Đại Huyện Lệnh Tiểu Ngỗ Tác


52
Sau khi rửa sạch thi thể của Anh Kỳ, Yến Kiêu lại không vội giải phẫu mà tìm Đại Giang, bảo hắn xác nhận
Đại Giang vừa nhìn liền nói “hắn không phải người tốt”
Yến Kiêu cười hỏi “ngươi đã gặp hắn? Là hắn bắt Vệ Lam sao?”
Đại Giang lầu bầu ‘ta không thích hắn, Lam Lam cũng không thích.

Không phải người tốt”
Yến Kiêu nhẫn nại hỏi lại “là hắn bắt Vệ Lam?”
Yến Kiêu “Anh Kỳ trẻ hơn người kia?”
Nào ngờ Đại Giang lại lắc đầu, nỗ lực suy nghĩ hồi lâu mới khoa tay múa chân nói “trẻ tuổi”
Đại Giang có chút nóng nảy “không phải, người xấu trẻ tuổi”
Là người trẻ hơn Anh Kỳ hoặc thoạt nhìn thấy trẻ hơn hắn
Yến Kiêu nghĩ nghĩ, sai người mang mấy vật chứng đến cho Đại Giang phân biệt, nhưng hắn lại lắc đầu, nói không có ấn tượng.

Nàng đành tống cổ hắn trở về nghỉ ngơi, đem tin tức nghi phạm có khả năng trẻ hơn Anh Kỳ mà chuyển cáo cho Bàng Mục
Quách ngỗ tác vừa mang bao tay vừa hỏi “Yến cô nương, chúng ta bắt đầu chứ?’
“Bắt đầu đi.”

Ngoại trừ xương sọ và xương sống, trên người Anh Kỳ không có vết thương trí mạng nào khác, ngay cả sau khi mở khoang ngực cũng là kết luận như thế
Yến Kiêu cau mày mở dạ dày của Anh Kỳ, tức khắc một hỗn hợp mùi hôi thối ập đến, xuyên qua cả lớp khẩu trang, nàng vừa múc dung dịch trong dạ dày hắn, vừa càu nhàu phân biệt “toàn ăn mấy thứ không ra gì.

Có mấy lá cải và ít đồ vật giống thức ăn trên bàn, chưa tiêu hóa hết, hẳn là còn ở trong tiệc thì hắn đã nhảy xuống”
Lúc này nàng đã loại trừ khả năng Anh Kỳ bị người ta ném xuống.

Nếu là đẩy, sẽ có vết thương song song, nhưng điều này lại không phù hợp với trạng thái chết vuông góc của hắn.

Nếu là ném, phải giữ chặt một nam tử cường tráng nặng gần bảy mươi ký, hung thủ cần dùng lực rất lớn, mà như thế trên người hắn chắc chắn phải lưu lại dấu vết nhưng hiện tại nửa điểm dấu vết cũng không có.

Chỉ là màu sắc dung dịch trong dạ dày rất lạ
Yến Kiêu quay đầu, nói với Quách ngỗ tác “ngươi có cảm thấy hương vị này giống như hương vị của bột phấn lúc trước ta phát hiện trong móng tay hắn không?”
Quách ngỗ tác tiến lại gần ngửi ngửi “vậy sao? Ta ngửi thử”
Đúng lúc này Bạch Ninh đi vào, biểu tình kinh hoảng hỏi ‘các ngươi đang làm gì vậy?”
Yến Kiêu theo tầm mắt của nàng nhìn qua, nói “chúng ta múc từ dạ dày của Anh Kỳ ra?”
Bạch Ninh vội lui ra sau vài bước, cổ họng ngai ngái, gian nan nói “các ngươi…”Lấy mấy thứ từ dạ dày người chết ra làm gì chứ?
Có lẽ vì đã quen, Yến Kiêu không cảm nhận được tâm tư của nàng cũng không thấy hành động của mình có gì không ổn, thản nhan đáp “thì để ngửi thôi”
Bạch Ninh lập tức phát ra tiếng nôn khan, vội nói ‘đằng trước kêu ta hỏi các ngươi có muốn ăn cơm ngay bây giờ hay để sau?” Nàng dùng tốc độ nhanh nhất trong đời từ trước đến giờ để nói, sau đó lại dùng tốc độ ánh sáng mà chạy đi.


Đời này nàng kính nể nhất là các tướng sĩ chinh chiến sa trường, hiện tại thứ hai chính là các ngỗ tác
Đám người Yến Kiêu đưa mắt nhìn nhau, có chút không hiểu
Hai ngỗ tác nghiên cứu nửa ngày cũng không xác định được bột phấn trắng xám kia là chất gì
Yến Kiêu ngồi xổm trên đất, ôm đầu kêu rên.

Mỗi khi gặp phải sự tình thế này, nàng thật hoài niệm thiết bị phân tích thời hiện đại: theo dõi, xét nghiệm, dấu vân tay, kiểm tra đo lường…Nhiều thứ như thế đều hỗ trợ việc phá án rất tốt, lúc này lại phải bó tay, thực sự là nghẹn khuất mà
Quách ngỗ tác bị bộ dáng của nàng làm hoảng sợ, vội an ủi “thuật nghiệp có phạm vi riêng, hay là chúng ta thỉnh giáo đại phu xem sao?”
“Đúng vậy” Yến Kiêu đứng phắt dậy, hai mắt sáng ngời “đúng, đúng, sao tại quên cơ chứ” Bọn họ không được thì còn có đại phu, người ta hàng năm phối dược, mấy thứ này hẳn sẽ rất quen thuộc
Hai người chờ không được, lập tức đi tìm Bàng Mục, nhờ hắn gõ cửa phòng Lâu Văn Cử, muốn y đi mời danh y trong thành kiểm nghiệm bột phấn kia
Nhìn đại phu cũng đã gần sáu mươi tuổi, tiếng tốt nổi danh khắp làng trên xóm dưới, ai nấy đều kính trọng, giờ phút này lại bị ngộp tới sắp ói, Bàng Mục có chút áy náy, làm cái ấp, trịnh trọng nói “mạng người quan trọng, mong Vạn tiên sinh hỗ trợ, tiểu tử vô cùng cảm kích”
Lâu Văn Cử cũng góp lời khuyên nhủ
Vạn đại phu tuy sắc mặt như trúng độc nhưng hai vị quan phụ mẫu đều thành khẩn như vậy liền hòa hoãn hơn nhiều, cũng đáp lễ lại
Yến Kiêu còn tri kỷ đưa cho hắn một đĩa mơ chua, giống như khi nàng còn ở thời hiện đại, muốn mọi người nhường mình nghiệm thi trước cũng cười làm lành nói “làm phiền ngài nhìn xem, có phải độc hay không?”
Lão đại phu do dự một lát rồi nhanh như chớp cầm lấy một quả mơ cho vào miệng, sau đó cẩn thận kiểm tra, hồi lâu mới nói “không giống, hình như có hùng hoàng, phèn…”
Đám người Yến Kiêu đồng thanh hô lên “ngũ thạch tán”
Lão đại phu ngẩn ra, gật đầu rồi lại chần chờ nói “có chút giống nhưng bên trong hình như cho thêm thứ gì đó” Hắn ghét bỏ nhìn cái chén, rối rắm nói “nếu sạch sẽ hơn thì tốt rồi”

Yến Kiêu liền như ảo thuật, đưa ra một bao giấy nhỏ “đây này”
Lão đại phu tức muốn hộc máu “sao không đưa ra sớm hơn?”
Yến Kiêu cười nịnh nọt “suýt chút đã quên, mà thực ra là vì chúng ta hoài nghi thứ này có cùng loại hay không”
Lão đại phu tỏ vẻ không muốn nghe, chỉ tức giận tiếp nhận, tinh thế phân biệt.

Hắn theo thường lệ, ngửi hương vị, lại dùng ngân châm nghiệm độc, nhíu mày suy tư một lát rồi dùng đầu ngón tay cẩn thận chấm một chút đưa lên đầu lưỡi nếm thử
Mọi người đều hoảng sợ vì tinh thần trách nhiệm với công việc của hắn, Bàng Mục thậm chí còn thấp giọng nói với Lâu Văn Cử “chi bằng mời đại phu tới” Đại phu không thể tự cứu chữa cho mình, nếu lỡ lão tiên sinh này trúng độc, sẽ không ai cứu
Tuy nhiên lão đại phu cũng là người tài cao gan lớn, hưng phấn đưa ra kết luận “đây hẳn là ngũ thạch tán cải biến, có bỏ thêm ít thứ khác.

