Đại Học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên


Chẳng tân sinh viên nào dám vi phạm nội quy trường học nữa, có vài người thử lấy điện thoại ra liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng ai nấy cũng đều hoảng sợ bỏ điện thoại xuống, ôm đầu đầy bất lực.
Ở đây không có sóng điện thoại.
Một tân sinh viên khác lấy hết dũng cảm đi hỏi, nhưng chỉ đổi lại được một cái nhìn đầy thương hại, “Sau khi mọi người điểm danh xong sẽ biết, nếu sợ thì hãy nhớ kỹ một chuyện, không được vi phạm quy định.”
Trên giấy báo nhập học viết không được đến sớm, cũng không được đến muộn hay vắng mặt.
Những tân sinh viên không dám đến muộn hay vắng mặt chỉ có thể kinh hồn bạt vía rời khỏi khách sạn này, đến trường Đại học cách đó 200 mét để hoàn thành điểm danh.
Lâm Dị theo nhóm người đi được một đoạn thì quay đầu nhìn lại.
Bề ngoài khách sạn không khác mấy so với những nhà nghỉ bình thường trong thành phố, là một căn hộ hai tầng cũ kĩ.

Khách sạn không có biển hiệu nhưng có một bảng thông báo được dựng trước cửa: Nếu không phải sinh viên, giảng viên hay nhân viên trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, xin miễn tiếp.
So với sắc mặt tái nhợt của tân sinh viên thì các đàn anh, đàn chị dường như đã quá quen với cái chết.

Thay vì gọi cảnh sát, họ lại bỏ thi thể vào túi đựng xác một cách bài bản.
Lâm Dị liếc thoáng qua, có chừng sáu, bảy túi đựng xác, trong khách sạn vẫn còn thi thể đang được đưa ra.
Có bao nhiêu túi đựng xác thì có bấy nhiêu người chết đêm qua.
Đàn anh thích giao tiếp khom chân ngồi xổm trước mấy cái túi đựng thi thể, miệng vẫn ngậm điếu thuốc, hình như nghiện thuốc hơi nặng, không phải ai mở túi đựng xác ra, trông thấy tử trạng kinh khủng của thi thể mà vẫn nhớ phải phẩy tàn thuốc xuống đất.
“Hết chưa?” Tần Châu hỏi.
“Hết rồi, tất cả đều ở đây.” Người nào đó bên cạnh đáp, tuy rằng đã quen với việc có người chết, nhưng vẫn không đành lòng nhìn thẳng túi đựng thi thể.
“Bảy.” Tần Châu kéo khoá túi đựng xác lên, giọng không chút cảm xúc hỏi, “Năm nay có nhiều tân sinh viên không nghe lời thật.”
Bỗng dưng, Tần Châu nhớ ra gì đó, bèn hỏi: “Thằng nhóc ba gai hôm qua tôi kêu mấy cậu dẫn về đâu rồi?”
Vừa nói vừa liếc mắt nhìn mấy cái túi đựng xác: “Trong này hả?”
“Vẫn còn sống.” Người trả lời thoáng nhớ lại, “Cậu ta ngoan lắm, lúc đi theo bọn em không hề hỏi đang đi đâu, bảo cậu ta ở đây một đêm cũng phối hợp không nhiều lời.

So với mấy tân sinh viên om sòm khác thì cậu ta khá im lặng, không giống một tên ba gai.”
Tần Châu nhìn hắn: “Cậu cảm thấy những người chửi rủa ầm ĩ rằng chúng ta bị điên là bình thường, hay như cậu ta mới là bình thường?”
Người trả lời bỗng chốc câm nín.
Tần Châu đứng thẳng dậy: “Trong vali của cậu ta toàn là dao rựa.”

“Hả?”
“Cậu tưởng tôi bảo cậu đe dọa dẫn cậu ta đến đồn cảnh sát là nói giỡn sao?” Tần Châu tiếp tục, “Chắc chắn cậu ta có chuẩn bị mà đến, cậu ta biết rõ tình huống ở đây.”
Người bên cạnh chửi “đệt” một câu, “Sao cậu ta biết được? Mới đọc nội quy trường thôi mà đã đoán ra được ư?”
“Nếu cậu nhận được kiểu nội quy trường học như thế thì cậu có tin không? Cho dù tin thật chăng nữa, thì đáng ra cậu ta nên đến trường sau khi trời sáng mới phải.” Tần Châu nói.
Người bên cạnh cảm thấy lời Tần Châu rất thuyết phục, nên lại càng kinh hãi hơn: “Không, không phải chứ.

