chàng, lại vừa sợ chàng không vui. Bất quá, khi ta phát hiện mình thật sự có thể mất đi chàng thì bèn cảm thấy trừ chàng ra tất cả những việc khác đều không quan trọng, cho nên ta mới không quản tất cả mà tới gặp chàng ( cái này là nói tới vụ tới Thiên Miếu, ko phải bây giờ). Với những thủ đoạn khiêu tình mà chàng triển khai với ta, ta sẽ để bản thân mơ mơ hồ hồ mà giao lại hết cho chàng. Nào biết chàng đến cơ hội gặp mặt cũng không cho người ta, khiến người ta phải bỏ cả lòng tự tôn của mình đi để tới gặp chàng, vậy mà còn bị chàng trêu đùa một hồi. Vốn ta đã muốn đi rồi, sau này không gặp lại chàng nữa, nhưng cuối cùng ta vẫn không nỡ rời xa chàng. Ai!” Lời còn chưa dứt ta đã ôm lấy nàng mà hôn cuồng nhiệt rồi. Lúc này ta chẳng còn khách khí nữa. Ta dùng đầu lưỡi đưa ái năng truyền vào cơ thể nàng, khiến cho vị mỹ nữ dáng vẻ luôn luôn ung dung thanh nhã này cùng phải toàn thân run rẩy, miệng không ngừng thở gấp, nhục thể không ngừng cọ vào ta, rõ ràng là đã động tình tới cực điểm. Hoa Vân lại một lần nữa run rẩy mạnh mẽ một trận, nàng cố gắng dùng lực dãy dụa thoát ra khỏi vòng tay của ta, tiếp đó đỏ bừng mặt mà thở gấp nói: “Trời! Sao ta lại biến thành như vậy, cái hôn của chàng giống như có mang theo ma pháp vậy.”
Lúc này đến lượt ta “chỉnh” nàng, nàng đã đầu hàng ta như vậy ta tự nhiên cần phải “chỉnh” nàng cho tốt để báo cái thù vừa rồi. Ta từng bước từng bước đi đến gần chiếc ghế bên cửa sổ, tựa vào đó rồi hướng về phía nàng đang cách đó mười bước mà nói: “Hoa Vân tế ti, đã biết cái hôn của Lan Đặc ngọt ngào như thế nào chưa? Bỏ qua là hối hận cả đời đó.”
Tú mục của Hoa Vân như đang bừng bừng một ngọn lửa tình. Biết rõ ta đang trêu đùa nhưng nàng vẫn không thể nào hồi phục được sự tỉnh táo, nàng gắt gỏng: “Sao đến lúc này rồi mà chàng còn rời đi chứ?” Ta vắt chân lên ghế rồi vươn tay ra kê xuống dưới đầu, hai mắt như bốc lửa mà rà khắp thân thể mỹ lệ của nàng rồi cười nói: “Nàng đã không muốn ta đi, tại sao vừa rồi còn đẩy ta ra?”
Hoa Vân hoàn toàn mất đi vẻ ung dung trước đây, nàng dậm chân nói: “Cái hôn của chàng lợi hại quá, khiến người ta chẳng thể khống chế nổi bản thân. Đây là chuyện người ta chưa từng nghĩ qua cho nên tiêu thụ không nổi mà đẩy chàng ra theo phản ứng mà thôi!” Vậy có còn muốn ta hôn nàng nữa không?” Hoa Vân xấu hổ đến đỏ bừng cả hai gò má lên, không còn cách nào khác đành khẽ gật đầu.
Lòng ta mềm lại mà quát lên: “Vậy thì đến đây đi!” Hoa Vân tức giận trừng mắt nhìn ta, nàng nói: “Không! Chàng đến đây!”
Ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, nói: “Nếu ta đến, ta không chỉ đơn giản là hôn vào miệng nàng đâu, mà còn hôn lên tất cả mọi nơi trên thân thể nàng đó, từng tức từng tấc một! Mà hôn vẫn chưa đủ, còn phải động thủ nữa! Động thủ cũng……”Hoa Vân trừng mắt nhìn ta rồi ngắt lời: “Chàng có nhiều thời gian thế sao? Dừng quên hội lửa ngoài trời tối nay sắp bắt đầu rồi.”
Lời còn chưa dứt.
Tiếng đập cửa vang lên.
Ta và Hoa Vân nhìn nhau, trong lòng đều biết đối phương vô cùng oán giận cái tiếng gõ cửa không đúng lúc kia.
Hội lửa ngoài trời cuối cùng lại đến vào cái lúc không được hoan nghênh nhất này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...