Lão phu thời trẻ từng gặp qua một loại thảo dược đặc thù ở vùng Tây Nam, có thể trị ho ngăn tả, còn trợ giúp giảm đau dễ ngủ nhưng về sau lại phát hiện được, dược thảo này nếu dùng nhiều thì không tốt, thời gian lâu sẽ như biến thành một người khác,cho nên hiện giờ không dùng tới”
“Anh túc?” Yến Kiêu buột miệng thốt ra
“Cái gì?” Mọi người theo bản năng nhìn nàng
Yến Kiêu vội rút sổ ra, nhanh tay vẽ vẽ “ở quê của ta có một loại thực vật, mới đầu được dùng như thuốc nhưng sau lại phát hiện ra nó gây nghiện, làm người ta như biến thành người khác nên hiện giờ đã bị cấm, chỉ là không biết có phải cùng một loại hay không?”
Vì đặc thù công việc, người làm công tác pháp y đều có chút khả năng hội họa, tuy Yến Kiêu không phải họa sĩ chuyên nghiệp nhưng vẫn lột tả được nét đặc thù của anh túc, lão đại phu vừa liếc mắt liền nhận ra “đúng, chính là cái này”
Yến Kiêu vội nói ra những tác hại của anh túc, cũng yêu cầu Bàng Mục dâng tấu, đề nghị mau chóng diệt trừ vật này trong toàn cõi Đại Lộc triều
Người khác nghe nàng nói thế sẽ bán tín bán nghi, Bàng Mục lại cảm khái nói “hoa này đẹp như thế không ngờ lại đáng sợ, thực sự không thể giữ lại” Lại cả giận nói “cũng không biết là ai ác độc như vậy, chỉ ngũ thạch tán là đủ hại rồi, còn cho thêm phấn anh túc?”
Sáng sớm hôm sau, Yến Kiêu đang tính đến đằng trước ăn cơ lại thấy Bàng Mục vội vã đi tới “hôm qua Mạnh Kính Đình tự tay viết thư gởi đến, vì hắn không biết chúng ta ở Phạm Vi huyện, nên thư được đưa tới huyện Bình An huyện, tối muộn hôm qua mới chuyển tới đậy”
Yến Kiêu biết hắn không phải tính tình xúc động, nếu thất thốt như vậy, hẳn có đại sự.

Quả nhiên, vừa đọc thư, nàng đã nhịn không được mà lắp bắp kinh hãi

Từ tháng trước, Mạnh Kính Đình liên tục nhận được báo án, mới đầu hắn cho rằng chỉ là việc vặt nên không để trong lòng, về sau, hắn liền phát hiện ra không đúng.

Những người đó, dù là đánh lộn hay đột nhiên phát cuồng, làm ra nhiều hành động không giống lẽ thường, đều không thoát khỏi một từ “điên”.

Nói cách khác, những người này khi phát bệnh thì như biến thành một người khác, điên điên khùng khùng.

Hắn còn trông cậy Bàng Mục nói tốt giúp mình trong triều đình, vì thế không dám chậm trễ, sai người tinh tế điều tra, không ngờ thực sự tra được vấn đề không nhỏ
Yến Kiêu thì thầm “đang mùa đông lại than nóng, chân trần bỏ chạy, thoát y trên đường? Miệng không ngừng hô thần tiên phấn?” Nàng ngẩng đầu, nhìn Bàng Mục “đây chẳng phải là bệnh trạng của Anh Kỳ sao? Thần tiên phấn gì đó là thứ hôm qua chúng ta tìm được sao?”
Bàng Mục thở dài “rất có thể là vậy” manh mối ngoài ý muốn xuất hiện làm hắn mơ hồ thấy hi vọng.

Người trẻ tuổi ở kinh thành, căm ghét người đọc sách hoặc là chán ghét việc đọc sách, chán ghét khoa cử…có manh mối này, phạm vi điều tra liền nhỏ lại
Bàng Mục gật đầu “chín phần là thế, hẳn là những người kia đã nghiện rồi” Hắn chỉ tay vào thư, nói tiếp “Mạnh Kính Đình xem như có tâm, còn liên lạc các châu phủ chung quanh, biết được một phủ ở phía bắc cũng xảy ra tình trạng tương tự, hơn nữa thời gian còn sớm hơn.

Như thế càng chứng thực suy đoán của chúng ta là hung thủ đến từ kinh thành.

Tính ra cũng có hơn bốn mươi người, chưa tính số người chưa điều tra được, hắn còn nói người tham gia huyện thí năm nay chiếm bảy mươi phần trăm trong số đó”
Yến Kiêu trong lòng vừa động “ta vốn cho rằng chỉ là chuyện ăn chơi trác táng của một đám người sống mơ hồ, nhưng hiện tại xem ra không phải thế.

Đây là hành vi nhắm vào người đọc sách trả thù sao?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui