Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Những lời của hắn tựa như một khối hỏa dược nổ tung trong trái tim Sở Lăng Thường. Tuy ngoài mặt vẫn tỏ ra cực kỳ hờ hững nhưng hơi thở đã trở nên có chút dồn dập kia đã bán đứng sự bình tĩnh của nàng. Lúc này nàng sững người nhìn thẳng vào mắt hắn, hồi lâu cũng không chớp, cũng không nói nổi một lời.

Sao có thể như vậy?

Tại sao hắn lại biết chính xác chuyện nàng sẽ ra sa trường như thế?

Chuyện đó ngay Cảnh Đế cùng thái hậu cũng chỉ vừa mới quyết định, sao hắn có thể biết tường tận đến vậy?

“Giật mình sao? Muốn biết vì sao chuyện mà mấy người vừa quyết định, bản vương đã biết được hay không?” Hách Liên Ngự Thuấn vẫn duy trì vẻ mặt cực kỳ khó đoán định, giọng nói trầm trầm lạnh lùng lại vang lên bên tai nàng khi hắn cúi đầu xuống, “Nói với bản vương rằng nàng muốn biết, bản vương sẽ nói cho nàng biết!”

Những lời của hắn mang theo sự hấp dẫn khó tả, như thôi thúc người ta đưa tay chậm rãi xé mở vỏ bọc của một món quà tặng cực kỳ quý giá nhưng có khi bên trong lại cất chứa thứ độc dược trí mạng.

“Vương gia, ngài nên lên đường rồi!” Sở Lăng Thường thản nhiên lên tiếng, ánh mắt lại khôi phục sự lãnh đạm thường ngày.

Lời cầu xin kia nàng không thể nói ra, cho dù thực sự muốn biết có phải hắn cài mật thám ở quanh đây hay không thì nàng cũng không thể hỏi. Nam nhân này thực sự đã phá vỡ mọi sự dự đoán của nàng, khả năng khống chế cơn giận của hắn cùng năng lực đã sớm vượt xa sự tưởng tượng của Sở Lăng Thường. Một người có thể tự nhiên điều khiển tâm tình của bản thân như vậy đương nhiên không phải người đơn giản, cho nên nàng không dám khinh suất mà khiêu chiến.


Hách Liên Ngự Thuấn cười khẽ, rốt cục cũng buông hai cổ tay của nàng ra, lại đưa cánh tay nhẹ nhàng vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của nàng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng vây lấy thân hình nhỏ nhắn. Hắn cũng không chút tức giận mà nụ cười trên môi còn nhanh chóng lan tràn tận đáy mắt.

“Bản vương đương nhiên sẽ đi. Không đi, sao biết được Lăng Thường của ta ở trên sa trường mê người tới chừng nào.”

Bàn tay nhỏ nhắn của Sở Lăng Thường đặt bên người đột nhiên nắm chặt lại bởi lời nói ái muội kia của hắn mang theo ý khiêu khích rõ ràng.

Tay hắn chậm rãi đưa lên, vỗ nhẹ phía sau lưng nàng như muốn tiêu trừ sự cứng ngắc của thân hình nhỏ nhắn, đôi môi mỏng của hắn cũng nhẹ nhàng lướt trên từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt xinh đẹp.

“Bản vương sẽ chờ nàng, nhất định sẽ chờ nàng, chờ nàng ra sa trường, chờ xem nàng làm thế nào để đẩy lui quân địch, chờ xem nàng làm thế nào để tiêu diệt được đại quân của ta.”

Trái tim Sở Lăng Thường như đập lạc đi một nhịp.

Thì ra hắn thật sự thông đồng với phản quân.


Sao hắn có thể tự tin như vậy? Tại sao hắn lại không chút nề hà nói rõ dã tâm của mình với nàng? Là nàng đã đánh giá quá thấp hắn hay là hắn không hề xem nàng ra gì? Thậm chí ngay cả Đại Hán hắn cũng không coi vào trong mắt?

“Lăng Thường…” Hắn nhẹ nhàng gọi tên nàng, hệt như satan dưới địa ngục cất tiếng đòi mạng, lại không biết từ lúc nào đem miếng ngọc bội nàng vừa đặt xuống cầm lấy, sau đó chậm rãi nhét vào tay áo nàng, “Giữ nó cho tốt, bởi vì chúng ta sẽ rất nhanh chóng gặp lại, rất nhanh thôi…”

“Tôi sẽ không gặp lại ngài!” Nàng cất giọng nói cực kỳ kiên quyết như muốn đập tan ảo tưởng của hắn.

“Không, bản vương đã muốn nàng thì nàng chính là nữ nhân của ta, cho dù có chết cũng không thoát khỏi vận mệnh đã an bài.” Nói xong, bàn tay hắn lại nhẹ nhàng kéo nàng vùi đầu vào trong ngực mình, nụ cười của hắn cũng trầm trầm như thể bật ra từ yết hầu, “Lăng Thường à, nàng tốt nhất hãy bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để bị bản vương bắt được, nếu không, bản vương thề…nhất định sẽ khiến nàng…đau đớn đến không muốn sống nữa!”

Câu nói cuối cùng của hắn hệt như một tia sét điên cuồng bổ thẳng xuống trái tim Sở Lăng Thường, khiến cho nỗi bất an vẫn ẩn sâu trong lòng nhanh chóng khuếch tán khắp toàn thân…

***

Việc Hách Liên Ngự Thuấn rời cung khiến Cảnh Đế và Đậu thái hậu đều thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất an. Dù sao dã tâm của man di cũng khó đoán định, nhưng may có mấy người Hàn Thiền Tử giúp đỡ nên nỗi bất an kia cũng có thể giảm thiểu đôi chút.


Khắp Hán cung từ trên xuống dưới đã không còn bình lặng nữa. Nhưng thực ra sự bình lặng kia đã không tồn tại từ lâu, chẳng qua vì Tả hiền vương ở trong cung nên mới tạm gắng che dấu mà thôi.

Hôm sau, buổi triều sớm trên đại điện đã tập hợp đông đủ bá quan văn võ. Bên phải có quan tư mã cùng tả, hữu tướng quân, chiêm sự, nội thị, ngay cả một số quan viên bình thường cũng được triệu lên điện nghị sự.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần có việc khởi tấu!” Binh bộ thượng thư liền bước lên trước.

“Chuẩn tấu!” Cảnh Đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, mình khoác long bào, sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, bàn tay còn hơi day day thái dương.

Binh bộ thượng thư liền cung kính thi lễ, “Hoàng thượng, thần sáng nay đã nhận được chiến báo, Ngô vương đã âm thầm dẫn 50 vạn đại quân theo hướng Tây tiến tới, rất nhanh chóng sẽ xâm phạm biên ải, thần khẩu cầu hoàng thượng mau phát binh ứng chiến, tránh để tổn hại đến uy danh Đại Hán.”

“Sao có cái lý đó!” Cảnh Đế tức giận đập tay xuống long án, “Trẫm đã giết Triều Thác để xóa bỏ cái cớ làm phản của thất quốc, vậy mà Ngô vương kia còn không biết điều, dám vọng tưởng tấn công thành Trường An, quả thực đáng hận!”

Trong triều, các đại thần có mặt cũng thể hiện sự căm phẫn.

“Hoàng thượng, xin hãy sớm xuất binh kháng địch, nếu chậm trễ nữa sẽ lỡ mất cơ hội tác chiến.” Mấy vị lão thần tử đều cung kính chờ lệnh, thần thái cũng vô cùng nghiêm túc.


“Ngô vương được voi đòi tiên như vậy, trẫm không thể nhẫn nhịn được nữa.” Cảnh Đế hơi nheo mắt lại, tuy rằng ông ta luôn không chủ trương trấn áp bằng vũ lực nhưng giờ khắc này tên đã lên cung, không thể không bắn đi. Nhìn về phía Hàn Thiền Tử, Dạ Nhai Tích cùng Sở Lăng Thường ở dưới điện, Cảnh Đế lại lên tiếng, “Tuy tình hình đã được Lão phu tử đoán định từ sớm nhưng trẫm vẫn thực cảm thấy đau lòng. Ngô vương dù sao cũng là người họ Lưu, vậy mà hắn lại muốn phản lại trẫm.”

Hàn Thiền Tử nhẹ nhàng vuốt râu, “Hoàng thượng, quyền thế chính là thứ độc dược khiến người ta biến đổi. Tiên hoàng lúc kế vị Cao Tổ chỉ là con thứ, địa vị vốn không được nhiều sự củng cố, Cao Tổ hoàng đế từng phong vương cho họ, đến nay cũng đã ba đời, trong lòng Ngô vương luôn tồn tại khúc mắc với hoàng thượng, đương nhiên quan hệ giữa hai bên luôn bất hòa, có lòng phản loạn là điều không thể tránh. Nay hoàng thượng phái binh xuất chinh, có hai đồ nhi của lão âm thầm hiệp trợ, lại phối hợp với mấy vị tướng quân anh dũng thiện chiến, phản loạn rất nhanh sẽ được bình ổn.”

Cảnh Đế hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay rồi gật nhẹ đầu, ánh mắt lại đảo qua khắp các đại thần dưới điện, “Chư vị ái khanh đều đồng ý xuất binh sao?”

“Chúng thần khẩn xin hoàng thượng phát binh.” Chúng đại thần đều quỳ xuống biểu lộ quyết tâm cùng đồng lòng.

“Tốt!” Cảnh Đế lần này đã hoàn toàn hạ quyết tâm, so với phụ hoàng mình, tính cách ông ta có phần không quả quyết nhưng cũng không đến nỗi là một vị vua tồi, “Chư vị ái khanh mau đứng lên!”

Các đại thần đứng dậy xong thì đại tướng quân Đậu Anh lại tiến lên, “Hoàng thượng, thần nguyện tự mình lãnh binh đi tru diệt phản quân của Ngô vương, xin hoàng thượng ân chuẩn.”

"Hoàng thượng, thần cũng nguyện dẫn binh giết địch!” Châu Á Phu cũng không chịu kém thế. Ông ta từng phụ trợ Văn Đế, ở trên chiến trường cũng lập không ít công lao trong việc bảo vệ giang sơn Đại Hán.

Sắc mặt Cảnh Đế lộ rõ vẻ hài lòng, vừa định mở miệng thì quan Vệ úy tại Vị Ương cung là Lý Quảng đã trầm giọng nói, “Hoàng thượng, Đại Hán ta bấy lâu nay binh hùng tướng mạnh, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thần cho rằng người của Quỷ Cốc phái tuy có bản lãnh không nhỏ nhưng trước kia khác, bây giờ khác. Lão phu tử mặc dù từng có công phụ trợ Cao Tổ nhưng nhiều năm lại chưa ra sa trường đương nhiên đối với tình thế hiện giờ có thể có sự phân tích sai lầm. Nay lại cho hai vị ái đồ chỉ huy tướng lãnh như vậy thực giống như trò đùa, hai vị đó tuổi còn trẻ lại không rành thế sự, sao có thể ra chiến trường chỉ huy giết địch?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui