Eaton thấy có thể viết thư là tâm trạng tốt hẳn lên, hắn bay đến cửa, mở cửa ra khỏi phòng để tìm các tiểu đồng bọn mượn giấy bút.
Hồ Đa Đa kỳ quái hỏi: “Viết thư? Cậu viết cho ai?” Eaton ở phòng Hồ Đa Đa để hắn tiện chăm sóc, vừa nãy Eaton giận nên khóa cửa lại, hại hắn chỉ còn nước sang ngồi ké phòng tiểu đồng bọn khác.
“Ai cần cậu lo! Dù sao cũng chẳng phải viết cho cậu!” Eaton càng nhìn càng ngứa mắt Hồ Đa Đa, nói là kẻ thù có khi cũng chẳng quá.
Eaton vỗ cánh phành phạch trợn mắt nhìn Hồ Đa Đa: Ha! Giờ tôi không xử được cậu, chờ tới khi tôi trở về hình dáng ban đầu thì cậu cứ đợi mà xem! Cậu dám đắc ý à! Cậu dám chụp trộm tôi à! Cậu dám bắt nạt tôi à!
Não bổ xong, Eaton cầm giấy bút vỗ cánh phành phạch bay vào phòng, cạch một cái khóa luôn cửa, Hồ Đa Đa nhìn mà tức anh ách, tu hú chiếm tổ sào là gì hả, chính là thế này chứ còn gì nữa!
Eaton đặt giấy lên bàn, ngồi chồm hổm bên cạnh nắm bút, khó khăn viết mở đầu:
Phụ vương và mẫu hậu yêu dấu:
Con chào hai người.
….
Eaton viết một tràng dài hằm bà lằng đủ loại ân cần hỏi han, chắc cũng khoảng bốn năm trăm từ. Móng hắn không dễ xài, để viết được mấy trăm từ này hắn phải mất gần hai tiếng.
Tiếp đến, Eaton long trọng giới thiệu Diệp Tiếu, báo cho phụ vương mẫu hậu biết Diệp Tiếu chính là bạn lữ của hắn, kèm thêm gần nghìn chữ khen ngợi Diệp Tiếu.
Viết tới đây đã hết năm tiếng đồng hồ, đến nửa đêm luôn rồi.
“Cộc cộc cộc!” Hồ Đa Đa gõ cửa, gào ở bên ngoài: “Eaton cậu xong chưa, mở cửa mau, tôi muốn đi ngủ!”
Eaton bĩu môi, hắn không muốn thấy mặt tên kia tí nào, nhưng ai bảo đây là phòng của Hồ Đa Đa chứ, không thể không cho hắn vào ngủ được. Eaton vạn phần không muốn ra mở cửa, thư vẫn chưa viết xong, mai viết nốt vậy, hôm nay hắn hơi mền mệt rồi.
Hồ Đa Đa vừa vào đã oán giận: “Tôi chỉ chụp cậu vài bức, có phải chà đạp cậu đâu, giờ cậu còn nổi tiếng hơn trước, sung sướng biết bao nhiêu, người khác muốn còn chẳng được kia kìa!”
Eaton chỉ muốn phun lửa đốt trụi hắn: “Nếu tốt thế sao cậu không tự biến về nguyên hình rồi tự quay tự chụp mình đi? Có thể nổi tiếng kìa, sung sướng biết bao nhiêu!”
Hồ Đa Đa lục tìm đồ ngủ, miệng lải nhải: “Tôi đây là khiêm tốn cậu hiểu không?”
Eaton nghiến răng nghiến lợi: Hiểu cái khỉ mốc! Khiêm tốn qué gì!
Hồ Đa Đa tìm xong đồ ngủ mình ưng rồi, quay đầu hỏi Eaton: “Tôi đi tắm đây, cậu có muốn tắm chung không? Cậu thế này chắc chắn không tự tắm rửa được, thầy bảo tôi chăm sóc cậu, nhất định tôi phải hầu hạ cậu thật tốt.” Nói xong liền vươn tay ôm Eaton.
Eaton khuất nhục, đúng là hắn không tự tắm được, buộc phải dựa vào Hồ Đa Đa. Gì mà chăm sóc tôi, cậu thế này mà bảo là chăm sóc tôi hả, quay chụp tùm lum tôi rồi đăng lên mạng hại tôi bị chúng bạn cười nhạo.
Lại còn nói là rồng cậu nuôi, da mặt cậu dày chừng nào vậy? Tôi có bị nuôi thì nhất định cũng là Tiếu Tiếu nuôi! Nhất định không phải con hồ ly thúi cậu nuôi!
Đúng là phản trời, một con hồ ly như cậu mà đòi nuôi rồng à?! Không sợ bị sét đánh chết hả!
Hiển nhiên Hồ Đa Đa không chu đáo cẩn thận như Diệp Tiếu, không thương tiếc Eaton gì hết, nhưng chí ít Hồ Đa Đa cũng biết chuẩn bị cho Eaton một chậu lớn đầy nước ấm.
Nhưng đương nhiên, Hồ Đa Đa không thèm để tâm tới ý nguyện của Eaton, đằng nào cũng là tắm cả, trước hết hắn ấn Eaton vào trong nước, hại Eaton ướt hết người, không cẩn thận nuốt vào bụng mấy ngụm nước.
Tiếp đến, Hồ Đa Đa đổ sữa tắm vào miếng bông, bóp bóp thấy ra được kha khá bọt liền nhấc Eaton xuống sàn gạch, bôi bọt lên khắp người Eaton, dù Eaton có giãy dụa thế nào cũng mặc kệ, thỏa sức mà xoa xoa chỗ này, cọ cọ chỗ kia.
Thấy cả người Eaton đều dính đầy bọt rồi, Hồ Đa Đa thỏa mãn gật đầu, nhét Eaton đã choáng váng hết cả đầu vào chậu, nhúng nhúng mấy phát làm Eaton nuốt thêm vài ngụm nước xong thì bọt trên người hắn cũng trôi gần hết.
Hồ Đa Đa sờ sờ, ừm, vẫn hơi trơn, xem ra còn chưa sạch hẳn, dội thêm lượt nước nữa vậy, nghe nói máy giặt cũng áp dụng nguyên lý này, giặt xong sẽ phải tráng nước.
Vì thế, Hồ Đa Đa đặt bừa Eaton xuống một chỗ nào đó rồi đi lấy một chậu nước ấm khác, để Eaton tráng nước lần nữa.
“Ừm…” Hồ Đa Đa vuốt cằm quan sát Eaton: “Sạch rồi đấy, mình thật là quá giỏi.”
Eaton chỉ muốn hộc máu mồm, giỏi cái rắm, tôi là rồng, không phải quần áo, cậu không thể dùng cách giặt quần áo để tắm cho tôi được, tôi sắp bị cậu hành hạ tắc thở rồi hiểu không!
Eaton muốn nhảy dựng lên chửi bới rồi đánh Hồ Đa Đa một trận, nhưng giờ hắn không còn tí sức nào, chỉ có thể nằm ngay đơ dưới đất, tắm thêm mấy lần nữa chắc hắn hết đường sống.
Bị hành hạ làm Eaton càng nhớ Diệp Tiếu da diết, Diệp Tiếu lúc nào cũng dịu dàng, tuy miệng hay nói mấy câu không dễ chịu, nhưng thực ra cậu đối xử với hắn tốt lắm.
Hu hu hu, Tiếu Tiếu ơi mau về đi! Tiếu Tiếu không về em sẽ bị con hồ lý thối này giày vò chết đi sống lại mất!
Hồ Đa Đa tắm cho Eaton hết sức qua loa, tuy sàn phòng tắm không bẩn, nhưng đâu sạch tới mức nằm xuống được, Eaton chưa được lau khô đã bị vứt xuống như miếng giẻ rách, thế mà con hồ ly này đã tự cho là hoàn thành nhiệm vụ, hí hửng bỏ đi tắm.
Cầu người không bằng cầu mình, Eaton không trông mong gì ở con hồ ly thúi này, không phải do hắn sĩ diện, mà là hắn không dám, để Hồ Đa Đa làm gì nữa có khi hắn chết thật mất.
Nằm ngay đơ dưới đất độ mười phút xong, Eaton run rẩy đứng dậy, chậm như rùa bò đi đến bồn rửa mặt, sau đó run lẩy bẩy mở vòi nước, chỉnh độ nóng lạnh rồi đứng dưới vòi tắm lại, thấy ổn ổn rồi thì tắt vòi nước, bay tới chỗ treo khăn mặt, kéo khăn xuống lăn lăn mấy vòng để lau khô người.
Hồ Đa Đa tắm xong, thay quần áo ra ngoài thì thấy Eaton, hắn tò mò hỏi: “Sao cậu còn trong này, tôi đã tắm xong cho cậu từ lâu rồi mà?”
Eaton há mồm đang định nói gì, Hồ Đa Đa đã biến sắc, ôm ngực nói: “Không ngờ cậu lại là người như vậy, cậu nhìn lén tôi tắm hả? Lúc nào cũng bảo thích thầy giáo, thế mà không chỉ muốn về ma giới cưới ma nữ, lại còn ham muốn sắc đẹp của tôi, sao trước đây tôi không biết cậu là người không tiết tháo như thế chứ! Không đúng không đúng, là con rồng không tiết tháo! Quả nhiên mọi người nói không sai, rồng vốn tính dâm, không ngờ cậu chính là loại rồng mà mọi người hay nói, dáng vẻ của cậu bây giờ đúng là tiện lợi, thật là khó phòng a khó phòng!
Eaton: “…” Muốn giết con hồ ly này quá làm thế nào giờ?!
Ông trời ơi, con van người, mau giáng một đợt sét xuống giết chết con hồ ly này đi!
Dù Eaton có trợn mắt khẳng định mình không hứng thú với bất cứ ai ngoài Diệp Tiếu, thế nhưng Hồ Đa Đa vẫn kiên quyết chặn một cái gối ngăn cách giữa mình và Eaton: “Tôi cảnh cáo cậu, lúc ngủ không được vượt quá cái vạch này, nếu cậu to gan lớn mật dám lấn sang, tôi sẽ đánh cậu đến mẹ cậu cũng không nhận ra!”
“Mịa!” Eaton tức điên rồi, hắn siêu ngứa mắt cái con hồ ly thúi này: “Chỉ bằng cậu à? Cậu tưởng cậu là ai, cậu cũng chẳng phải Tiếu Tiếu, đến nhìn tôi còn không thèm nhìn cậu, có mời tôi tôi cũng chẳng thèm sang! Tôi không hề muốn ngủ chung giường với cậu!”
Nói xong, Eaton xách chăn ra sofa, dù sao giờ hắn nhỏ người, ngủ đâu chẳng giống nhau, dùng chăn làm thành một cái ổ nhỏ ấm áp trên sofa cũng không tệ, ít nhất vẫn tốt hơn ngủ chung giường với Hồ Đa Đa hàng vạn lần!
Hồ Đa Đa cầu mà chẳng được, tuy hắn cảm thấy võ lực của mình không cần e ngại con rồng háo sức bé tí này, nhưng ngủ xa xa ra lại càng bảo đảm.
Một hồ ly một rồng đúng là vô tâm vô tính, một tên nãy còn lo lắng cho trinh tiết của mình, một tên thì giận chỉ muốn giết tên còn lại, thế mà chưa được bao lâu đã há hốc mồm ngáy khò khò, nước miếng chảy ròng ròng.
Hôm sau, Eaton ăn vàng thay cơm, hắn không thể để Hồ Đa Đa đút cho mình được nữa, nhồi cơm cho hắn như thế thì thà hắn không ăn còn hơn, quyết không để ăn một miếng ói ra hai miếng! May mà tối nay Diệp Tiếu sẽ về, khiến tâm trạng của Eaton tốt hơn nhiều.
Thư còn chưa viết xong, vì vậy Eaton tiếp tục hăng hái chiến đấu, đoạn thăm hỏi và tán dương Diệp Tiếu đã xong, giờ tới việc giới thiệu những điều lý thú mới mẻ dưới nhân giới, hắn cũng muốn để phụ vương mẫu hậu được mở mang tầm mắt lắm chứ.
Eaton giới thiệu hết hơn ngàn chữ, tốn thêm một buổi sáng để viết.
Mãi tới chiều tối Eaton mới bắt đầu viết tao ngộ của hắn lúc này, ăn vàng cũng không có tác dụng gì, vì thế hắn hỏi phụ vương phải dùng cách nào để có thể quay về hình dáng ban đầu.
Riêng cái này hắn chỉ viết có ba câu…
Thực ra mục đích Eaton viết thư là để hỏi cách giải quyết chuyện cơ thể của mình, thư viết mấy ngàn từ, cuối cùng chỉ dùng ba câu để hỏi chuyện chính…
Chuyện quan trọng nhất lại viết qua quýt vớ vẩn.
Eaton đếm thấy mình viết hết tám trang giấy, gập vào nom cũng dày lắm chứ vừa.
Viết xong mới thấy vấn đề, không có phong thư, cũng chẳng có tem, lại càng không có nơi gửi thư.
Eaton trợn mắt, dù có phong thư hay tem thì kiếm đâu ra người gửi thư đến ma giới?
Vậy mình viết thư làm gì cơ chứ?
Eaton lại muốn khóc.
Muốn liên hệ với ma giới đương nhiên phải sử dụng pháp thuật, nhưng trường không cho phép, tuy ra khỏi trường là dùng được, cơ mà dáng vẻ của hắn bây giờ cũng chẳng xài được phép gì!
Huhuhu, làm thế nào đây, nếu lúc về ma giới mà vẫn là bộ dạng này thì mất hết mặt mũi hơn bảy trăm năm cuộc đời mất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...