Diệp Tiếu về nhà được “Chào đón nhiệt liệt” hơn hẳn, vừa thấy cậu, cả nhà như nổ tung, mấy người bác Chu vây quanh cậu hỏi han xem mấy hôm nay cậu đi đâu, làm mọi người lo muốn chết có biết không.
Chẳng bao lâu, Diệp Trạch cũng tới, anh ôm Diệp Tiếu không nỡ buông, chỉ sợ em trai mình lại chạy đi đâu mất.
“Nhà học sinh kia của em rốt cuộc ở nơi hẻo lánh nào vậy, bọn anh báo cảnh sát mà cảnh sát cũng không tìm được.” Diệp Trạch cẩn thận nhìn Diệp Tiếu từ trên xuống dưới, thấy Diệp Tiếu không có chỗ nào bất thường, sắc mặt còn hồng hào hơn hẳn thì mới yên lòng.
“Đúng là cực kì hẻo lánh, nhưng không phải chỗ nào đáng nghi đâu anh, anh đừng nghĩ nhiều, sau này em sẽ nói cho anh biết.” Diệp Tiếu không biết mở lời với anh mình thế nào, chẳng lẽ nói thẳng tuột là mình đã kết hôn với một con rồng? Nhất định ảnh sẽ mời bác sĩ tâm thần tới ngay lập tức.
Diệp Trạch cũng không hỏi nhiều, em trai đã lớn, có suy nghĩ của riêng mình, không nói cho anh biết thì ắt hẳn là vấn đề khó nói, chỉ cần em ấy vẫn bình yên là được rồi.
Tuy vậy, anh vẫn dặn: “Về sau đừng tùy tiện đi xa nhà nữa nhé, cũng đừng để không liên lạc được như thế, em có biết anh lo thế nào không, cơm ăn không vô, ngủ cũng không ngon.”
“Ôi chao!” Diệp Tiếu thân mật ôm Diệp Trạch một cái, thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội kể sự thật mới được.
Sau khi về nhân giới, Diệp Tiếu lại tới trường dạy học, từng nhóm từng nhóm học sinh đủ tiêu chuẩn được ra ngoài thực tập, một số học sinh xuất sắc thì trở thành trợ thủ ưu tú của Diệp Tiếu.
Nhất là nhóm học sinh Kim Thụy, giờ ra ngoài hầu như không khác gì người thường, ngoài việc hơi đẹp giai thái quá ra thì ngôn hành, cử chỉ không giống yêu quái một chút nào, mỗi khi bận rộn Diệp Tiếu đều để bọn họ phụ trách đưa học sinh đi thực tập.
Lại qua một tháng nữa, trên cơ bản cả trường đều đã học ra hình ra dạng, ngay cả những yêu quái khá là ngok ngek (Ngu si đần độn) như Ly Nhị cũng đã thích ứng tốt với cuộc sống nhân loại, lúc đi ăn cơm còn vui vẻ trò chuyện với các đầu bếp.
Diệp Tiếu cảm thấy, đã đến lúc để đám yêu này tốt nghiệp.
Sau đó, trường đã tổ chức một bữa tiệc mừng tốt nghiệp thiệt hoành tráng, phòng ký túc xá nào cũng chuẩn bị một tiết mục đặc sắc. Thêm vào đó, Diệp Tiếu còn nói chuyện riêng với từng học sinh, thảo luận kế hoạch tương lai của họ. Tuy đám yêu không lo chết đói, nhưng nếu cả ngày chỉ chơi bời nhởn nhơ, vô công rồi nghề thì sẽ phí công đi học lắm.
Đám yêu nhao nhao bày tỏ suy nghĩ, có tên quyết theo nghề giáo, ở lại làm trợ thủ cho Diệp Tiếu, ví dụ như Kim Thụy; có tên muốn ở nhân giới làm một nhân loại “Bình thường”, rèn luyện nâng cao IQ, Diệp Tiếu nghĩ ý định của yêu quái này rất hợp lý, đám yêu quả thật cần rèn dũa nâng cao IQ; có yêu thì muốn về quê xóa mù chữ, dạy cho người thân bạn bè những thứ mình đã được học ở đây, để bọn họ trở thành yêu quái có văn hóa, có tri thức, không bị đám tiên giới thần giới khinh thường nữa; có yêu thì muốn thăng quan phát tài, muốn về yêu giới làm chức quan nào to to…
Nói chung kiểu gì cũng có, rất nhiều ý định khác nhau.
Thậm chí, nhiều yêu quái làm quen được quá trời bạn trên mạng, điển hình như Hồ Đa Đa. Hắn nằm mơ cũng muốn làm tài tử, cực độ sùng bái Diệp Trạch, nhưng thành tích học tập lại chẳng tốt cho cam nên Diệp Tiếu lo lắm, kịch liệt phản đối hắn gia nhập showbiz, thậm chí còn liệt kê hàng loạt lý do ngăn cản hắn.
Vì vậy, cuối cùng Hồ Đa Đa quyết định làm MC trực tuyến. Hắn lập kênh riêng trên một trang phát sóng trực tiếp, ngày ngày livestream ngay tại phòng ký túc xá của mình, ca hát tán gẫu gì gì đó. Hắn cũng không để tâm chuyện kiếm được bao nhiêu, bởi Hồ Đa Đa vốn xuất thân từ danh môn yêu giới mà, thiếu gì chứ chẳng thiếu tiền, hắn chỉ thích cảm giác được mọi người quan tâm cưng chiều như cô vợ nhỏ thôi.
Cứ thế, Hồ Đa Đa trở thành thần tượng yêu giới, coi coi người ta trâu bò xiết bao, được biết bao người yêu thích ái mộ, ngày nào cũng có người tặng hoa tặng tiền, fan trên Weibo tận hơn một triệu, rõ ràng là yêu thắng yêu sinh thấy không!
Ngay cả Diệp Tiếu cũng bất ngờ khi thấy Hồ Đa Đa có thiên phú này, nhưng cậu cũng phải công nhận Hồ Đa Đa nói chuyện rất thú vị, ngốc ngốc lại hài hài. Thỉnh thoảng hắn sẽ kể một số chuyện của ma giới yêu giới, các fan còn tưởng hắn vừa hài hước vừa có trí tưởng tượng phong phú, đúng chuẩn phong cách đang được ưa chuộng trên mạng. Tuy nhiên, nếu bảo hắn đi đóng phim thì e là khó, may mà Diệp Tiếu đã kịp thời ngăn cản.
Có rất nhiều yêu quái muốn thu hút sự chú ý như Hồ Đa Đa, song khiêm tốn hơn hắn nhiều. Dưới sự đồng ý của Diệp Tiếu, không ít yêu quái thử ra ngoài làm việc, hiển nhiên cả đám không làm được việc gì yêu cầu kỹ năng quá cao, nhưng vẫn đủ sức đi làm công ở mấy quán ăn nhanh như KFC, xem như một cách để hòa nhập với xã hội loài người.
Ngoài ra, có yêu chọn đến công trường làm việc, ví dụ như Ly Nhị, bởi vì hắn thấy làm ở đó quá ngầu quá đẹp trai, Diệp Tiếu cũng không rõ thẩm mỹ của hắn gặp vấn đề gì, thi công ở công trường thì đẹp trai hay không có quan trọng gì, chẳng lẽ vì nom trông rất mạnh mẽ sao? Cậu không hiểu nổi cách suy nghĩ của đám yêu này.
Thấy học sinh mình “Nở hoa rực rỡ” ở mọi lĩnh vực, Diệp Tiếu hết sức vui mừng, rốt cuộc sự cố gắng của cậu đã không uổng phí. Mặc dù cả trường có mỗi một giáo viên là cậu, mệt không kể xiết, trái tim mong manh ngày ngày bị đảo trong chảo nóng, nhưng giờ cậu chỉ cảm thấy thành công, cậu thế này chắc cũng được xem là cống hiến cho sự nghiệp giáo dục ha?!
“Gần đây mọi người thể hiện rất tốt, thầy thấy vui thay các bạn. Thành thật mà nói, ban đầu thầy không muốn tới dạy các bạn, nhưng sau khi ở bên nhau một thời gian dài như vậy, thầy cảm thấy rất may mắn vì được dạy các bạn; các bạn sống lâu hơn con người, mạnh hơn con người, còn biết sử dụng phép thuật, thế nhưng các bạn lại biết kiểm soát bản thân, dùng sự nỗ lực và quyết tâm của mình để dung nhập xã hội loài người, mang đến đóng góp to lớn cho hòa bình và sự tiến bộ của sáu giới!”
“Dù sau này các bạn ở lại nhân giới để học tập thêm càng nhiều tri thức, hay muốn trở về ma giới yêu giới để cống hiến xây dựng quê hương ngày một tiến bộ, thì các bạn đều rất tuyệt vời, các bạn có thể ngồi ở đây, kiên trì tới khi tốt nghiệp đã là giỏi lắm rồi, thầy tự hào và hãnh diện vì các bạn!”
Diệp Tiếu diễn thuyết dõng dạc, đám yêu ngồi dưới nghe mà nước mắt dạt dào.
Thầy nói quá ư toẹt vời, quá ư cảm động!
Đám yêu nhao nhao cảm ơn Diệp Tiếu, bày tỏ nếu không có thầy giỏi như Diệp Tiếu thì sẽ không có bọn họ bây giờ, tương lai của bọn họ sẽ mù mịt tăm tối vô phương hướng, Diệp Tiếu là người thầy vĩ đại trong cuộc đời bọn họ, là thần tượng và tấm gương đáng để bọn họ noi theo cả đời!
Khen tới khi Diệp Tiếu muốn ói mới thôi.
Tình hình của đám yêu đều rất ổn, không ổn cũng dần dần thay đổi tốt hơn, chỉ trừ Eaton.
Gần sát mùa hè, học sinh trong trường ngày càng ít đi, sau khi tốt nghiệp cả đám đã có thể tùy ý ra vào trường học, mà ai cũng có chuyện mình muốn làm; có tên thì về với quê cha đất tổ, có tên thì ở lại nhân giới, nhưng cũng không ở lại ký túc xá nữa, rất nhiều yêu mua nhà hoặc thuê nhà khu vực quanh trường, bởi vì đầu tháng chín sẽ có một nhóm yêu quái mới nhập học, nên các đàn anh này phải dọn ra ngoài ký túc xá nhường chỗ cho đàn em.
Chỉ có mình Eaton là vẫn ở lại không đi, bởi vì giờ hắn vẫn là một cục vàng mập thù lù!
Bảo hắn về ma giới thì hắn nhất quyết không chịu, thắm thiết bày tỏ rằng hắn không nỡ rời Diệp Tiếu mà đi, Diệp Tiếu cũng không dám dẫn hắn về nhà, sợ bị lộ cái thân vàng nhóng nhánh của hắn.
Thế là, Eaton chỉ còn nước tội nghiệp ở lại ký túc xá cùng Hồ Đa Đa, nương nhờ Hồ Đa Đa chăm sóc.
“Tiếu Tiếu ơi, sao Tiếu Tiếu không muốn đưa em về nhà, có phải Tiếu Tiếu sợ em làm mất mặt Tiếu Tiếu không?” Eaton ngó thấy yêu quái trong trường cứ thưa thớt dần, ủy khuất trong lòng chất chồng như núi.
“Làm gì có chuyện đó, thầy chỉ sợ em bị phát hiện, tới lúc đó em bị người ta tới bắt thì biết phải làm sao.” Diệp Tiếu bế Eaton thơm cái chụt, rồng xui xẻo ôm thật sướng tay, mềm mềm tưng tưng, nếu nuôi hắn như nuôi trẻ con thì cậu rất vui, nhưng nếu đối phương biến thành một tên mắt xanh tóc vàng cao hơn cậu thì…
“Chúng ta có thể mua một căn nhà mới, em có tiền, ta sẽ mua một căn to thiệt là to, rồi hai đứa mình dọn về sống chung. Em suốt ngày ru rú trong ký túc, Tiếu Tiếu lại chẳng ở ở đây, thế có khác gì lúc ta chưa kết hôn đâu.” Eaton chọt chọt hai ngón tay.
“Mua nhà mới làm chi, có lẽ mấy hôm nữa em sẽ biến trở lại.”
“Nhất định Tiếu Tiếu chỉ dỗ dành em thế thôi, dạo này Tiếu Tiếu chẳng ngủ chung với em, nhất định là chán em rồi.” Eaton lại chuẩn bị mở máy nước.
“Làm gì có chuyện đó, chẳng qua bây giờ không còn cách nào khác, nếu em biến về thành người thì ngày nào thầy cũng ngủ với em.” Diệp Tiếu thuận miệng nói bừa.
“Thật ư? Nếu em biến về, buổi tối Tiếu Tiếu sẽ ngủ chung với em sao? Em có thể ôm Tiếu Tiếu ngủ sao?”
“Đương nhiên là thật, chúng ta đã kết hôn rồi mà.” Diệp Tiếu không thèm để ý mà hứa bậy hứa bạ. Hai thần thú từng nói có lẽ Eaton còn lâu mới trở về dạng người được, cậu thấy cũng phải, Eaton chẳng có bất cứ dấu hiệu thay đổi nào, ngay cả dáng vẻ đứa bé cũng không biến được, huống chi về trạng thái người lớn.
“Thật ư? Nếu vậy, Tiếu Tiếu có đẻ trứng cùng em không?” Eaton không yên lòng hỏi.
Diệp Tiếu giật giật khóe miệng, đẻ trứng cái gì, cậu là đàn ông, đẻ cái lông! Não bộ rồng ngốc đúng là hoạt động kém mà!
“Chuyện, chuyện nhỏ như đẻ trứng cứ giao cho thầy.” Diệp Tiếu vẫn tiếp tục qua loa, vì cậu sợ Eaton lại gào lên nên trước hết cứ hùa theo hắn đã.
“Tiếu Tiếu không gạt em?!” Eaton kích động, nhảy lên nhảy xuống trong lòng Diệp Tiếu.
“Không gạt em, thầy đã gạt em bao giờ chưa.”
“Mình ngoéo tay đi.”
“Được rồi, ngoéo tay.”
“Tiếu Tiếu phải ghi âm lại, miễn cho mai này Tiếu Tiếu lại đổi ý.”
“Ừ rồi, thì ghi âm.”
Ngoéo tay rồi ghi âm xong, Diệp Tiếu nhìn đồng hồ, thấy đã hơn bảy giờ liền đứng dậy: “Cũng muộn rồi, thầy phải về đây, em nhớ ngủ sớm, nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ lớn lên, đến lúc đó —”
Chưa nói hết câu Diệp Tiếu đã nghẹn lời, bởi vì trên giường nào còn bóng dáng cục thịt vàng nhóng nhánh mập ú nữa, chỉ có một mỹ nam tóc vàng mắt xanh đang đứng tồng ngồng không mảnh vải che thân!
Hự…
“Tiếu Tiếu, mới nãy Tiếu Tiếu đã đồng ý với em rồi đó.” Dưới ánh nhìn mờ mịt của Diệp Tiếu, Eaton trần truồng chậm rãi đứng dậy, cười tủm tỉm thổi vào tai Diệp Tiếu: “Vì thế, hôm nay em không thả Tiếu Tiếu về đâu.”
“…” Diệp Tiếu trợn to mắt!”
Ôi chao?!
Thế là vào một tối đầu hè, cuối cùng thì thầy Diệp của chúng ta cũng kết thúc cuộc đời xử nam, sau đó nỗ lực “Lạc lối” trong con đường “Đẻ trứng”…
Thiệt đáng mừng, thiệt là đáng mừng ~
====================
Còn 1 chương nữa là chúng ta sẽ bái bai rồng () ngốc và thầy Diệp rồi ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...