“Thái hậu, Lăng Thường vốn chỉ là một nữ tử bình thường, được thái hậu thương yêu nên phong làm Hoàn Dư công chúa. Nhưng nữ tử bình thường thì thân phận sao có thể so được với Nam Hoa công chúa, cho nên trong lòng Lăng Thường cũng không có gì oán thán.” Thanh âm của nàng như có chút phiêu đãng, mềm mại quanh quẩn khắp đại điện nhưng lại dứt khoát đến cực điểm.
Hách Liên Ngự Thuấn cũng thu hồi tầm mắt, đem chút u ám cuối cùng trong đó hoàn toàn giấu kín….
“Được, nếu Lăng Thường đã nói vậy, ai gia sẽ sửa lại ý chỉ. Hoàng thượng, ý của người thế nào?” Đậu thái hậu hơi mỉm cười quay sang hỏi Cảnh Đế.
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được dỡ bỏ, Cảnh Đế liền cười lớn, “Được, trẫm cũng muốn được chứng kiến những người có tình sẽ thành quyến thuộc. Tả hiền vương, vậy trẫm ban Nam Hoa công chúa cho ngài, hôm nay có thể xuất cung lên đường.”
“Đa tạ hoàng thượng, thái hậu đã thành toàn.” Hách Liên Ngự Thuấn cong môi cười, ánh mắt cũng cực kỳ bình thản.
Dạ Nhai Tích đứng cách Nam Hoa công chúa vài bước, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ưu tư…
Hách Liên Ngự Thuấn cảm tạ hoàng ân xong liền đi tới trước mặt Sở Lăng Thường. Bởi lúc này khoảng cách giữa hai người họ quá gần nên Dạ Nhai Tích cũng khó tiến tới ngăn cản cho nên động tác của hắn khiến không khí trên điện như có chút đông cứng lại.
Hách Liên Ngự Thuấn vẫn lẳng lặng nhìn Sở Lăng Thường, trên môi nở nụ cười cực kỳ ấm áp đầy mê hoặc khiến nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn cực kỳ rõ ràng.
Rốt cuộc hắn muốn gì?
Còn đang nghĩ ngợi, chợt cảm thấy nơi thắt lưng dâng tràn cảm giác ấm áp, rồi cả người đã bị hắn ôm vào lòng.
“Tả hiền vương, ngươi…” Cảnh Đế sửng sốt đến mức đứng bật dậy nhưng rất nhanh bị thái hậu giữ lại.
Sở Lăng Thường không ngờ tới hắn lại chủ động ôm mình nên cũng cực kỳ kinh ngạc đến đờ người, toàn thân cũng tràn ngập sự cảnh giác. Ngực của hắn cũng không hề ấm áp mà ngược lại như dâng tràn lãnh ý, mùi xạ hương kia cũng cực kỳ tự nhiên bao lấy hô hấp của nàng khiến tâm tình Sở Lăng Thường có chút hoảng hốt.
“Lăng Thường quả thực là người rất thức thời, thật khiến bản vương bội phục, bội phục.” Hắn cúi đầu xuống, ở bên tai nàng cất tiếng cười khẽ, bàn tay to kia cũng vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, động tác cực kỳ êm ái mang theo sự tao nhã đến cực điểm, giọng nói cũng nhu hòa đến nỗi khiến người ta vô thức nảy sinh sự sợ hãi…
Rất nhanh sau đó, hắn liền buông nàng ra, quay đầu lại nhìn Cảnh Đế cùng thái hậu nói lời từ biệt, sải bước rời khỏi Trường Lạc cung. Nam Hoa thấy vậy cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
Ánh mắt Dạ Nhai Tích lúc này hiện rõ sự mất mát.
Sở Lăng Thường cảm thấy như vừa trải qua chuyến hành trình từ địa ngọc trở lại nhân gian, âm thầm thở phào một hơi…
***
Từ Trường Lạc cung trở lại Hoàn Dư điện, Sở Lăng Thường không nói một lời, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh bàn nhìn bản đồ Đại Hán. Ngô vương lại lần nữa làm phản đã không còn là chuyện đáng ồn ào. Sau khi giải quyết xong chuyện của Tả hiền vương, nàng sẽ lập tức cùng sư huynh ra sa trường. Chỉ cần Tả hiền vương kia đưa người của hắn rời khỏi thành Trường An, nàng cũng lập tức điểm binh đi dẹp loạn.
Thanh Tụ vẫn không hề biết dạo này đang phát sinh chuyện gì nên vẫn là một nha đầu vô tư lự. Sau khi đặt một ly trà trước mặt Sở Lăng Thường, Thanh Tụ khẽ bĩu môi thể hiện sự bất bình…
“Không ngờ Nam Hoa công chúa lại âm hiểm như vậy. Rõ ràng biết Tả hiền vương đã chọn tiểu thư, vậy mà còn bám lấy không buông. Thực không ngờ cô ta lại là người như vậy. Tiểu thư, không phải bình thường cô ta rất tốt với tiểu thư sao?”
Sở Lăng Thường cũng không ngẩng đầu, chỉ là ánh mắt nhìn tấm bản đồ hơi ngưng lại một chút, bình thản lên tiếng, “Thanh Tụ, em thật sự hy vọng ta được gả tới phương Bắc?”
“Tiểu thư, em chỉ là cảm thấy Tả hiền vương kia thực sự là một nam nhân tốt thôi. Một nữ nhân cả đời cầu mong cái gì chứ? Chảng phải là một phu quân tốt hay sao?”
“Đáng tiếc hắn không phải là một phu quân tốt!” Thanh âm của Sở Lăng Thường có chút bất đắc dĩ, “Trừ phi hắn là một người dân bình thường thì không nói.”
Thanh Tụ khẽ khoát tay, “Aida, bỏ đi! Tiểu thư nói cũng đúng. Hắn giờ là Tả hiền vương, tương lai còn muốn làm Thiền Vu, nhất định sẽ lấy không ít nữ nhân nữa.” Nói xong, Thanh Tụ như nhớ ra chuyện gì đó liền vui vẻ chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng dáng Thanh Tụ, Sở Lăng Thường bất giác nở nụ cười, lại lơ đãng nhìn tới miếng ngọc bội vẫn đặt một bên, trong lòng lại hơi trùng xuống. Đưa tay cầm lấy ngọc bội, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên hoa văn chạm khắc trên đó, nàng lại cảm thấy so với đầu ngón tay mình thì miếng ngọc kia còn lạnh hơn vài phần…
Hắn phải đi sao?
Mọi thứ cũng nên kết thúc, không phải sao?
Chỉ cần cho nàng thêm mấy ngày nữa, nàng sẽ có thể bình định xong loạn bảy nước rồi rời khỏi nơi này. Nhưng theo lời sư phụ, nàng không thể trở lại sơn cốc được nữa, mà dựa theo tính cách của Cảnh Đế, cho dù nàng trở về cũng sẽ không được sống những ngày vô tư lự như trước đây nữa.
Đến lúc đó, nàng có thể cùng sư phụ, sư huynh, Thanh Tụ tìm một nơi tịch mịch khác, yên tĩnh sống cả đời này.
Thứ nàng muốn, chủ nhân miếng ngọc bội này không thể cho được, mà thứ hắn muốn, nàng cũng không có cách nào.
Vừa muốn đem miếng ngọc bội đặt xuống Sở Lăng Thường liền nghe thấy một tiếng hừ lạnh. Tuy chỉ có một tiếng nhưng lại khiến nàng giật thót mình.
Vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn, nàng lại cảm thấy bị một nam nhân từ phía sau hung hăng ôm lấy, sau đó cả người bị ghì chặt vào ngực hắn không cách nào động đậy. Hoảng sợ nghiêng đầu nhìn lại thì đập vào mắt nàng là tròng mắt màu hổ phách cực kỳ mê người, nhưng lúc này đôi mắt đó hơi nheo lại, bắn ra tia lạnh lẽo chẳng khác miếng hàn ngọc mà nàng vừa cầm.
“Ngài…A…” Chẳng khác nào gặp phải diêm vương, Sở Lăng Thường chỉ kịp kêu lên một tiếng, liền đó đôi môi đỏ mọng bị nam nhân từ phía sau chiếm giữ, điên cuồng cắn mút.
Đau!
Nàng chỉ có cảm giác này mà thôi!
Thái độ thô lỗ một cách khác thường của hắn vẫn kéo dài khiến nàng đau đến mức cảm thấy cho dù núi cao có sập xuống cũng chỉ đến như vậy mà thôi. Thậm chí, hẵn còn cường ngạnh giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, bóp chặt cằm làm nàng đau đến mức không có cách nào trốn tránh sự tấn công của hắn.
Khóe miệng anh đào vừa hé mở, hắn liền đưa lưỡi tiến vào, cuốn lấy phần lưỡi đinh hương của nàng điên cuồng không rời. Vốn lúc đầu còn cố kháng cự, nhưng khi hai đầu lưỡi chạm nhau, nàng có thể cảm nhận được sâu sắc một nỗi giận dữ gần như tới mức cuồng dại kia. Nụ hôn này của hắn hoàn toàn mang theo ý trừng phạt, khiến nàng đau tới mức sắp rơi lệ.
Nàng cố sức giãy giụa bởi nụ hôn kia cơ hồ khiến nàng không hít thở nổi, đầu óc cũng trở nên trống rỗng chỉ có thể nương theo những lúc hắn hơi giảm đi chút lực mà hít lấy chút không khí. Mãi lâu sau, hắn mới buông nàng ra, lại trực tiếp kéo nàng đứng dậy rồi áp chặt cả thân hình nhỏ bé vào phía tường.
Bức tường lạnh băng phía sau áp lấy lưng nàng, mà lực tay của hắn cũng mạnh mẽ như thể đang muốn phát tiết lửa giận đã tích tụ lâu ngày khiến đầu óc nàng càng lúc càng choáng váng.
Không phải hắn đã đi rồi sao?
Chẳng phải đoàn người hộ tống của hắn đã rời khỏi cung sao? Thanh Tụ đã tận mắt nhìn thấy, vì sao hắn còn quay trở lại như vậy? Hắn lại muốn cái gì?
“Sở Lăng Thường, nàng quả nhiên lợi hại. Đây là lần đầu tiên bản vương bị một nữ nhân bỡn cợt như vậy!” Ánh mắt hắn rõ ràng lóe lên sự phẫn nộ, không hề giống với vẻ ôn hòa lúc ở trên đại điện. Lúc này diện mạo thực sự của hắn hoàn toàn lộ rõ trước mặt nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...