Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Diệp Tiếu, Hồ Đa Đa vui mừng xiết bao. Mấy hôm nay hắn mất mặt quá rồi, cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại danh dự, như vậy, kẻ khiến thầy giáo coi thường nhất sẽ không phải mình mà là con rồng kia!
“Thầy ơi, em thấy con rồng kia không chỉ ngu ngốc, lại còn xấu xa nữa! Lúc nào cậu ta cũng chem chép cái miệng là thích thầy, thế mà còn muốn cưới Vương phi khác!” Đang nói dở, Hồ Đa Đa bỗng thấy Eaton ngó cái đầu mập quay qua nhìn bọn họ, thế là hắn kéo Diệp Tiếu ra góc phòng, nhỏ giọng mách: “Chuyện cậu ta muốn tìm vương phi cả ba giới đều biết rồi. Thiệp mời này chỉ nói là vũ hội, không nói rõ cử hành vũ hội để làm gì, vừa không phải sinh nhật ai, cũng chẳng phải mừng năm mới, đúng ra sẽ không phải chuyện gì quan trọng. Nhưng nếu không quan trọng họ sẽ không mời em đâu, em là yêu, không phải ma, cũng không phải vương tộc, chuyện thường thì mời em làm chi?”
“Cho nên, chắc chắn vũ hội này có vấn đề, nhưng lại không tiện nói thẳng. Vậy thì chỉ có thể là chọn Vương phi thôi! Ai cũng biết thầy giáo và Eaton là một đôi, không chỉ bọn em mà nhiều người khác cũng biết, trên mạng sôi sục như thế, phải nói là cả thế giới đều biết! Đã đến nước này mà cậu ta còn dám trở mặt về ma giới cưới vương phi, vậy thầy phải làm thế nào đây? Cậu ta không phải tên khốn thì là cái gì! Đúng là tán tận lương tâm!”
Diệp Tiếu nghe xong, sắc mặt cực tệ, không biết vì cảm thấy Eaton lừa gạt cậu, hay bởi bỗng nhiên cậu và Eaton bị gán thành “Người yêu”. Cậu đen mặt nói: “Bạn nói linh tinh gì thế, thầy và Eaton không phải người yêu, thầy chưa từng thừa nhận gì cả! Thầy và bạn ấy chỉ là quan hệ thầy trò bình thường thôi!”
Hồ Đa Đa nói rất nhỏ, vì vậy Eaton không nghe ra hắn nói gì, nhưng Diệp Tiếu lại nói rất to, toàn bộ từ ngữ đều chui tọt vào tai Eaton.
Trái tim thủy tinh của Eaton vỡ tan thành từng mảnh! Cả người đều đau đớn khôn nguôi!
Chỉ mới vài phút ngắn ngủi thôi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bỗng chốc Tiếu Tiếu của hắn lại nói không thương hắn! Tên khốn Hồ Đa Đa kia đã nói gì hả!
Eaton cuống cuồng như kiến bò trên chảo. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định hắn phải giải thích, dạo này hắn rất ngoan, dù có biến thành nguyên hình thì cũng không làm gì để Tiếu Tiếu phải nói vậy cả! Hắn thành ra đáng thương thế này, Tiếu Tiếu đồng cảm với hắn mới hợp lý!
Nhất định là do con hồ ly kia nói lời bậy bạ mê hoặc người khác, phá hủy thanh danh của hắn! Táng tận lương tâm!
Sóng điện não của hai yêu ma ấy thế mà lại tương đồng, cả hai đều cảm thấy đối phương táng tận lương tâm.
“Ủa? Sao lại là quan hệ thầy trò bình thường, không phải ngày nào hai người cũng ngủ chung với nhau sao?” Hồ Đa Đa còn tưởng hai người đã sớm lăn lộn rồi. “Ôi thầy ơi, chắc chắn thầy bị con rồng ngu kia lừa tình rồi! Mịa, cậu ta là thằng cặn bã, à không, là con rồng cặn bã!”
“Lừa tình cái đầu bạn! Con mắt nào của bạn nhìn thấy tôi và em ấy cấu kết với nhau?!” Diệp Tiếu phẫn nộ. “Tôi đã nói tôi không có quan hệ gì với em ấy rồi, bạn điếc hả?!”
“Được rồi được rồi, thầy đừng nổi nóng, là em sai được chưa?” Hồ Đa Đa một bộ “Thầy miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo em cũng không có cách nào”. “Em hiểu, em hiểu cả mà.”
“Bạn hiểu cái đầu bạn ấy, đã bảo không phải rồi, thôi bạn đi ăn cơm đi!” Diệp Tiếu cảm thấy mình và con hồ ly ngu ngốc này nói mãi cũng không thông được, phất tay đuổi hắn đi.
“Được rồi, em đi, thầy đừng thương tâm quá nhé.” Hồ Đa Đa lắc đầu, vừa đi vừa ca thán: “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến lứa đôi thề nguyền sống chết, haiz…”
“…” Diệp Tiếu nghẹn lời nhìn bóng Hồ Đa Đa, tay cậu ngứa ngáy quá, muốn đánh người quá, tại sao đám yêu này ai cũng là não tàn vậy hả!
Eaton dòm cửa sổ, thấy tên quỷ sứ Hồ Đa Đa đi rồi liền vội vàng vẫy cánh tìm Diệp Tiếu, hắn bay vô cùng chật vật, vừa chậm rì rì vừa lung lay như sắp ngã. Cũng chẳng còn cách nào khác, hắn ngồi trên bàn, bảo hắn dùng hai chân bước xuống là không được rồi, đành phải bay.
Eaton nôn nóng, chỉ hận mình không thể mau lớn lên, hình rồng con này quá phiền phức, xem ra phải ăn nhiều vàng hơn.
Hắn tốn mấy phút mới bay đến chỗ Diệp Tiếu, mệt tới nỗi đỏ bừng mặt, nỗ lực bay đến tầm mắt Diệp Tiếu, non nớt nói: “Tiếu Tiếu, con hồ ly ngu xuẩn nói gì với Tiếu Tiếu vậy, có phải nói xấu em không? Tiếu Tiếu đừng nghe cậu ta nói linh tinh, nhất định cậu ta không có lòng tốt, không muốn thấy Tiếu Tiếu đối xử tốt với em!”
“Không biết bạn ấy có nói linh tinh hay không, nhưng chắc chắn là em nói linh tinh!” Diệp Tiếu thấy hắn mà giận không chỗ phát, dùng sức lắc thư trong tay. “Ba mẹ em gửi thư cho em đây này!”
Diệp Tiếu định ném thư lên mặt Eaton, cơ mà nghĩ nghĩ một lúc lại nhịn xuống, con rồng này giờ quá nhỏ, bay khó khăn như vậy, cậu ném thư không khéo làm hắn ngã lăn quay mất.
“Thật sao?! Tốt quá rồi! Đã lâu em chưa liên lạc với phụ vương và mẫu hậu.” Hiển nhiên Eaton rất vui. “Bọn họ viết gì cho em vậy?”
“Sao thầy biết bọn họ viết cho em cái gì!” Diệp Tiếu trừng Eaton. “Thầy không phải là người tự tiện đọc thư của người khác!”
“Có gì quan trọng đâu ~ Hai ta quan hệ thế nào, cần gì tách biệt như thế?!” Eaton vừa vẫy cánh vừa chọt chọt hai ngón tay. “Của em chính là của Tiếu Tiếu, thư của em Tiếu Tiếu cứ thoải mái mở ra xem, em không để ý đâu.”
“Hừ, thầy thèm vào!” Tuy nghe xong Diệp Tiếu có hơi vui, nhưng cậu vẫn ngạo kiều tí xíu: “Tự em xem đi, không khéo họ muốn báo với em bí mật gì đó, không tiện nói cho thầy đâu!” Nói xong, cậu đặt thư xuống bệ cửa sổ, có lẽ ban nãy Hồ Đa Đa nói linh tinh thật, tuy Eaton bất bình thường, nhưng hắn thực sự là một đứa trẻ ngoan.
“Không đâu, em và Tiếu Tiếu còn có bí mật gì chứ!” Eaton phạch phạch quay qua, đứng xuống bệ cửa sổ, móng nhỏ không mấy linh hoạt bóc thư, vụng về lôi một bức thư còn dài hơn người hắn ra, vui vẻ rạo rực đọc.
Lúc đầu Eaton chỉ xem bình thường, mà càng về sau hắn lại càng phấn chấn, cuối cùng còn hưng phấn run rẩy hai móng, mắt tỏa sáng nhìn Diệp Tiếu: “Tiếu Tiếu ơi, phụ vương và mẫu hậu em nói muốn cưới Vương phi cho em!”
Diệp Tiếu: = 口 = Đệt! Thế này đâu giống những gì anh mới nói với tôi! Ban nãy còn thâm tình bày tỏ với tôi, thế mà quay ngoắt sang vui vẻ vì được cưới vương phi, có phải anh thấy chuyện tìm tình nhân và tìm bà xã không hề xung đột, không hề trở ngại nhau không?
Đúng là tán tận lương tâm! Không muốn để ý đến anh ta nữa! Lừa đảo! Vô liêm sỉ! Khốn nạn!
“Thế thì đi cưới vương phi của em đi!” Diệp Tiếu tức giận bỏ đi! Hừ! Đừng mong tôi bế anh, tự anh đi đi!
“Ủa? Sao Tiếu Tiếu lại đi vậy Tiếu Tiếu?!” Eaton vươn tay Nhĩ Khang ing ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...