Diệp Tiếu biết Vu Lệ sẽ mau chóng rời khỏi đây, nhưng cậu không ngờ lại đi nhanh như thế, vừa giúp cậu chào hỏi với học sinh được năm phút xong, cô đã chuẩn bị bái bai chỗ này rồi!
Đã làm quen xong đâu?! Đại tỷ à, đừng bảo là cô nghĩ giới thiệu tôi với đám học sinh này xong đã coi là làm quen nhá?!
Hai người tạm biệt nhau ở ngoài cửa phòng học.
“Thầy Diệp, sau này đành làm phiền cậu rồi.” Vu Lệ chính là tiên nữ thông báo mở cửa thông đạo cho đám yêu quái lúc trước, vốn dĩ tên cô là * chứ không phải như bây giờ, cơ mà cô cảm thấy cái tên này quá nhà quê, cho nên đã tự mình đổi tên, “Hôm nay là ngày đầu tiên đám yêu quái kia tới trường, sau này bọn họ sẽ sống luôn tại đây, lát nữa cậụ đi xếp phòng ký túc xá cho bọn họ, chi tiết đã ghi trong tài liệu rồi đó.”
“Khoan đã!” Diệp Tiếu khẩn trương, “Kế hoạch giảng dạy đâu, tôi phải dạy bọn họ cái gì?” Đưa cho người ta một đám học sinh rồi đi, cậu chưa biết gì cả mà!
“Cậu muốn dạy cái gì thì dạy cái đấy, chỉ cần bọn họ có thể hòa nhập vào xã hội con người các cậu, không làm cho người ta thấy kì quái khác thường là được, quan trọng nhất là, làm cho bọn họ đừng có ao làng như thế nữa!”
“…” Diệp Tiếu 囧囧.
Vu Lệ nói xong liền phất ống tay áo chạy lấy người, bỏ lại Diệp Tiếu cõi lòng giá băng một mình đứng ngoài cửa lớp.
Diệp Tiếu ôm con tim mong manh run lên theo từng nhịp, chỉnh đốn cảm xúc một lúc lâu mới lấy đủ dũng khí quay vào phòng học, vừa vào đã thấy ánh mắt tha thiết của đám yêu quái, Diệp Tiếu lại bị kích thích tí mắc bệnh tim.
“Ack… Tôi nghe nói hôm nay là lần đầu tiên mọi người tới trường, hôm nay chúng ta sẽ không lên lớp, tôi sẽ sắp xếp phòng ký túc xá cho mọi người trước, sau đó chọn ban cán bộ.” Diệp Tiếu cố gắng để bản thân thật trấn định, nếu không thể vi phạm hợp đồng, vậy thì phải gắng làm cho tốt, không được sợ, không được sợ…
“Dạ!” Lũ yêu trăm miệng một lời đồng ý, thực ra bọn họ nghe cũng chả hiểu gì mấy, ký túc xá với cả ban cán bộ là gì thế?
Diệp Tiếu lật giở văn kiện trên bàn, quả nhiên lật tới danh sách lớp, may quá, cậu không cần đi hỏi tên từng học sinh để ghi vô danh sách.
“Mọi người đã biết mã số học sinh của mình rồi chứ?” Diệp Tiếu nhìn danh sách, ngửa đầu hỏi, “Chúng ta dựa theo mã số học sinh để sắp xếp phòng.”
Đám yêu lắc lắc cái đầu, mã số học sinh là cái chi?
Diệp Tiếu thở dài nói, “Tôi điểm danh trước vậy, mọi người nhớ kỹ mã số học sinh của mình, bao giờ đến tên mình thì hô to “Có”.”
“Dạ!” Lũ yêu lại trăm miệng một lời.
Diệp Tiếu mở danh sách, hít một hơi lạnh thiệt sâu! Danh sách có đủ tên và mã số học sinh, đã thế còn có thêm một dòng, ghi hẳn nguyên hình của từng yêu!
Rắn cạp nong, cáo ba đuôi, hắc hổ tinh, hoa đào yêu…
Mịa nó! Trái tim non nớt của Diệp Tiếu lại suýt xong đời!
Không sợ hãi không sợ hãi, bọn họ giờ đều phải nghe lời mình, mình là thầy giáo mình lớn nhất, không có gì phải sợ hết —- Diệp Tiếu tự nhủ.
“Mọi người có biết số Ả Rập không?” Nếu mấy yêu quái này đến số Ả Rập cũng không biết, vậy thì phải dạy họ cái này đầu tiên, đây là kiến thức cơ bản nhất của thế giới hiện đại.
“Thầy ơi, vì sao lại gọi là số Ả Rập ạ?” Một yêu quái mặt ngựa thân người tò mò hỏi.
Diệp Tiếu cầm một viên phấn trên bàn lên, viết các con số từ 0 đến 9 lên bảng, “Đây chính là số Ả Rập, mọi người có biết không?”
Lũ yêu lắc đầu, tất nhiên là không biết rồi!
“…” Hẳn nào muốn mời giáo viên tiểu học hay mầm non tới, dạy mấy người này có khác gì dạy trẻ con đâu, không, còn khó dạy hơn trẻ con kìa! “Vậy bây giờ mọi người học mười số này, phải nhớ kỹ chúng, tương lai sẽ vẫn phải dùng.”
“Dạ!” Lũ yêu đồng thanh đáp.
“Đây là số 0.” Diệp Tiếu chỉ thước vào số 0, nói với lũ yêu.
Xoạt xoạt, trong phòng vang lên tiếng giấy lật tới lật lui. Diệp Tiếu nhìn lại, lập tức đầu đầy hắc tuyến, thấy đám yêu quái rút bút giấy ra, còn biết ghi chép lại kia đấy! Cơ mà không phải dùng bút lông thì chính là dùng bút lông chim, bên cạnh còn để một cái nghiên mực nho nhỏ hay lọ mực nước con con.
Quên đi, dạy chữ sau, dạy số Ả Rập đã.
Mười phút sau, đám yêu đã bắt đầu có chút khái niệm về các con số, đây là kiến thức đơn giản nhất, đám yêu tuổi cũng lớn rồi, ít nhất cũng phải hơn Diệp Tiếu mấy chục tuổi, không nhớ được thì có mà là thiểu năng.
“Tôi bắt đầu điểm danh đây, mọi người phải nhớ kỹ mã số của mình nhé, số 1, A Quy.” Diệp Tiếu hắc tuyến, đây là tên à? Sao có thể đặt tên tùy tiện thế chứ,, dòng ghi chú có ghi là toàn quy (rùa xoáy?), nguyên hình là rùa cũng đâu thể kêu là A Quy như vầy.
“Có!” Một bé trai ngoại hình xem như bình thường, chỉ là cả người da đều xanh lét vui vẻ rạo rực hô to.
Đám yêu hơi hơi hưng phấn, điểm danh coi bộ có vẻ thú vị ghê ha.
“Số 2, Tiêu Dao Tử.” Diệp Tiếu nhìn ghi chú, sói trắng. Một con sói mà có tên như vậy nghe cũng thiệt quái dị.
“Có!”
“Số 3…” Diệp Tiếu cứ vậy điểm danh cho một đám, tiện thể ghi nhớ học sinh của mình, vừa rồi cậu không nghe cẩn thận lắm, giờ có thể một lần nữa làm quen tên và nguyên hình của bọn họ.
Hơn một giờ sau, Diệp Tiếu mới điểm danh xong. Cậu phát hiện, ở đây không chỉ có yêu quái phương Đông mà còn có cả yêu quái phương Tây, tuy rằng số yêu quái phương Tây không nhiều lắm.
Trong số hơn ba trăm yêu quái này, có một yêu quái khiến Diệp Tiếu cảm thấy hứng thú đặc biệt, tên là Eaton, là một bé trai tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, nhìn khoảng ba bốn tuổi, đáng yêu cực kì, ghi chú là Kim long.
Đây không chỉ là một yêu quái phương Tây, mà còn là rồng đó! Diệp Tiếu thực sự rất tò mò, rồng phương Tây đó, rồng phương Tây xịn không biết trông thế nào nhỉ?
Bạn học Eaton của chúng ta thực ra có một nỗi niềm riêng, hắn chính là con trai của Ma vương Bridge, đã hơn bảy trăm tuổi, là rồng trưởng thành từ lâu rồi, trường học này do tiên giới xây dựng cho yêu giới, hắn tới đây với tư cách là “Lưu học sinh”, vốn tất cả đều tốt đẹp, thế mà chẳng hiểu sao, hắn vừa vào kết giới trường này liền biến thành trẻ con! Người thì một cục chân thì một khúc! Quả thực đau đứt ruột đứt gan! Không biết còn biến về được nữa không….
Tất cả yêu quái đều đã có mã số học sinh, Diệp Tiếu vỗ tay nói, “Giờ chúng ta về ký túc xá của mọi người, phải sắp xếp ổn thỏa chỗ ở, mọi người mới có thể an tâm học tập được, đúng không?”
“Đúng!” Đám yêu nóng lòng nóng ruột, ký túc xá gì gì đó nghe mới mới mẻ làm sao, mới đồ sộ làm sao!
Diệp Tiếu dựa theo tài liệu tìm được thông tin về ký túc xá, dẫn lũ yêu chậm rãi xuất phát.
=============================
Bonus: Toàn quy: Theo truyền thuyết con rùa này hổ báo lắm, đuôi rắn riếc các kiểu, cơ mà em da xanh lét kia chắc ko có dữ tợn vầy đâu ~
Hu hu cuối cùng em cũng được đón 1 anh công mắt xanh mũi lõ về cửa rồi ~~Mỗi tội ảnh hơi nhà quê với hâm hấp tí =..=|||