Sao lại có người biết trước khi điểm danh được?”
Tần Châu không trả lời được, dập tắt điếu thuốc rồi bảo: “Trông chừng cẩn thận.”

Lâm Dị đã tới cổng trường Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn cánh cổng.
Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên miễn cưỡng có thể xếp vào “những ngôi trường lâu đời nhất”, xét cho cùng thì mấy tòa nhà ở đây thoạt nhìn đã tồn tại cả trăm năm, thoạt trông như hình ảnh thu nhỏ của phong cách kiến trúc thời Dân Quốc.
Nhưng những tân sinh viên không có lòng dạ để đánh giá ngôi trường này, ai nấy cũng đều gục đầu xuống.
Có một số tân sinh viên rạng sáng 29 mới đến trường, tất cả đều có chung một biểu cảm, họ không ngừng dụi mắt, vẻ mặt ngơ ngác không tin nổi.
Xem ra họ không hề đăng ký vào trường này, ai cũng tưởng giấy báo nhập học gửi đến là trò đùa ác ý.

Họ đều khởi hành đến các trường Đại học bình thường, ngờ đâu bị cuốn tới đây.
Lâm Dị thấy những tân sinh viên này đang dò hỏi tình hình từ những người khác nên vội vàng né sang một bên, cứ sợ bị túm lại.
Những màn hỏi đáp kỳ quặc vang lên bên tai cậu.
“Bạn ơi, làm phiền bạn chút nhé, cho tôi hỏi bạn biết chuyện gì đang xảy ra không? Đích đến của tôi rõ ràng đâu phải nơi này.”
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng tốt nhất cậu nên tuân thủ nội quy, nếu không thì sẽ… sẽ…”
“Sẽ gì?”
“Sẽ chết.”
Quy trình điểm danh của ngôi trường này cũng rất khác, vừa qua cổng là đã thấy những điểm đăng ký được dựng sẵn trên đường, điểm đăng ký không nhiều, chỉ có hai chỗ.
Một bên chịu trách nhiệm giải quyết những tân sinh viên mang theo giấy báo nhập học.

Bên còn lại thì giải quyết những ai bỏ quên giấy báo nhập học ở nhà, dường như chỗ này được chuẩn bị cho những tân sinh viên đang bối rối không hiểu gì kia.
Lâm Dị đi đến điểm đăng ký đầu tiên, hàng xếp rất dài, nhưng tốc độ xử lý rất nhanh.


Chưa đầy một chốc, Lâm Dị đã có mặt ở nhóm đầu, cậu thấy tân sinh viên đằng trước chỉ cần nộp giấy báo trúng tuyển cho người phụ trách rồi đóng tiền là được.
“Thầy ơi.” Tân sinh viên đứng trước Lâm Dị run rẩy hỏi: “Rốt… rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy thầy?”
“Nhìn bên kia đi.” Người phụ trách chỉ về phía xa xa, “Bên đó là hội sinh viên và câu lạc bộ.

Điểm danh xong thì cầm biên lai qua chỗ hội sinh viên để chọn chuyên ngành và ký túc xá, muốn biết chuyện gì đang xảy ra thì cứ hỏi họ.”
Nói xong bèn đưa biên lai cho tân sinh viên đó, rồi nhìn Lâm Dị: “Người tiếp theo.”
Lâm Dị bước lên phía trước, nhìn bầu vẽ bầu* đưa giấy báo trúng tuyển và thẻ ngân hàng cho người phụ trách.

Người phụ trách cầm thẻ của cậu quẹt một phát trên máy POS, sau đó xuất biên lai rồi trả nó cùng ngân phiếu** và thẻ ngân hàng lại cho cậu.
* Nhìn bầu vẽ bầu: bắt chước theo
** Ngân phiếu là phiếu có ghi số tiền nhất định dùng làm căn cứ nhận tiền tại ngân hàng hoặc nhận tiền gửi qua bưu điện, đó là một dạng phiếu dùng thay thế tiền mặt.
Lâm Dị vốn không vướng mắc bất kì vấn đề nào, bởi vì tân sinh viên đứng trước cậu ban nãy đã hỏi hết những câu cậu định hỏi rồi.

Nào ngờ lúc thấy ngân phiếu và biên lai, cậu lại nhịn không nổi.
“Thầy ơi.” Lâm Dị nói, “Không… không có ai tài trợ* cho trường mình à?”
* Nghĩa gốc của từ này kiểu là quan tâm, để ý, mà mình thấy ý của Dị như kiểu thu học phí cao vì không có tài trợ, nên mình sẽ để từ đó.
Người phụ trách an ủi: “Chỉ cần mọi người tuân thủ nội quy trường, nghe theo sự quản lý của hội sinh viên, thì vẫn có tỉ lệ sống sót cao.”
“Không phải ạ.” Lâm Dị cực kì bi thương nhìn ngân phiếu: “Học phí một năm bốn… bốn mươi bốn ngàn*?”
* Xấp xỉ 150 triệu tiền Việt.
Bầu không khí vốn đã khủng bố rồi mà lúc này còn lấy len trên mình cừu*, có phải hơi quá đáng quá không?
* Lấy len trên mình cừu: Ý chỉ ngoài mặt thì người ta tốt với mình, thực tế thì chỗ tốt này đi đôi với cái giá lớn mình bỏ ra.
Bốn mươi bốn ngàn là khái niệm gì chứ? Số dư trong ngân hàng của cậu dĩ nhiên con mẹ nó là số âm.
“…” Người phụ trách không ngờ Lâm Dị lại để ý chuyện này, bèn giải thích: “Phần lớn học phí sẽ dùng để mua bảo hiểm, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng nên an ủi người còn sống một chút.”
Lâm Dị thoáng im lặng: “Không mua bảo hiểm được không?”
Người phụ trách nhìn cậu hồi lâu: “Hội sinh viên chịu trách nhiệm mua bảo hiểm cho các em, nếu có hoàn cảnh đặc biệt thì em cứ đi tìm hội sinh viên.”

Lâm Dị như có điều suy nghĩ, thẹn thùng hỏi: “Thầy ơi, nghèo có tính là hoàn cảnh đặc biệt không?”
Người phụ trách: “… Em đi hỏi họ đi.”
Lâm Dị: “Cảm ơn thầy.”
Lâm Dị xách đồ của mình đến chỗ hội sinh viên.

Bên này làm báo cáo chậm hơn nhiều, tân sinh viên vẫn đang chọn ngành, có một vài sinh viên khác đang hỏi những vấn đề liên quan đến nội quy trường, hội sinh viên không trả lời thẳng, chỉ bảo có thời gian sẽ nói rõ tình hình cho họ, liên tục nhấn mạnh họ không được vi phạm nội quy.
Cậu đứng quan sát từ sau đám đông, cảm thấy người trong hội sinh viên đều rất hung dữ.

Thế là cậu cúi đầu nhìn biên lai trong tay, rồi tủi thân nhét nó vào túi quần.
Cậu không dám hỏi, cậu sợ bị mắng.

Với lại có rất nhiều người đang nhìn nữa.
Sau đó cậu liếc sang chỗ câu lạc bộ trái ngược với hội sinh viên.

So với hội sinh viên đông như trẩy hội, câu lạc bộ trông thật vắng vẻ, căn bản chẳng ai đoái hoài.
Lâm Dị biết lý do rồi, tuy các chuyên ngành Đại học hội sinh viên đưa ra không được yêu thích, nhưng may vẫn bình thường, chứ còn câu lạc bộ thì nhìn chẳng đâu vào đâu.
Câu lạc bộ Nghiên cứu quái vật, câu lạc bộ Nghiên cứu quy tắc, câu lạc bộ Thời sự quái vật…
Tên câu lạc bộ quái gở, tân sinh viên nào chịu gia nhập cũng quái gở nốt.
Lâm Dị đến gần, cuối cùng cũng tìm được một câu lạc bộ mang lại cảm giác giống trường Đại học bình thường.

Không xụ mặt như những người khác, chủ nhiệm câu lạc bộ tiếp đón Lâm Dị rất nhiệt tình.
“Chào bạn, muốn biết thêm về câu lạc bộ Nghiên cứu quái vật không?”
Lâm Dị gật gật đầu.
Chủ nhiệm câu lạc bộ lập tức đưa tờ rơi tuyên truyền của câu lạc cho cậu: “Câu lạc bộ Nghiên cứu quái vật sẽ phân tích sở thích của mỗi quái vật quy tắc.”
Lâm Dị hỏi: “Quái vật?”
Chủ nhiệm câu lạc bộ giật mình: “Hội sinh viên chưa nói rõ tình hình cho mấy em à?”
“Mà thôi không sao.” Để Lâm Dị hiểu rõ hơn về câu lạc bộ, hắn nói tiếp: “Quái vật chính là quy tắc trong quyển Nội quy, mỗi một quy tắc tương ứng với một quái vật.

Ai xúc phạm quy tắc sẽ bị kéo vào thế giới Quy Luật, dễ hiểu mà nói là thế giới quái vật.”
“Chết trong thế giới Quy Luật, tương đương với chết ở hiện thực.


Cho nên chúng ta phải phân tích được sở thích của quái vật, nâng cao tỉ lệ sống sót.”
Lâm Dị hỏi: “Sở thích của quái vật là gì?”
Cậu hỏi trúng ngay điểm quan trọng, nụ cười của chủ nhiệm câu lạc bộ cứng đờ: “Quái vật thích giết người.”
Lúc này, chủ nhiệm câu lạc bộ Nghiên cứu quy tắc bên cạnh bèn tới gần: “Bạn học này, em mở Nội quy trường ra đi.

Đọc điều 1 trang 1, xong thì đọc thêm điều 7 trang 7.”
Lâm Dị do dự gật đầu.
Quy tắc 1-1: Trường học chỉ có một cánh cổng, nếu phát hiện nhiều cánh cổng thì hãy lập tức đứng im tại chỗ, liên lạc với cố vấn học tập trong khoa, tuyệt đối đừng thử đi vào trong.
Quy tắc 7-7: Tất cả cửa sổ trong trường đều bị đóng kín, nếu cửa sổ mở ra (chờ bổ sung)
Chị gái chủ nhiệm nói: “Phần lớn quy tắc đều có cách đối phó, ví dụ như 1-1, nếu em phát hiện có nhiều cánh cổng, em chỉ cần không đi vào trong là sẽ không bị cuốn vào thế giới Quy Luật.

Cứ liên lạc với cố vấn, cố vấn sẽ đến dẫn em về.

Nhưng cũng có kiểu quy tắc chờ bổ sung như 7-7, nói cách khác, nếu cửa sổ đang đóng kín bỗng mở ra, chúng ta căn bản không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể bị quái vật 7-7 bắt vào thế giới Quy Luật.

Hội học sinh đánh số quy tắc để đặt tên cho quái vật.”
“Sở dĩ một số quy tắc có biện pháp đối phó còn một số thì không, đều là nhờ vô số đàn anh, đàn chị dùng mạng để đổi.” Chị gái chủ nhiệm nói tiếp: “Biết tại sao hội sinh viên lại đặt tên cho nó là ‘thế giới Quy Luật’ không? Vì trong thế giới đó, quái vật lập ra rất nhiều điều kiện giết người, một khi bị cuốn vào và thỏa mãn những điều kiện đó, sẽ bị quái vật giết chết.

Những anh chị đi trước cửu tử nhất sinh mới trốn thoát được khỏi thế giới Quy Luật, mang về khá nhiều manh mối vô giá, hội sinh viên đã tận dụng những manh mối ấy để tiến hành tổng kết, cũng chính là những biện pháp đối phó mà em đang đọc bây giờ.”
Lâm Dị lại cúi đầu nhìn quy tắc 7-7.
Chị gái chủ nhiệm thở dài: “Nếu bị quái vật 7-7 cuốn vào thế giới của nó, thì chẳng khác nào chờ chết, ngay cả hội sinh viên cũng không thể sống sót rời khỏi thế giới Quy Luật 7-7, chớ nói chi chúng ta.

Những gì hội Nghiên cứu quy tắc có thể làm là phát huy trí tưởng tượng lên quy tắc, đặt mình vào quái vật, phỏng đoán nó sẽ lập ra điều kiện giết người như thế nào trong thế giới của nó, để hỗ trợ cho những sinh viên bị cuốn vào thế giới Quy Luật.”
Chủ nhiệm câu lạc bộ Nghiên cứu quái vật tiếp lời: “Những lúc thế này thì việc nghiên cứu sở thích của quái vật giết người vô cùng quan trọng, nói chung là điều kiện giết người mà quái vật đưa ra có móc nối với sở thích giết người của nó.

Ví dụ như quái vật 7-7, câu lạc bộ của anh đồng lòng cho rằng, nó chắc chắn cực kì thích mở cửa sổ, điều kiện giết người nhất định có liên quan đến cửa sổ! Ví dụ như đến gần cửa sổ sẽ chết chẳng hạn.”
Lâm Dị chấn động: “Còn có kiểu vậy nữa ư?”
Anh trai chủ nhiệm cúi đầu xuống: “Nhưng… cũng không có tác dụng lắm.”
“Thật ra là chẳng có tí tác dụng nào cả, nếu không thì sao tỉ lệ tử vong của 7-7 cao thế được.” Chị gái chủ nói, “Điều kiện giết người của thế giới Quy Luật khó hơn bọn chị tưởng tượng nhiều, bằng không hội sinh viên cũng sẽ không gọi chung bọn chị là câu lạc bộ ăn hại.”
Lâm Dị: “…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui