Đại Hoan Hỉ

.

.

Trứng chiên hành, sủi cảo chiên, canh mộc nhĩ hầm chân giò, cơm trắng.

Cảm giác này thật kỳ lạ, Mục Thiên Nam nghĩ. Không phải anh chưa từng nếm qua sơn hào hải vị, cũng không phải anh chưa từng ăn cháo loãng hay rau dưa buổi sáng. Nhưng mấy món này lại khiến anh cảm thấy có gì đó rất ấm áp.

“Cũng tạm được!” Thấy đôi mắt chờ mong của đối phương, Mục Thiên Nam thốt ra một câu như thế.

“Tạm được?” Đan Giai Nguyệt thấy có chút thất vọng, nhưng mà cũng phải, dù gì cũng chẳng phải món nổi tiếng gì nha.

“Không tồi!” Mục Thiên Nam nói, anh chỉ dùng mấy câu chung chung như thế để che giấu nội tâm đang không được tự nhiên của mình mà thôi.

“Vậy cậu cho tôi biết mấy món mà cậu thích đi, tôi sẽ học làm! Dù sao thì tôi cũng ở lại đây, chuyện cơm nước cứ giao hết cho tôi! Tôi có bằng chứng nhận tư cách đầu bếp đó nha!”


Nghe nói thế, Mục Thiên Nam mới sực nhớ lại, lúc tới đón Đan Giai Nguyệt, anh từng nói chuyện với má Trương. Má Trương có kể về nguyên nhân dẫn tới căn bệnh của cậu ta. Lúc cha mẹ mới qua đời, cậu ta vừa phải chịu đựng buồn lo, vừa phải đối phó với những người thân chỉ biết ăn tươi nuốt sống đó. Về sau, cậu tìm việc làm, liều mạng làm việc để quên đi nỗi đau trong lòng, cho nên việc ăn uống của cũng không điều độ.

Rõ ràng là một người rất tỉ mỉ lại…

“Nghe tôi nói nè, cậu muốn ăn gì?”

“Hử?” Mục Thiên Nam phục hồi tinh thần lại, đáp, “Cậu tứ tự lo liệu đi, tôi không kén ăn đâu!”

“Được! Vậy thì tôi sẽ làm những món vừa ngon lại vừa đầy đủ dinh dưỡng!”

Trước giờ Mục Thiên Nam chưa bao giờ thấy ai quan tâm mình như vậy, thế là trong sự vui sướng, anh lại càng ăn nhiều cơm hơn nữa.

“Thật ra thì tôi đã khỏe lại rồi, cậu cũng thấy đó, tôi có thể ăn có thể chạy, thậm chí còn có thể nấu cơm cho ông chủ như cậu ăn nữa!”

“Thì thế nào?”


“Tôi muốn trở lại làm việc!”

“…Một tuần nữa hãy bàn tới vấn đề này!”

“Tôi thật sự khỏe lại rồi!”

“…” Mục Thiên Nam dừng đũa, nhìn người đối diện, “Cậu phải biết quý trọng bản thân mình!”

Thế là Đan Giai Nguyệt lại vì cảm động quá, cho nên không tiếp tục bàn tới chuyện này nữa. Anh nói: “Tôi biết sức khỏe của tôi thế nào, lẽ ra tôi không nên tới làm phiền cậu. Nhưng mà, tôi thật sự rất nhớ cậu, muốn tới xem cuộc sống của cậu một chút. Ờ, cậu cũng không cần phải nói là nhớ tôi, vì cậu không phải là người như vậy. Chỉ cần cậu hiểu được thì tốt rồi!”

Được nhớ sao? Mục Thiên Nam ngây ra một chút, đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh nha. Thường thì anh sẽ không thích những lời ngọt ngào như vậy, nhưng lần này anh lại còn hưởng thụ?

“Tôi, không có quên cậu, tuy rằng cũng chẳng nhớ cho lắm. Tôi đã nói rồi, cậu không có quấy nhiễu tới cuộc sống của tôi. Tôi rất chào đón cậu, cậu là bạn của tôi!” Mục Thiên Nam nói xong, nghĩ một chút lại nói tiếp, “Hơn nữa, nếu như cậu nghỉ phép, thì tôi với cậu cũng chẳng gặp mặt nhau được mấy lần! Công việc hầu như chiếm hết cả thời gian nên tôi cũng ít khi ở đây lắm!”

Nếu như Mục Thiên Nam ghét một người nào đó, đừng nói là trò chuyện, đến ngay cả một cái liếc mắt anh ấy cũng chẳng thèm cho đối phương. Đan Giai Nguyệt không phải đồ ngốc, anh đương nhiên là rất rõ chuyện này.

“…Ừ!” Sẽ không thường xuyên gặp mặt nha…

“Được rồi, ăn cơm đi. Lát nữa tôi sẽ dọn dẹp phòng giúp cậu!”

“Được!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui